Khi ánh mặt trời ló rạng thì ốc đảo đã khôi phục sự yên bình.
Trong ánh nắng ban mai, mơ hồ thấy bóng mọi người đi lại trên đường, xử lý xác người chết trận và nhà gỗ bị sập.
Một đêm không ngủ không ảnh hưởng gì đến các dị năng giả, có điều dị năng đã cạn kiệt nên họ có phần mỏi mệt.
Chẳng qua khi trông thấy người phụ nữ cao gầy ngồi giữa phòng, chẳng còn ai thấy mệt, tràn ngập ý chí và sự nhiệt tình.
Căn nhà Hiền giả ở đã bị thiêu hủy, bây giờ nơi An Kỳ Nhã ở là một căn nhà của dân bản địa tại ốc đảo.
Đối mặt với hiền giả tiền nhiệm đã qua đời nay đột nhiên xuất hiện, người dân ở ốc đảo kích động và tôn trọng từ tận đáy lòng, không nói hai lời dọn ra khỏi nhà gỗ của mình ngay, bản thân cam tâm tình nguyện chen lấn với người khác, bởi vậy có thể thấy hình tượng của An Kỳ Nhã trong cảm nhận của người dân.
An Kỳ Nhã nghe thuộc hạ báo cáo, thống kê con số tử vong trong cuộc nội loạn lần này ở ốc đảo, sắc mặt luôn thản nhiên, đến khi nghe thấy tên hai dị năng giả dẫn dắt một đám dị năng giả đối kháng với người nhà họ Tần thì đột nhiên hỏi: "Bọn họ tên Trần Đông và Phương Minh Lỗi?"
Ban Y gật đầu nói: "Đúng vậy, trước kia bọn họ là dị năng giả Tần gia kết nạp, ít nhiều do họ ra tay chèn ép dị năng giả nhà họ Tần phản loạn trước nên mới giảm tổn thất xuống mức thấp nhất."
An Kỳ Nhã nghe xong, cúi đầu cười, nói: "Đúng là tôi coi thường anh ta!"
Đám Khố Nhĩ không hiểu điều cô nói, có điều Ban Y lại biết.
Nếu lần này không có Lâu Điện bày mưu, chỉ sợ bọn họ không thể đoạt lại ốc đảo trong tay người nhà họ Tần nhanh như vậy.
Trần Đông và Phương Minh Lỗi phản bội Tần gia, chắc hẳn do Lâu Điện sắp xếp.
Nghĩ đến thế, trong lòng cô ít nhiều cảm kích hai anh em nhà họ Lâu, nếu không phải do hai người, bọn họ vẫn cho rằng năm đó hiền giả thật sự vì cứu ốc đảo mà chết, cho nên mới chuyển giao ốc đảo cho Tần Du, để cô ả trở thành hiền giả kế nhiệm.
Bởi vì Khố Nhĩ, A Lý Mộc cầm đầu người dân bản xứ ở ốc đảo thật lòng ủng hộ An Kỳ Nhã nên cô xứng đáng với tôn xưng "Hiền giả".
Bởi vậy với hành vi người nhà họ Tần nhốt hiền giả, tu hú chiếm tổ chim khách, họ cảm thấy phẫn nộ và ghê tởm, hận không thể giết chết bọn chúng ngay tại chỗ.
Xử lý xong xuôi, An Kỳ Nhã lần lượt giao việc cho từng người đi xử lý hậu quả, trấn an người sống sót, suy nghĩ một lúc, cô cũng đứng dậy, ra ngoài nhà gỗ, đi cùng mọi người xem xét tình hình ốc đảo.
*****
Hừng đông.
Lâu Linh mơ mơ màng màng thức dậy, vừa động đã cảm giác có mấy chỗ trên người đau rát.
Mặc dù là dị năng giả, sau khi bị thương, cô cần mấy ngày để vết thương khép lại, hơn nữa cũng sẽ cảm nhận được cơn đau đớn.
Cộng thêm đang giữa mùa hè, mặt trời vừa mọc là không khí sẽ oi bức, miệng vết thương càng thêm khó chịu.
"Nào, uống ít nước đi."
Một bàn tay cầm ly thủy tinh trong suốt đưa tới trước mặt cô, một tay Lâu Linh đỡ lấy ly uống ừng ực một hơi lớn mới thấy dễ chịu.
Cô mở to mắt, nhìn anh chàng ngồi trước giường, ngáp một cái, nói chào buổi sáng, chậm rì rì đứng lên, ngồi dựa vào tường.
Bởi vì tài nguyên có hạn, cái gọi là giường chỉ là chiếu trải trên mặt đất thôi, ngồi dậy là có thể dựa vào tường.
Lưng dán vào bức tường man mát, cảm giác thoải mái hơn một ít, chờ nóng lên thì cô chuyển vị trí, đổi chỗ khác.
Lâu Linh híp mắt buồn ngủ, gần như quên béng người với gương mặt đen sì trước mắt.
Bởi vì cô bị thương, cho dù anh muốn làm gì cũng không được.
Cô biết tình hình hiện tại của mình đặc thù, lá gan nở to, không sợ tâm tình biến thái chuyển biến xấu, hoàn toàn không để ý đến anh.
Một người híp mắt một người trừng mắt, cứ như vậy ngồi một lúc đến khi vì nóng hai bên thái dương Lâu Linh đổ mồ hôi, mồ hôi chảy xuống miệng vết thương vừa nóng vừa đau, Lâu Điện mới có hành động.
