Từ tháng chín đến tháng mười chỉ là một tháng, vừa trải qua ngày quốc khánh tháng mười, thời tiết chợt trở nên lạnh giá.
Lâu Linh kéo khăn quàng cổ cao lên một chút, nửa khuôn mặt bị che khuất, ngăn cản bớt gió lạnh, nhìn hàng dài dị năng giả xếp hàng trước cổng căn cứ kiểm tra ra vào, bọn họ cũng mặc quần áo mùa đông, hoặc rụt cổ hoặc lắc lư cơ thể hoặc là nhét hai tay vào túi để duy trì sự ấm áp.
Tây Bắc nằm ở địa thế cao, thời gian hạ nhiệt sớm hơn phía đông, thời tiết thay đổi bất thường, như kiểu ngày hôm qua đang mặc quần áo mùa hè, hôm nay lập tức lạnh đến mức đóng băng.
Kiểu thời tiết lạnh như băng này đến dị năng giả cũng không chịu nổi, huống chi là người thường, cho nên khi thời tiết hạ nhiệt, người thường hiếm khi ra khỏi căn cứ.
Xếp hàng một lúc thì đến lượt hai người, họ đứng trên một cái máy ở cổng trụ sở, sau khi kiểm tra không mang theo virus zombie, nộp một ít đồ ăn, một lần nữa đăng ký giấy tờ cư trú rồi bước vào trong căn cứ.
Vừa vào căn cứ không lâu thì gặp Lâm Bảo Bảo với vẻ mặt không kiên nhẫn.
Tay Lâm Bảo Bảo túm tay Đàm Mặc, thần sắc có phần lãnh đạm, kiêu ngạo nói chuyện với một người đàn ông xa lạ.
Đàm Mặc im lặng, thân hình cao lớn nhìn qua rất đáng tin cậy, đáng tiếc vẻ mặt mơ hồ, ngây thơ phá hỏng hình tượng này.
Còn người săn đón và nói chuyện với Lâm Bảo Bảo là một gã đeo kính diện mạo nhã nhặn, vào trước tận thế, sẽ tạo cho người ta cảm giác là một tinh anh trong văn phòng, song sự toan tính giữa hàng lông mày đã phá hỏng cảm giác đó.
“Bảo Bảo, Đàm Mặc!” Lâu Linh kêu.
Ba người đồng thời nhìn về phía cô, hai người đang nói chuyện lập tức im bặt.
Ánh mắt Đàm Mặc sáng ngời, Lâm Bảo Bảo cũng vô cùng vui mừng, vẫy vẫy tay với họ, sau đó nhẫn nại sắc nói với gã đeo kính nhã nhặn kia: “Vu tiên sinh, ý tốt của ngài chúng tôi nhận, có điều chúng tôi tự có tính toán, không định gia nhập đội dị năng nào cả.”
Vu tiên sinh liếc Lâu Linh, đương nhiên gã nhận ra Lâu Điện.
Anh chàng này mới đến căn cứ Tây Bắc vài ngày, đã thân thiết với người phụ trách căn cứ – Lâu Đường, dùng thực lực tuyệt đối đánh bại những dị năng giả mạnh mẽ không phục Lâu Đường, cho bọn họ một bài học cực kì khó quên và sợ hãi.
Rõ ràng nhìn dáng vẻ thì nhã nhặn, thanh tú như một công tử mà vũ lực lại khủng bố, tạo thành cảnh sau này trong căn cứ chỉ cần cường giả nhìn thấy anh ta đều đi đường vòng.
Thậm chí nếu anh ta phát triển thế lực v.v, dù có vượt qua điều lệ của căn cứ, cũng không ai dám đến chỗ người phụ trách căn cứ phản ánh.
Ánh mắt Vu tiên sinh lóe lên, cười nói: “Hóa ra là Lâu tiên sinh, mọi người quen biết nhau à?”
Lâu Điện lãnh lãnh đạm đạm lên tiếng trả lời, hờ hững, rõ ràng không thèm để gã trong mắt.
Không mạnh bằng người ta, Vu tiên sinh cố nhịn, thấy vẻ mặt Lâm Bảo Bảo không kiên nhẫn, gã đành thở dài, tạm biệt rồi đi trước.
Chờ vị Vu tiên sinh kia đi, Lâm Bảo Bảo vui vẻ nắm chặt tay Lâu Linh, còn Đàm Mặc vốn bị Lâm Bảo Bảo dùng sức mạnh cưỡng chế nắm tay, cũng mừng rỡ chạy đến trước mặt Lâu Điện, chìa tay nói: “Anh Lâu, thịt!”
Sắc mặt Lâu Điện hơi tối, hai cô gái trước mắt tay nắm chặt tay nhau.
