Edit: Linh Lan
Thời tiết lạnh lẽo, cảnh sắc ven đường tiêu điều như trong mùa đông, bầu trời đen sì đè nén con người không thở nổi.
Lâu Linh núp trong xe, cố gắng chôn mặt trong áo lông rộng rãi. Áo lông có màu đen, rất dễ dính bẩn, dù mặc áo lông ấm áp nhưng từ khi ra khỏi căn cứ, cô vẫn thấy lạnh. Có lẽ vì thể chất người thường kém chịu lạnh, như bọn Lâm Bảo Bảo ấy, mặc mỗi áo lót mỏng bên trong và bên ngoài khoác áo len mà không thấy lạnh.
“Ăn socola vào sẽ ấm hơn.” Lâu Điện vừa lái xe vừa lấy thanh socola cho cô, đồng thời mở máy sưởi trong xe lớn hơn.
Sau khi cầm lấy, Lâu Linh đọc vỏ bao bì phát hiện bên trên là tiếng nước ngoài mình không biết… Cô im lặng xé lớp giấy bọc, vị socola không tệ, thơm mùi bơ, mềm mại, ngọt đến tận đáy lòng.
Lâu Linh từ từ ngậm socola, ngó kính hậu, nhắc nhở: “Anh, cái xe kia lại đuổi theo.”
Lâu Điện liếc kính hậu, trong mắt chợt lóe lên sự tàn ác.
Xe đi suốt buổi sáng rồi dừng ở một thị trấn, Lâu Linh bò xuống xe, vung tay vung chân khởi động mà vẫn cảm thấy lạnh thấu xương. Cùng lúc chiếc xe bám theo sau kia cũng lái đến chỗ này. Khi nhìn thấy sáu gã đàn ông từ trên xe bước xuống, Lâu Linh bĩu môi, tay đặt lên thanh kiếm bên hông.
Kẻ cầm đầu cái xe kia chính là tên hôm qua bắt nạt hai ông cháu họ Mạc, sau đó bọn chúng bị Lôi thiếu tướng dẫn đi. Nghe nói chúng phải nhận sự trừng phạt, đó là đi xây tường bao căn cứ trong mười lăm ngày, chẳng qua chúng lấy đồ ăn nộp phạt. Việc dùng đồ ăn thay thế trừng phạt từng xảy ra, chẳng qua hiếm có người làm chuyện này. Dù sao ở tận thế, đồ ăn là thứ quý giá nhất. Hiện tại thời tiết rét căm căm, thời điểm ra ngoài làm việc dễ bị tê cóng, trừ khi không có năng lực đi giành đồ ăn, nếu không cực ít người chủ động hỗ trợ xây dựng căn cứ.
Lâu Linh trông thấy ánh mắt mấy gã này ngập tràn oán hận, cười chào phúng. Bọn chúng hận họ khi đó xen vào việc của người khác, khiến chúng bị Lôi thiếu tướng phạt lương thực. Còn tên gọi là “anh Bưu” kia, lần đầu tiên gặp đã kết thù, giờ bám theo, ắt hẳn chúng muốn báo thù. Lâu Linh tự phán đoán đồng thời thầm suy nghĩ cách giải quyết bọn chúng.
Song cả đám chỉ dùng ánh mắt âm u, lạnh lẽo, tàn nhẫn nhìn chằm chằm hai người một lát rồi xoay người đi vào một căn nhà trong thị trấn, Lâu Linh cũng thu hồi địch ý, cùng với Lâu Điện vào căn nhà bên cạnh.
“Anh Bưu, khi nào chúng ta động thủ?” Một gã xấu xí khoe mẽ đạp đổ cái bàn để đặt đống đồ đạc cần thiết, hỏi đại ca của bọn chúng.
Trước tận thế, Trần Bưu làm bảo vệ cho một công ty, to cao cơ bắp, với chỗ tiền lương ít ỏi, có thể nói hắn thuộc loại người sống ở tầng đáy của xã hội. Sau khi tận thế ập đến, hắn phát hiện mình có năng lực thần kỳ, có thể tạo ra lửa. Không chỉ hắn, một tên bảo vệ khác trong công ty cũng có năng lực kỳ diệu đó. Thế là hai người ngưu tầm ngưu mã tầm mã hợp tác, tập hợp sáu tên bảo vệ còn lại trong cùng công ty ở cùng ký túc xá chưa bị biến dị thành một tiểu đội. Khi mọi người còn trốn trong nhà thì bọn chúng ra ngoài trắng trợn thu thập vật tư, hưởng thụ cảm giác tự do tự tại mà dị năng mang đến, sống cuộc sống tùy theo ý thích.
