Ngày thứ hai, thời tiết âm u, hình như sắp có tuyết rơi, làm cho nhiệt độ không khí giảm không phanh.
Vì tiện hành động, ngoại trừ bộ đồ lót giữ ấm, Lâu Linh chỉ mặc áo lông rộng rãi, trên đầu đội mũ len, quàng khăn len, đeo găng tay, võ trang hạng nặng rồi mới ra ngoài.
So sánh với cô, chàng công tử Lâu Điện rất nhẹ nhàng, áo màu đen giữ ấm, một cái áo bành tô ở ngoài, trên cổ quàng khăn len cùng kiểu nhưng màu đen.
Từ xa nhìn lại, tác phong nhanh nhẹn, rất ưa nhìn nhưng cũng làm cho người nhìn cảm thấy thấy cái lạnh len lỏi từ lòng bàn chân lên trên, ăn mặc thế này quá phong phanh.
Chỉ có Lâu Linh biết, thực chất anh không cảm thấy lạnh, cho nên không cần ăn mặc quá cồng kềnh, tránh gặp tình huống phát sinh đột nhiên dễ làm bó tay bó chân.
Xe đỗ trong sân biệt thự, Lâu Điện xuống xe kiểm tra tình hình.
Lần trước khi hai người rời khỏi sa mạc tiến vào thành phố thì trùng hợp cứu một đám người bị zombie bao vây giết chóc.
Trong nhóm đó có một dị năng giả hệ kim, để báo đáp, đối phương gia cố qua thân xe cho họ, cho nên cho dù tông thẳng vào zombie cũng không sao.
Kiểm tra mọi thứ vẫn ổn, đổ xăng, họ lên đường.
Lâu Linh ngồi vào trong xe, trong tay ôm túi sưởi, tầm mắt hướng về phía căn biệt thự bên cạnh, phát hiện hôm nay không thấy ai, chẳng lẽ họ đi ra ngoài hết? Hai người và dị năng giả ở đây đều biết sự tồn tại của đôi bên, có điều vì không biết thực lực và mục đích của nhau, để thuận tiện cả hai đều giả vờ không biết đối phương tồn tại, như thế lược bớt rất nhiều phiền toái.
Đây cũng là điều thường thấy ở mạt thế, bình thường không có lợi ích liên quan đến nhau thì phần lớn sẽ không tùy tiện quấy rầy.
Đến cùng đều là người xa lạ thôi, Lâu Linh chỉ nhìn một cái, không còn quan tâm nữa.
Thành phố hai người đang ở trước tận thế không nằm gần biển.
Có điều sau tận thế thiên tai liên miên, nước biển dâng, rất nhiều thành phố vùng duyên hải đã bị nước biển bao phủ, rất nhiều thành phố nằm sâu trong đất liền lại biến thành ven biển.
Không đến nửa tiếng, xe đã chạy đến bờ biển.
Mặc dù mùa đông tạo thành phiền toái đối với nhân loại, nhưng tương tự cũng gây phiền phức cho zombie.
Trên đường đi, cả hai ít thấy zombie, chỉ có rải rác vài con, búng tay là giải quyết xong.
Hiện tại không gian nhận của Lâu Điện đã đạt tới mức tùy tâm sở dục (1), không theo quy tắc, thậm chí không gian thuấn di cũng làm cho anh có thể tự do đi lại ở thời buổi này.
Mặc dù Lâu Linh có vẻ quá yếu, nhưng ở tận thế trung cũng tạm xếp vào hàng ngũ cường giả.
Sức chiến đấu của cô cao hơn hẳn cấp bậc dị năng, dễ dàng đối phó với ba con zombie cấp bốn.
(1) nghĩa là điều khiển linh hoạt, tùy theo ý mình.
Một đường an bình đến bờ biển, tìm một chỗ trống đậu xe rồi bước xuống.
Bây giờ hai người đang đứng ở một tòa nhà bị nước biển nhấn chìm một nửa.
Trước tận thế đây là khu chung cư bảy tầng, bây giờ đã bị nước biển bao phủ năm tầng, hơn nữa xung quanh mọc rong rêu.
Loại rong rêu này chẳng phải thực vật bình thường, chúng biến dị.
Nếu không phải là thực vật biến dị, trong thời tiết giá lạnh mà có thể xanh tươi như thế là điều bất khả thi.
Lâu Linh nghiên cứu đám rong sinh trưởng tươi tốt đó, thoạt nhìn giống như cỏ lau.