Anh đành lấy từ không gian một túi bò khô vứt cho Đàm Mặc đòi ăn thịt, sau đó chân dài bước một bước về phía hai cô gái, như kiểu phát rồ tách bàn tay các cô rời khỏi nhau, để mình nắm lấy tay Lâu Linh.
Đàm Mặc nhận đồ của người ta, được Lâu Điện ám chỉ, lôi Lâm Bảo Bảo cách xa một chút.
“Vừa rồi xảy ra chuyện gì?” Lâu Linh hỏi, không thèm nhìn người nắm tay cô giống như đề phòng cô ngoại tình.
Cô đã tuyệt vọng với một mặt nào đó của anh, biện pháp tốt nhất là giả vờ như không thấy, mặc kệ anh tự chơi.
“Không phải là mượn sức à!” Lâm Bảo Bảo đáp.
Thực ra chuyện mượn sức này từng xảy ra rất nhiều lần.
Sau khi đến căn cứ Tây Bắc, Lâm Bảo Bảo, Đàm Mặc, Trần Khải Uy, Dịch Tranh tổ đội bốn người làm nhiệm vụ, thường xuất hiện trước mặt mọi người.
Bởi vì độ hoàn thành nhiệm vụ của bọn họ cao, khiến họ bị đám dị năng giả khác nhìn chằm chằm.
Đương nhiên, thực lực của họ, hễ người có mắt đều thấy, Đàm Mặc nhã nhặn mà dũng mãnh phi thường, Lâm Bảo Bảo khống chế dị năng vô cùng thuần thục, lại cộng thêm cả vũ lực, ngược lại dị năng giả hệ băng Trần Khải Uy hơi yếu một chút, nhưng từng được Lâu Điện chỉ dẫn nên cũng mạnh hơn dị năng giả cùng cấp.
Dị năng giả mạnh luôn được khắp nơi theo đuổi và mượn sức, hơn nữa họ chỉ có bốn người, thoạt nhìn không giống một đội, cho nên rất nhiều đội dị năng có thực lực đều muốn mời bọn họ gia nhập.
Mà khi những người đó đến thuyết phục thì thường chọn Lâm Bảo Bảo có vẻ giống người bình thường để xuống tay, chuyện này xảy ra thường xuyên khiến Lâm Bảo Bảo thấy rất phiền.
Đàm Mặc thì không cần phải nói, một tên ngốc, chỉ nghe Lâm Bảo Bảo và Lâu Điện nói, đầu óc đã không tốt thì không thể thuyết phục.
Trần Khải Uy là một hũ nút, một lòng muốn đi theo Lâu Điện.
Bà chị gái ngốc Dịch Tranh chỉ biết ông nói gà bà nói vịt nói chuyện với bạn, nói một lúc chỉ tổ mệt người.
Cho nên, thoạt nhìn bình thường nhất, Lâm Bảo Bảo trở thành đối tượng chào mời của những người đó.
Lâu Linh thường xuyên chạy khắp nơi với Lâu Điện ở bên ngoài, hơn nữa chỗ cô đến đều là nơi nhiều zombie đến nỗi dị năng giả cũng không dám dễ dàng đặt chân tới, khiến hai người ít tiếp xúc với người khác, không ai chú ý tới cô, cũng chưa từng bị người ta thuyết phục đi ăn máng khác.
Hiện tại nghe Lâm Bảo Bảo không nhịn được oán giận, cô cảm thấy buồn cười.
“Các cậu vừa trở về à? Mấy ngày qua đi đâu?” Lâm Bảo Bảo ôn hòa xem Lâu Linh, hoàn toàn không còn vẻ cao ngạo như lúc trước với Vu tiên sinh.
“Đúng vậy, đi xem khắp nơi, thu thập ít hàng hóa, thời tiết lạnh nên bọn mình quay về.” Lâu Linh nói, nhẹ nhàng thở ra một hơi, hơi thở biến thành làn sương trắng biến mất trong không khí.
Nghe cô nói như thế, Lâm Bảo Bảo vừa suy nghĩ là biết họ làm chuyện gì.
Chắc hẳn hai người đến mấy thành phố đông đúc zombie mà hàng hóa dồi dào.
Hơn nữa vật tư họ thu thập được không phải dùng cho bản thân, đều đưa cho Lâu Đường xây dựng căn cứ.
Có lẽ loại hành vi này từ góc độ người ngoài thì là cực kì ngu ngốc, ngay cả Lâm Bảo Bảo cũng cảm thấy: Nếu cô có một không gian, chưa biết chừng cô cũng sẽ tham lam tận dụng khả năng thu thập nhiều vật tư để bản thân sử dụng, càng nắm trong tay mình nhiều thứ càng an