Có A Nhã giúp đỡ, đoạn đường kế tiếp, dù lại gặp công kích của zombie trí tuệ nhưng có thể tìm ra nơi ẩn thân của nó cực nhanh, giảm thiểu nhiều thương vong, thậm chí không ai bị thương.
Đám người Lôi Hồng Minh nhẹ nhàng thở ra, cùng lúc dị năng định vị của A Nhã cũng bị vạch trần trước mặt mọi người.
Rất nhiều đội trưởng đội dị năng tới tấp lôi kéo.
Song trong lòng Du Quân sớm có tính toán, một mực khéo léo từ chối.
Hơn nữa, vì có Lâu Điện ở bên, tuy trong lòng những đội trưởng kia tức giận vì Du Quân không biết suy xét nhưng chẳng dám trả thù.
Điều này làm anh càng thêm tin chắc quyết định của mình là đúng.
Khoảng mười ngày trôi qua, lúc bọn họ ghé qua một thành phố, cuối cùng gặp được quân đội và đội dị năng giả của căn cứ Tây Bắc đến tiếp ứng.
Thu Dung mang quân đội tới chi viện.
Đội dị năng do Lâm Bảo Bảo và Đàm Mặc dẫn đến, có vài dị năng giả mà họ cũng quen biết, Dịch Tranh nằm trong số đó.
Trong khi Lôi Hồng Minh bàn bạc chính thức với Thu Dung, Lâm Bảo Bảo cực kì vui vẻ nhào tới, trao cho Lâu Linh cái ôm gặp lại sau xa cách.
Dịch Tranh dùng vũ khí sóng lớn mãnh liệt của chị ấy bao phủ lấy cô.
Đàm Mặc đứng ở một bên chậm rãi ăn bò khô, lễ phép chào hỏi.
Đối với Lâu Điện – người lúc trước đánh bay cậu ta rất nhiều lần nhưng thường xuyên cho cậu ăn thịt, cậu vẫn còn chút trí nhớ.
Sau màn tụ hội dạt dào tình cảm của Lâu Linh, Lâm Bảo Bảo và Dịch Tranh, trước khi Lâu Điện không nhịn được ra tay, cuối cùng ba cô gái buông nhau ra, nhìn nhau cười.
Bởi vì có người chi viện, thêm nữa lúc này trời đã tối, bọn họ nghỉ ngơi trong mấy căn nhà ở ngoại ô thành phố.
Đám Thu Dung và Lôi Hồng Minh đi sắp xếp, ngược lại bọn Lâu Linh rảnh rỗi, tùy tiện tìm một nhà ở phía ngoài để vào ở.
Ba người Du Quân cũng ở chung với họ, coi như là bảo vệ ba người.
Sau khi ăn xong cơm tối, Lâu Linh thúc đẩy một trái dưa vàng Hami, mọi người ngồi cùng một chỗ vừa ăn vừa nói chuyện phiếm.
Nội dung tán gẫu dĩ nhiên xoay quay tình hình gần đây của căn cứ Tây Bắc.
Tuy thường xuyên cập nhật tin về căn cứ từ máy truyền tin nhưng chỉ nói sơ lược, đâu cặn kẽ như lúc này.
Tổng kết lại, mặc dù vấn đề nhỏ của căn cứ Tây Bắc đếm không xuể nhưng lại chẳng có vấn đề nào lớn, phần lớn quyền kiểm soát mọi việc đều nằm trong tay người nhà họ Lâu.
Dù cho không thể khống chế số ít dị năng giả cá nhân hùng mạnh nhưng do có vũ khí di động Đàm Mặc ở đó nên chẳng tạo nổi sóng gió.
Nói tóm lại, bên trong căn cứ Tây Bắc vô cùng hài hòa, đoàn kết chống lại zombie và sinh vật biến dị.
"Bây giờ Đàm Mặc thế nào?" Lâu Điện từ tốn ăn miếng dưa đã gọt xong, hỏi.
