Ngắm nhìn từ xa là một vùng sắc đỏ như lửa cháy.
Đó là một hàng liễu đỏ đặc biệt sinh trưởng ở trong sa mạc.
Lâu Linh xem một lát, vội vàng nhắm mắt lại, khóe mắt tự nhiên tiết ra nước mắt, ánh mắt hơi đau, cố xoa nhẹ mới cảm thấy mắt đỡ hơn.
Lâu Điện nắm tay cô, cầm lên nhìn, thấy đuôi mắt cô đã đỏ, lấy khăn ướt sạch sẽ thử lau ở khóe mắt cô, giải thích: “Vùng liễu đỏ trong sa mạc này đã biến dị, với cấp bậc dị năng hiện nay của em không thể đối phó chúng, đừng nhìn quá lâu, tránh cho đôi mắt chịu tội.”
Lâu Linh đáp vâng, không dám nhìn chăm chú hàng liễu đỏ sa mạc nữa, ánh mắt chuyển qua ốc đảo phía bên kia hàng liễu đỏ sa mạc.
Thời tiết nóng bức ở mạt thế khiến nhiều ốc đảo sa mạc biến mất, họ ngao du hơn mười ngày trong sa mạc, đi ngang qua không ít ốc đảo khô kiệt, bị rừng cây khô thiêu đốt.
Bây giờ nhìn thấy một ốc đảo có diện tích khá lớn lại có nước, thật đáng kinh ngạc, cũng cảm thấy vô cùng kỳ dị.
Xem xét cẩn thận, Lâu Linh phát hiện ra hàng liễu đỏ sa mạc rõ ràng vì bảo vệ ốc đảo mà tồn tại, ở bên ngoài, nếu muốn đi vào ốc đảo, phải đi qua mảnh rừng liễu đỏ sa mạc này.
Hai người ngồi nhìn trên đỉnh xe, Lâu Điện đột nhiên nói: “Nơi này có một dị nặng giả hệ mộc hùng mạnh.”
Lâu Linh ngạc nhiên nhìn anh, “Anh chắc chứ? Mạnh đến mức nào?” Đều là dị năng giả hệ mộc, sau khi nghe xong cuối cùng Lâu Linh không nhịn được muốn dò xét một chút dị năng của đối phương.
“Đỉnh cấp bốn.”
Lâu Linh trợn mắt há mồm, sau đó là đủ loại hâm mộ oán hận đố kị, quả nhiên là người so với người khiến người ta tức chết a, cô trăm cay ngàn đắng [1] tu luyện, bây giờ mới bắt đầu đến cấp hai, người ta đã là đỉnh cấp bốn, cấp bậc tăng vượt trội hơn cấp hai, sức chiến đấu phá hủy cũng gấp trăm lần.
(1) Trong convert là tân tân khổ khổ, ý chỉ sinh hoạt trong gian khó cực khổ (credit by Baidu.com).
Ở trên mình thay bằng cụm từ trăm cay ngày đắng cho thuần Việt hơn.
“Không cần hâm mộ, em còn có anh đây, anh là át chủ bài của em.” Lâu Điện thân mật sờ đầu cô, trán anh dựa vào trán cô, “Đối phương chắc là nhóm dị năng giả thức tỉnh đầu tiên, em không kém người ta.”
Khi bắt đầu thời mạt thế, sự sinh tồn của nhóm dị năng giả thức tỉnh đầu tiên được ưu ái, tốc độ tu luyện của bọn họ nhanh hơn, cấp bậc dị năng rất cao, thiên phú tốt, lợi hại hơn dị năng giả thức tỉnh của nhóm thứ hai, thứ ba.
Mà Lâu Linh thuộc về dị năng giả thức tỉnh nhóm thứ hai, nên dù cố gắng thế nào, tốc độ tu luyện tương đối chậm, không sánh được với dị năng giả nhóm đầu tiên.
Lâu Linh gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, lại nhìn về phía sau ốc đảo, hỏi: “Chúng ta đi vào trong?”
“Em muốn vào không?” Lâu Điện hỏi ngược lại.
“Tất nhiên.” Đã đến đây, không đi vào xem, cô sẽ cảm thấy tiếc nuối.
Hơn nữa cô cũng rất tò mò, rốt cuộc là nhân tài ở nơi nào có thể xây dựng được một căn cứ an toàn giống như chốn bồng lai tiên cảnh ở vùng sa mạc này.