Phóng tầm mắt ra, chúng mọc tươi tốt khắp nơi, chen lên cả đất liền, bao trùm cả vùng biển đầy nguy hiểm dưới lớp rong xanh tốt, mê hoặc nhân loại, khiến thú biến dị hung ác ẩn núp dưới lớp rêu tấn công bất cứ lúc nào.
Lâu Điện nhàn nhạt nhìn đám rong rêu, ngón tay khẽ nhúc nhích.
“bụp” có tiếng bọt nước vỡ toang, sau đó phía dưới đám rong xuất hiện vết máu đỏ sậm, khiến nước biển xanh biếc trở nên ma quái.
Lâu Linh không chớp mắt xem một lúc, thở phào, nói: "Biển cả trở nên nguy hiểm."
Cô vừa dứt lời.
rào rào, mặt biển tĩnh lặng đột nhiên sôi trào như nước đun sôi, đám rong rêu lay động dữ dội.
Mấy con cua biển to bằng chậu rửa mặt nổi lên mặt nước, ngang ngược bò về phía họ.
Chẳng lẽ cô có tiềm chất miệng xui xẻo?
Mặt Lâu Linh đen lại, cô chỉ than thở một câu mà dẫn tới nhiều con cua biển đáng sợ như thế, thật không công bằng.
Chẳng qua là cua biển thôi, tuy rằng số lượng rất nhiều, chi chít làm cho da đầu tê dại, nhưng khi bình tĩnh thì chúng không đáng sợ, hai người xử lý gọn đám cua biển rồi lùi về sau, đến khi cách xa mấy nghìn mét, Lâu Điện đột nhiên hỏi: "Tiểu Linh tối nay muốn ăn bánh bao nhân gạch cua (2) không?"
"...!Muốn!"
(2) món ăn vặt nổi tiếng của dân tộc Hán tại Giang Nam.
Vỏ mỏng, tươi mới, khi phần nước trong nhân trôi vào miệng, không mặn không nhạt, lúc nuốt xuống trong miệng còn lưu lại mùi vị, là một trong sáu món bánh bao nổi tiếng của Trung Quốc.
Tuy rằng không biết sao đột nhiên anh hỏi câu này, nhưng không ăn là đồ ngốc, cô lập tức tiếp lời.
Nụ cười Lâu Điện trên mặt càng thâm thúy, anh mỉm cười nói: "Nếu em muốn ăn thì hãy giết nhiều cua biển vào.
Loại cua biển này vô cùng màu mỡ, gạch cua rất thơm, là loại hải sản tươi."
Nghe anh nói, Lâu Linh xem cua biển hung thần ác sát vung hai cái càng lớn bò về phía cô, chúng đã làm đảo lộn nhận thức của cô về loài cua.
Được rồi, đầu chúng rất lớn, hẳn là rất nhiều gạch cua, sau tận thế, hải sản rất hiếm.
Trong không gian của Lâu Điện cũng ít có, giờ lấy chúng đổi khẩu vị cũng không tệ.
Hơn nữa, Lâu Điện dùng đồ ăn đến dụ dỗ thể hiện một điều: anh lại muốn bắt đầu huấn luyện võ lực cho cô.
Lấy cây côn màu xám bạc dài nửa mét treo ở ba lô xuống, Lâu Linh truyền dị năng vào côn gỗ, chỉ chớp mắt cây côn to bằng ngón tay lập tức biến dạng, dài tới một mét, mọc ra mũi nhọn sắc bén như làm bằng thép vậy.
Khi cây côn gỗ đập vào mai cua biển thì gai nhọn trực tiếp xuyên thủng phần mai cứng rắn của chúng.
Sau một tiếng, bên cạnh hai người đã có một đống xác cua, có mấy con chưa tắt thở vẫn vung hai cái càng lớn như cũ, đáng tiếc không còn sức hành động.
Vốn dĩ đợt cua biển tấn công ào ạt như thủy triều nay lần lượt thối lui, lác đác còn lại vài con trên bờ, bị Lâu Linh đâm đâm chơi.
Tay Lâu Điện đeo găng tay nhựa, cầm một cây kiếm ngắn chuyên dùng để xử lý nguyên liệu nấu ăn, sạch sẽ nhanh nhẹn tách phần gạch cua, những thứ khác vứt bỏ.
Vì sinh vật biến dị càng ngày càng mạnh, vũ khí nóng dùng trước tận thế đối đầu với chúng còn cố hết sức, rất nhiều vũ khí lạnh cần dị năng giả hệ kim gia cố thêm sẽ có hiệu quả tốt hơn.
Cây kiếm trên tay Mà Lâu Điện cũng phải