Sáng sớm, khi vừa tỉnh giấc, Lâu Linh nhận thấy bầu không khí lạnh lẽo thấu xương, bất giác kề cận nguồn nhiệt ấm áp bên cạnh; nhưng ngay lập tức, đầu óc lơ tơ mơ sực nhớ ra điều gì đó, thân thể cứng đờ thầm mong thoát thân kịp.
Một đôi tay khóa chặt vòng eo Lâu Linh, dễ dàng ngăn hành động trốn chạy của cô.
Lâu Linh mở to mắt, vì kéo kín rèm nên bên trong tối om, chỉ mơ hồ thấy một bên sườn mặt dịu dàng của Lâu Điện, động tác chậm rãi vuốt ve ‘tố cáo’ anh đã tỉnh.
Lâu Linh kéo chăn xuống, không khí lạnh lẽo phả vào mặt khiến cô mơ hồ cho rằng mùa đông đã đến. Mới tháng mười một, tuy thời tiết bắt đầu chuyển lạnh, nhưng sẽ không lạnh bất chợt thế này. Lâu Linh run run, ngay sau đó bị Lâu Điện kéo chăn che kín.
“Rời giường!” Lâu Linh kêu lên, không muốn cùng anh nằm trong chăn; đặc biệt nhớ tới hành động tối qua, cô lại càng xấu hổ hận không thể cách ly khỏi Lâu Điện.
Lâu Điện hôn lên khóe môi Lâu Linh, nghe lời ‘thả’ cô, kéo chăn đứng dậy.
“Thời tiết lạnh, em ngồi dậy đã, anh đi lấy quần áo cho em.”
Lâu Linh bị ấn vào trong chăn, thấy Lâu Điện để trần nửa người trên, khoác mỗi áo ngủ móc trên giá trước giường, sau đó đi tới tủ quần áo của cô, lấy nội y, áo lông, quần len, áo len.
Lâu Linh nhìn anh, thẳng đến khi anh lơ đễnh cau mày, sắc mặt có chút thối thì cô mới ôm quần áo, nhảy xuống giường, chạy vội vào trong toilet.
Hai người mặc xong quần áo, mở cửa sổ, thấy bầu trời bên ngoài u tối. Mưa đã tạnh từ năm giờ sáng, mặt đất vẫn ướt sũng, khắp nơi đều là nước. Thành phố không dấu chân người, dường như thế giới sụp đổ, tràn ngập màu xám tuyệt vọng.
Lâu Linh khẽ rên một tiếng. Sương mù trắng xóa mờ ảo trong không khí. Cô vươn tay ra ngoài, nhanh chóng cảm thấy buốt cóng. Rõ ràng chưa tới thời điểm tuyết rơi, sao còn lạnh hơn cả tháng rét đậm thế này, cảm giác ẩm thấp như vùng phía Nam vậy.
Lâu Điện lấy một chiếc khăn từ trong không gian, quàng quanh cổ Lâu Linh; tiếp đó lại tìm một chiếc mũ len có hai quả cầu lông bịt tai, rẽ tóc cô sang hai bên vai, vén tóc mai cùng tóc mái gọn gàng; chiếc mũ len bao bọc khuôn mặt xinh xắn, tô điểm hai quả cầu lông xám nhạt, càng thêm vài phần tính trẻ con dễ thương.
“Tiểu Linh thật đáng yêu.” Lâu Điện hôn lên khuôn mặt cô, giọng nói có chút trầm thấp.
Vừa nghe kiểu giọng này, Lâu Linh rúm ró theo bản năng, thầm nghĩ —— Giời ạ, vừa sáng sớm đừng động dục a~~!
***
Một tháng sau tận thế, thời tiết đột nhiên giảm thấp, không gian sinh tồn của loài người bị ảnh hưởng cực lớn. Nhưng, bên cạnh đó có thêm một số lợi ích; nhiệt độ lạnh như băng cũng ảnh hưởng đến zombie. Nghe nói một số thành phố ở phương Bắc có tuyết, khiến đám zombie bị đông đá, ảnh hưởng tới hành động của chúng, nhân loại tạm thời chiếm ưu thế.
Vừa nấu xong bữa sáng thì nhóm Lâm Bảo Bảo đến.
Thời tiết đột nhiên biến hóa khiến bọn họ hơi bất an, may mắn tìm được quần áo mùa đông chủ nhà để lại nên có thể tạm thời giữ ấm. Nhưng không có quần áo trẻ em, bởi vậy bạn nhỏ Trần Lạc Sênh bị cuốn vào một cái thảm, được cậu mình ôm.
“Vừa kịp lúc, vào cùng ăn sáng đi.”