Đàm Mặc im lặng ngồi ăn dưa, cậu vẫn giống như lần đầu gặp gỡ, đầu óc ngốc nghếch đơn thuần cộng thêm là vũ khí di động.
Ngoại trừ Lâm Bảo Bảo, cậu chưa từng phản ứng với người ngoài, đương nhiên có ngoại lệ, nếu cho cậu ta ăn thịt.
Vì thế Lâm Bảo Bảo lại nổi cáu, lo lắng cậu ta bị người ta lừa đi bằng mấy miếng thịt, cũng lo lắng kẻ địch hạ độc Đàm Mặc bằng đồ ăn khiến cô quan sát vô cùng chặt chẽ.
"Bây giờ cậu ấy khống chế năng lực khá tốt." Lâm Bảo Bảo liếc mắt nhìn Đàm Mặc ăn uống nước miếng giàn giụa, chẳng nói gì với tướng ăn hung tàn của cậu.
"Phạm vi cậu ấy che giấu đã rộng hơn, có thể hoàn toàn nhiễu sóng vài zombie cấp ba, bốn.
Có điều zombie trí tuệ rất xảo quyệt, chưa hề mắc mưu.
Ừm, gần đây tôi phát hiện, rất nhiều thú biến dị có thực lực tương đương cấp ba, bốn cũng bị cậu ta đuổi đi."
Nghe xong, Lâu Điện gật đầu, trong lòng biết khả năng của Đàm Mặc hiện tại còn cao hơn kiếp trước.
Ắt hẳn do lúc đầu cậu được anh chỉ điểm và huấn luyện theo hệ thống, đặt trong căn cứ quả thật có thể trấn giữ.
Kết thúc trò chuyện là màn giới thiệu đám Du Quân.
Khi nghe nói dị năng đặc thù của A Nhã thì Lâm Bảo Bảo vô cùng nhiệt tình mời A Nhã và Du Quân gia nhập đội dị năng giả của họ.
"Gia nhập đi trai đẹp, tuy rằng bây giờ thực lực em hơi thấp nhưng hãy tin tưởng đội dị năng giả Ánh Dương của chúng tôi.
Tuyệt đối đây là lựa chọn thích hợp nhất cho mấy em." Dịch Tranh liếc mắt đưa tình, dáng vẻ quyến rũ, nhìn bề ngoài giống như hồ ly tinh xấu xa chuyên phá hoại gia đình người khác.
Đội dị năng giả Ánh Dương là do bọn Lâm Bảo Bảo thành lập.
Du Quân không được tự nhiên, liên tục nhìn A Nhã, lo lắng cô hiểu lầm.
Hết cách rồi, diện mạo của Dịch Tranh quá hấp dẫn cánh đàn ông.
Thấy thế, Dịch Tranh lập tức thay đổi đối tượng, kéo tay A Nhã nói: "Em gái nhỏ vào đi mà, nếu em chịu gia nhập, chị sẽ chăm sóc em thật tốt.
Có chị ở đây, ai dám ức hiếp em.
Còn nữa, bọn chị có nhà dành cho thành viên, chính sách ưu đãi, tuyệt đối làm các em hài lòng..."
Du Quân lại bắt đầu lo lắng Dịch Tranh ăn đậu hủ của A Nhã.
Vẻ ngoài khiêu khích mơ hồ kia khiến anh ta cho rằng Dịch Tranh “ăn” cả nam lẫn nữ —— Có điều, chị gái ngốc nghếch kia chỉ có bề ngoài thế thôi, vô thức lộ ra nét quyến rũ, chứ thực ra con người rất đứng đắn.
Mấy người họ bật cười, không để ý đến hai người, để yên cho Dịch Tranh trêu đùa.
Có người tiếp ứng mở đường từ căn cứ Tây Bắc, ngày kế tiếp thuận buồm xuôi gió.
Chỉ qua ba ngày, cả đoàn người đã đến căn cứ Tây Bắc.