Lâu Điện nhảy xuống xe, vươn tay ra, để cô nắm tay mình nhảy xuống, sau đó lái xe đến trước rừng cây liễu đỏ sa mạc, Lâu Điện lấy xăng trong xe ra, rồi mặc kệ để xe nằm ở nơi đó.
Sau khi bước vào rừng liễu đỏ sa mạc, mới phát hiện trên cành của loại liễu đỏ rực như lửa này nở đầy hoa màu đỏ, nhìn từ nơi xa, khiến người khác tưởng nhầm những bông hoa đỏ này là lá cây.
Hơn nữa liễu đỏ sa mạc đã trải qua sự cải tạo của tận thế, sinh trưởng càng tươi tốt hơn trước tận thế, người bên ngoài đi phía dưới, ngẩng đầu nhìn lên, có cảm giác bầu trời bị che khuất.
Vừa tiến vào trong rừng liễu đỏ, Lâu Linh cảm nhận được kích thích khác thường vào tinh thần mà liễu đỏ sa mạc tỏa ra, cấp bậc dị năng của cô quá thấp, không thể chịu đựng loại kích thích này, đôi mắt lại bắt đầu đau đến rơi lệ.
Ánh mắt Lâu Điện lạnh lùng, kiềm chế xúc động muốn phóng hỏa thiêu rụi liễu đỏ, kéo cô vào lòng, quay mặt cô vào trong ngực, trực tiếp bế cô lên.
“Nhắm mắt lại, anh ôm em đi vào.” Anh thấp giọng nói, trong thanh âm là sự dịu dàng không tương xứng với ánh mắt.
Lâu Linh cúi đầu, quyết định để anh sắp xếp, vùi mặt trong lòng anh, nhắm mắt lại.
Người ôm cô bắt đầu đi xuyên qua trong cánh rừng liễu đỏ, Lâu Linh cảm giác được cử động của anh, mắt nhắm lại nên không nhìn thấy, chỉ có thể lắng nghe, xung quanh quá yên lặng, trái lại khiến thính lực được phóng lên vô hạn.
Ngoài thính lực, Lâu Linh nhạy cảm phát hiện, tinh thần của bản thân dường như từ từ dung nhập vào trong rừng liễu đỏ, giống như phát ra hơi thở dần hòa vào nhau với chúng.
Thậm chí cô có thể nhìn thấy cảnh tượng sinh trưởng của liễu đỏ, rễ cây của chúng đâm thật sâu vào trong cát, trên râu của rể cây đâm sâu đạt tới trăm mét, dưới lòng đất cát ẩm ướt hấp thụ nước trong bề mặt quả đất…
“Tiểu Linh!”
Một tiếng gọi phảng phất từ nơi xa xôi truyền đến, rốt cục kéo trần trí đi lạc của cô trở về, Lâu Linh mở to mắt, phát hiện họ đã xuyên qua rừng liễu đỏ sa mạc, đang đứng ở lối vào trong ốc đảo.
Ngẩng đầu nhìn thấy ánh mắt lo lắng của người đàn ông này, con ngươi chứa sự lo lắng và hoảng sợ, hình như bị tình huống vừa rồi của cô dọa.
“Em hình như có thể cảm giác được hơi thở sống của chúng…” Lâu Linh khẽ nói vào tai anh.
Lâu Điện hơi kinh ngạc, trong nháy mắt hiểu được chuyện gì, giải thích: “Cũng không lạ, em thường xuyên tiếp xúc với thực vật biến dị, dễ dàng lấy được sự công nhận của chúng.
Chẳng qua là vùng liễu đỏ sa mạc đã có chủ nhân, em có thể cảm nhận được hơi thở sống của chúng, xem ra em gái anh cũng rất lợi hại.” Anh sung sướng nói, hôn một cái ở khóe mắt cô.
Lâu Linh hé miệng cười tủm tỉm, được anh khích lệ khiến tâm tình cô rất vui.
Đang vui mừng, bỗng nhiên một âm thanh xé gió sắc bén vang lên, một tay Lâu Điện ôm hông cô, thân thể bay lên khỏi mặt đất, lấy tốc độ cực nhanh lui về phía sau hơn mười mét, trong giây lát đó, nơi mà lúc trước họ đang đứng như bị oanh tạc, nhìn kỹ lại, trên mặt đất có ba mũi tên.
“Các ngươi là người?”
Một âm thanh non nớt hỏi.
Hai người Lâu Linh đồng thời quay lại, trông thấy một bé gái mặc quần áo của dân tộc du mục hơi bẩn đứng ở nơi đó, bên cạnh cô bé còn có một thiếu niên