Lâu Linh mời mọi người vào nhà, bữa sáng hôm nay là tự tay cô làm: cháo kê, bánh bao hấp, dưa muối ăn với trứng mặn. Thời tiết thế này, ăn cháo giữ ấm. Còn hôm nay vì sao do Lâu Linh làm bữa sáng chứ không phải Lâu Điện, là vì… anh lười làm đồ cho người khác ăn, chẳng hạn như bạn bè cô; bình thường đều do Lâu Linh tự làm, tay nghề đương nhiên kém Lâu Điện, nhưng cũng tạm được.
Lâu Linh bưng cháo lên, Lâm Bảo Bảo dùng nước tráng qua bát, mời mọi người ngồi xuống rồi cùng ăn bữa sáng.
Ăn cháo nóng hổi vào thời tiết này thật sự rất thích hợp, cắt đôi quả trứng mặn, mỗi người một đĩa dưa muối nhỏ, húp cháo sùm sụp, khuôn mặt vốn xanh xao cũng dần trở nên hồng hào. Bánh bao nhạt nhưng có vị ngậy béo của bột mỳ, ăn cùng dưa muối cũng khiến mọi người vui vẻ.
So với tướng ăn như hùm như hồ của mọi người, Lâu Điện vẫn chậm rãi thong dong, mỗi động tác đều đẹp như một bức tranh, rất có quy luật; khiến ai ai cũng cảm thấy người này dùng cơm thật lễ độ, có thể làm giáo viên dạy lễ nghi.
***
Ăn xong bữa sáng, Hoàng Chỉ Lăng cùng Vệ Hiến rửa chén, Lâm Bảo Bảo phụ trách cung cấp nước.
Lâu Linh được Lâu Điện cho phép liền kéo Lâm Bảo Bảo đi lên lầu soạn ra một ít quần áo mùa động không mặc, đưa cho nhóm Tịch Mộ Phong và Hoàng Chỉ Lăng, họ không cần mặc quần áo của chủ nhà bên kia nữa; ông ta không được cao nên quần áo mặc lên người mấy chàng trai có vẻ quái dị. Đồ của Lâu Điện tuy hơi dài nhưng mặc vẫn hợp hơn.
Mọi người nhanh chóng thay quần áo, mỗi người đều có một cái áo lông, Lâu Linh thậm chí còn tìm thấy một chiếc áo lông nhỏ ở nhà kho, chắc trước kia nhà họ Lâu có đứa cháu về chơi, chiếc áo này mua cho cô bé, không ngờ lại quên mang đi nên vẫn cất trong nhà kho.
Vậy nên, đương nhiên đưa cho bạn nhỏ Trần Lạc Sênh mặc chiếc áo lông này.
Việc tặng quần áo của anh em họ Lâu, mọi người rất biết ơn. Lâu Linh cười, dù sao đống đồ đó cũng không mặc, đưa cho người cần sẽ tốt hơn, giữ lại làm gì đâu.
Lâu Điện đối với hành động của Lâu Linh hoàn toàn phớt lờ, nhưng nhìn đến chiếc áo lông con gái Trần Lạc Sênh mặc, lại nhìn Lâu Linh, không biết nghĩ gì mà khóe môi cười cười.
Nhất định là nghĩ đến việc gì biến thái!
Lâu Linh không nhìn anh, cùng mọi người ngồi một chỗ, thảo luận tin sáng nay nghe được trên radio.
“Đài radio
nói, cơn mưa hôm qua diễn ra trên toàn cầu, giờ phía Bắc có trận tuyết lớn, rất nhiều đường đều bị bịt kín, chỉ có thể đợi mùa xuân tuyết tan mới có thể đi tiếp.” Giọng Tịch Mộ Phong trầm trọng.
Vốn định đi thủ đô nên tâm trạng của Vệ Hiến và Hoàng Chỉ Lăng khá nặng nề, chỉ có Trần Khải Uy cùng Lâm Bảo Bảo không coi đây là chuyện to tát, nhún vai. Trần Khải Uy thì muốn đi căn cứ an toàn, ổn định nuôi lớn cháu, không muốn đi về phía Bắc, còn Lâm Bảo Bảo đương nhiên không vội. Cho nên hai con người thần kinh thô này khi cảm nhận được nhiệt độ hạ thấp chỉ thấy không quen, hơi đau đầu mà thôi.
“Đành đợi mùa xuân, tuyết tan rồi tới thủ độ vậy.” Vệ Hiến nói, vẻ mặt khá tệ.
Vệ Hiến có vẻ diện mạo hơi thư sinh, so với công tử Lâu Điện cao quý, nhã nhặn thì chàng trai này đúng mẫu hình trạch nam, thân thể hơi yếu ớt.
“Qua một mùa đông, chỉ sợ zombie lại tiến hóa.” Lâm Bảo Bảo ăn kẹo cao su Lâu Linh cho, nói thẳng điểm mẫu chốt.
Đề tài này khiến lòng người nặng trĩu.