Anh lấy băng từ không gian đặt trong phòng hạ nhiệt.
Chỗ băng này là do mùa đông khi đi qua ngọn núi tuyết thì anh chọn chỗ băng sạch đặt vào không gian, đến ngày hè, vừa khéo thành thứ hạ nhiệt.
Không khí trở nên mát mẻ, tinh thần cô tốt hơn, vươn tay quàng quanh cổ anh, cười híp mắt nói: "Anh giận à?"
"Làm sao anh nỡ giận em chứ?" Anh ngoài cười nhưng trong không cười nói, trái lương tâm, nói ngược, "Vì mình có một cô em gái dũng cảm vì nhân dân phục vụ mà anh vui mừng, rất vui mừng! Em gái giỏi như thế, tối hôm qua lần đầu tiên anh chứng kiến đấy, em gái sẽ vì toàn nhân loại mà chiến đấu, vì mọi người mà bỏ mặc tiểu gia, anh hiểu."
"...", Cái miệng độc địa tuôn một tràng, còn nói không tức giận.
Lâu Linh âm thầm bĩu môi, nhưng hai tay ghì chặt cổ anh không tha, đến khi anh vươn tay ra, ôm cô vào lòng, cô không nín nhịn được nữa bật cười.
Lâu Điện không dám ôm cô quá chặt, vết bỏng và vết xước trên người cô rất nhiều, nhìn cực kỳ khủng bố, mặc dù biết toàn vết thương ngoài da vẫn khiến anh hết hồn, rất khó tiếp nhận.
Nếu mấy vết thương này ở trên người mình, anh sẽ cảm thấy chẳng qua là mấy vết xước nhỏ thôi, đau tí tẹo, nhưng khi đổi thành cô thì đó lại là vấn đề khác, thậm chí anh không thể chấp nhận nổi.
Đợi sự xúc động muốn giam cầm cô qua đi, việc cô bị thương khiến anh khó chịu hơn tất cả mọi thứ.
Anh biết cô không hề muốn mình núp dưới cánh chim của anh, cũng biết cô muốn trưởng thành, nhưng biết thì biết, khiến anh buông tay là chuyện bất khả thi.
"Tận thế mà, có ai không bị thương chứ? Hơn nữa đó cũng là một kiểu huy chương!" Lâu Linh tự biên tự diễn, thật sự vui vẻ nhiều hơn đau đớn.
Cô làm chuyện mình muốn làm, không bị ngăn cản, không cần anh từng giây từng phút bảo hộ, chứng minh bản thân không phải là kẻ yếu, làm cho cô cực kỳ vui sướng.
Lâu Điện hơi cúi mắt nhìn cô một lúc, gương mặt vốn dĩ còn hơi ngây ngô, trẻ con dần dần chồng lên khuôn mặt có phần kiên nghị vì tôi luyện được ở kiếp trước.
Hình như cho dù anh nhốt cô bên người giống như cá trong chậu chim trong lồng, thì không cách nào bẻ gẫy đôi cánh của cô, cho dù chậm một chút, cô cũng sẽ biến thành con người giống kiếp trước.
Lâu Linh —— của anh!
Anh cúi đầu, nhẹ nhàng in một nụ hôn lên khóe môi hơi nhếch kia.
Không sao, mặc kệ thế giới sẽ biến thành dáng vẻ thế nào, đời này anh sẽ không buông tay! Mặc kệ em đi rất xa, anh cũng đuổi kịp, không để em đi một mình nữa.
Bị sự dịu dàng bất thình lình của anh biến thành không hiểu mô tê, Lâu Linh ngẩn ngơ nhìn anh một lúc, cẩn thận dời tầm mắt.
Vốn cho rằng lấy cớ mình bị thương anh lại nhân cơ hội bùng nổ, ai ngờ anh chỉ cười ôn hòa với cô, trong đôi mắt đen như mực, không còn sự tối tăm đen kịt, mà phản chiếu ngược gương mặt cô ửng đỏ.
Chẳng qua không khí hiếm khi ấm áp rất nhanh bị tiếng đập cửa xua tan, Lâu Điện nhíu mày, liếc mắt với Lâu Linh một cái, bất đắc dĩ đi mở cửa.
Khi An Kỳ Nhã và mọi người đứng ngoài chờ cửa trông thấy anh chàng ra mở cửa, rõ ràng anh treo nụ cười ôn hòa lại khiến người ta cảm thấy một dòng nước lạnh men theo xương sống chảy lên trên.
Họ còn tưởng xung quanh có nguy hiểm gì, cẩn thận quan sát quanh mình một lần, không phát hiện điểm nào khác thường.
"Tôi đến thăm hai người!" An Kỳ Nhã đưa tay kéo ống tay áo rộng thùng thình, thong dong mỉm cười nói: "Tiểu thư Lâu có khỏe không."
"Vẫn tốt." Lâu Điện thanh thanh đạm đạm đáp.
An Kỳ Nhã bảo đám người Khố Nhĩ đi theo chờ cô ở ngoài, kéo trường bào đi vào nhà gỗ.
Lâu Linh thấy có khách đến, vốn định đứng dậy, nhưng bị An Kỳ Nhã ngăn lại.
Biểu cảm của Lâu Điện kiểu đương nhiên cô tiếp tục ngồi, thế là cô vẫn dựa vào vách tường không đứng dậy.
Trong phòng ngoài giường chiếu