Hai năm nay, mặc dù căn cứ Tây Bắc đã mở rộng thêm, thực ra vẫn có thể gọi là hoang vắng.
Kiến trúc bên trong căn cứ đủ cho những người mới gia nhập ở lại.
Vốn dĩ người sống sót từ huyện C đến căn cứ Tây Bắc, đương nhiên cũng tạo ra sự rung động, sau khi đăng ký thân phận, nhanh chóng hòa nhập vào căn cứ.
Nhà họ Lôi cũng được bố trí vào trong nội thành của căn cứ.
Lôi Nguyên soái đã về hưu, không quản nhiều việc.
Trên người Lôi Hồng Minh có quân chức [1], dĩ nhiên được sắp xếp vào quân đội.
Do trước đó Lâu Điện đã lên tiếng, biết Lôi Hồng Minh đáng tin, Lâu Đường an bài chức vị cho anh không thấp, hơn nữa có thể phát huy trọn vẹn thực lực của Lôi Hồng Minh.
Do vậy, nhà họ Lôi vô cùng hài lòng về sự sắp xếp này.
[1] Quân chức: nhiệm vụ, trách nhiệm thuộc quân đội
Đám Lâu Điện vào trong từ một cổng khác, vừa xuống xe, đã trông thấy rất nhiều người quen tới đón tiếp.
Giống như ông Mạc, Trần Khải Uy đều là sau khi nghe được tin thì xin phép đến.
Sau không khí náo nhiệt, mãi đến lúc Lâu Triển dẫn theo quân sư Nghiêm Cách tới, mọi người mới tản đi.
Lâu Triển đánh giá Lâu Điện từ trên xuống dưới, phát hiện anh chín chắn hơn hai năm trước, thoạt nhìn dị năng cũng sâu không lường được thì biết họ trải qua ở bên ngoài khá tốt, nhìn anh với ánh mắt vui mừng như cha nhìn con trai cuối cùng đã trưởng thành.
“Anh, chúng em đã quay lại." Lâu Linh cười khanh khách nói, rồi vẫy tay với Nghiêm Cách, "Anh Nghiêm, anh có vẻ già đi."
Khóe miệng Nghiêm Cách run rẩy, giận dỗi nói: "Thật không biết nói chuyện, anh trẻ tuổi anh tuấn, phong lưu phóng khoáng, sao có thể già?"
Lâu Linh cười hì hì, biết Nghiêm Cách sợ người khác nói anh già, bảo anh trâu già gặm cỏ non, nên anh luôn khăng khăng bản thân còn trẻ, vẫn chú trọng bảo dưỡng.
Nhưng điều đó không thể che giấu việc anh từng gặm thiếu nữ thành niên, bằng chứng là nghe nói anh ta bị mấy người đàn ông nhà họ Lâu đuổi theo đánh một trận.
Khụ, chuyện này là do Lâu Nghiên lén lút tiết lộ, nghe nói cũng là do Lâu Nghiên không làm thì thôi đã làm thì làm đến cùng, mượn cơ hội ép buộc anh ta.
Nhưng trong mắt người nhà Lâu, nhất định là con gái nhà mình chịu thiệt, dĩ nhiên người bị hại nào đó bị cả nhà họ Lâu liên hợp trừng trị tàn nhẫn.
Sau khi trở lại nhà lớn của Lâu gia, hiển nhiên tưng bừng một hồi.
Bánh bao nhỏ Lâu Diệp cũng trưởng thành hơn, biến thành đứa trẻ thích nghiêm mặt, cố gắng học tập ba cậu bé, tương lai trở thành một quân nhân vĩ đại.
Toàn bộ người nhà Lâu đều trở về, ăn xong bữa cơm chiều náo nhiệt thì Lâu Đường gọi con trai và cháu vào thư phòng bàn chuyện.
"Hẳn cháu đã biết mệnh lệnh mà bên trên truyền xuống." Lâu Đường nhìn Lâu Điện nói.
Lâu Điện gật đầu, "Cháu