Lâu Điện vẫn không quan tâm đến cuộc nói chuyện của nhóm sinh viên, thấy Lâu Linh đang giả vờ lấy đồ ăn cho Trần Lạc Sênh kết hợp với vẻ mặt mỉm cười như ánh mặt trời; Lâu Điện không khỏi âm trầm.
Khóe mặt Lâu Linh thấy ánh mặt anh biến hóa, trái tim run rẩy, lập tức dịch người lại gần Lâu Điển, giơ que kẹo đường trước mặt anh, hỏi: “Muốn ăn à?”
Trước ánh mắt của mọi người, Lâu Điện xé thẳng lớp vỏ, bỏ vào miệng mình luôn. O_o
Thảo luận xong, Lâu Điện đột nhiên nói: “Ngày mai quân đội sẽ đến, các cậu muốn mang theo thứ gì thì dọn dẹp nhanh lên.”
Ánh mắt anh chậm rãi quét qua nhóm người nam nữ tầm tầm hai mươi tuổi, lại nói: “Tốt nhất các cậu nên chuẩn bị một chiếc xe, đến lúc đó không cần chen chúc nhau trên chiếc xe bus.”
Chờ anh nói xong, Tịch Mộ Phong lại hỏi thêm vài vấn đề. Sau khi được giải đáp, Tịch Mô Phong quyết định hôm nay không đi đâu cả, sắp xếp lại đồ đạc ngổn ngang trong căn nhà cách vách, thuận tiện cân nhắc lại hành động tiếp theo.
***
Nhón Tịch Mộ Phong rời đi, Lâu Linh cũng kéo Lâu Điện đi dọn dẹp căn nhà. Không biết sau này có quay về hay không, một ít đồ kỷ niệm ý nghĩa phải cất kỹ mang đi.
Lúc dọn đến thư phòng, Lâu Linh tìm thấy một hộp gấm từ ngăn kéo, cầm trên tay mới thấy là một chiếc vòng cổ kiểu nam rất cầu kỳ tinh xảo, phía dưới kèm theo một đôi hoa tai cùng bộ. Lâu Linh cảm thấy rất quen mắt, sờ sờ hoa tai, mở tầng đáy hộp, lộ ra một khoảng trống. Là một tấm ảnh chụp đã ngả sang màu vàng, bên trong là hình một người phụ nữ có diện mạo giống Lâu Điện năm phần.
Đây là mẹ Lâu Điện.
Lâu Linh nhìn ảnh, kính cẩn đặt lại trong hộp, đóng nắp kỹ càng. Sợi dây chuyền này đúng là của mẹ Lâu Điện để lại, anh vạn phần nâng niu. Trước kia anh hận không thể đeo nó mỗi ngày, nhưng, không biết từ khi nào, Lâu Điện không còn đeo nó nữa.
“Anh, vòng cổ của anh này, cất mau đi.” Lâu Linh nói với Lâu Điện đang ở thư phòng ba Lâu.
Lâu Điện quay đầu nhìn, sắc mặt khẽ biến. Khi Lâu Linh còn chưa kịp phản ứng, Lâu Điện đã đoạt lại sợi dây, ném thẳng ra chỗ khác; sau đó nâng cằm cô lên, tối tăm nhìn cô.
Lâu Linh suýt nữa bị dọa gần chết, chẳng biết anh làm thế nào mà có thể nhìn cô bằng ánh mắt vừa hối hận, vừa đau đớn đến nhường ấy. Chẳng lẽ là bởi vì cô không nên chạm vào vật mẹ anh để lại? Nhìn cách Lâu Điện tùy tiện ném đi mà xem, hình như không phải lý do đó.
Sau một lúc lâu, anh cúi người, ôm chặt cô vào lòng, nhẹ giọng nói: “Tiểu Linh, về sau, dù xảy ra bất cứ chuyện gì, đừng nên tin.”
“Hả?”
Anh bóp chặt thắt lưng cô, cúi đầu nhìn chằm chằm cô đầy bức bách, giọng nói lưu loát, tàn nhẫn, “Nghe rõ chưa?”
Lâu Linh vội gật đầu lia lịa, chỉ cầu anh đừng bóp thắt lưng cô nữa, lực tay Lâu Điện quá mạnh, cô sắp gãy lưng rồi. Thời khắc này, Lâu Linh cảm thấy Lâu Điện đen tối đã trở nên lợi hại hơn rất nhiều. Mẹ ơi, đáng sợ quá… T~T
Có được đáp án vừa lòng, nam thần rốt cục nở nụ cười, hôn nhẹ lên khóe môi Lâu Linh trấn an. Hành động vừa đấm vừa xoa thế này càng khiến Lâu Linh cảm thấy anh thật sự thay đổi thất thường.
Giữa trưa ngày hôm sau, quân đội đến.
__________
Mục tiêu của Lâu linh: Chinh phục thời tiết rét lạnh ~~
Mục tiêu của Lâu Điện: Chinh phục em gái!