Bọn họ thích một thế giới đã hoàn toàn biến đổi như thế này, mặc dù có quái vật ăn thịt người —— zombie, nhưng kẻ mạnh là vua, không bị ràng buộc bởi pháp luật, giết người phóng hỏa cũng chẳng phải ngồi tù đền mạng. Thậm chí chỉ cần mi muốn có thể cưỡi con đàn bà xinh đẹp và bé gái bất cứ lúc nào, sướng hơn hồi trước tận thế bó tay bó chân nhiều.
Trần Bưu cười lạnh nói: “Không vội, nghỉ một lúc rồi bàn tiếp. Hơn nữa, có lẽ bọn nó không biết, trước tận thế thị trấn này vô cùng nhộn nhịp khiến nơi này sau tận thế có nhiều zombie, đến lúc đó cứ để chúng hưởng thụ.” Nhớ lại cảnh hôm qua, cái thằng giống tiểu bạch kiểm kia chỉ cần dùng kiếm đã phá tan đòn tấn công của hắn, sắc mặt Trần Bưu rất khó coi. Càng đáng hận hơn là cú ngã ấy khiến hắn đau đớn nằm trên giường suốt buổi tối, sáng hôm nay mới đỡ đau hơn một chút. Điều này khiến hắn căm thù anh em nhà họ Lâu, từ lần đầu tiên gặp mặt trong thành phố không hiểu sao hắn bị tai nạn xe, thù này đã kết.
Ban đầu, hắn nghĩ hôm nay sẽ nằm trên giường tĩnh dưỡng. Ai ngờ nghe thuộc hạ nói, kẻ kia cùng với em gái y ra khỏi căn cứ. Nếu trừ khử chúng ở ngoài căn cứ dễ hơn nhiều, cuối cùng hắn vội vàng gọi mấy tên đàn em, cùng xuất phát. Tuy thấy hai người càng đi càng xa có hơi phân vân, nhưng ngẫm lại bên này sáu người đàn ông to khỏe, trong đó ba người có dị năng, hắn không tin phe mình không giải quyết được hai người.
Một tên khác vóc dáng hơi thấp bé xán lại gần, cười nịnh nói: “Anh Bưu, có thể giữ lại con đàn bà kia không? Ả ăn mặc sạch sẽ chỉnh tề, từ hồi vào căn cứ, các anh em lâu lắm không tìm đàn bà hoan lạc.”
Trần Bưu cười mắng: “Ả kia hung hăng lắm đấy, tính cách tương phản với vẻ bề ngoài, mày không sợ nó đá nát trứng à?”
Nghĩ đến thảm cảnh của hai tên ngày hôm qua, mấy gã ở đây theo bản năng đều thấy đau “bi”.
“Haha, anh Bưu, ả này có hoang dại lúc phục tùng mới đủ vị!” Một gã khác dâm tà nói.
Lời này vừa nói ra, cả đám cười khả ố.
******
Lâu Linh phát hiện thần sắc Lâu Điện đột nhiên thay đổi, trong mắt lóe qua tia tàn nhẫn, nghi ngờ nhìn anh, hỏi: “Sao vậy?”
Lâu Điện vươn tay chỉnh lại mũ len trên đầu cô, nở nụ cười dịu dàng tao nhã, nói: “Không có gì.” Sau đó anh nắm tay cô, nói: “Có lẽ chúng ta phải ở bên ngoài mấy ngày nữa, đến khi em thích ứng được với việc chiến đấu trong thời tiết này mới thôi.”
Trong nháy mắt da đầu Lâu Linh tê dại, sự lạnh lẽo từ lòng bàn chân luồn lên trên càng thêm rõ ràng, chẳng qua rất nhanh bị sự kiên định thay thế, cô gật đầu nghiêm túc nói: “Anh yên tâm, em sẽ không làm liên lụy tới anh.”
Lâu Điện bật cười, thấy mũi cô bị đông cứng đỏ ửng, lấy ra khỏi không gian một cái khẩu trang màu hồng phấn đeo cho cô, nói: “Anh
không để ý em kéo bước chân anh, chỉ hi vọng em có năng lực tự vệ, không sợ khó khăn.” Kế tiếp anh cúi đầu in xuống mi tâm cô một nụ hôn cực nhẹ cực kì dịu dàng, dường như đang tuyên thệ.
Trong khung cảnh lãng mạn này, Lâu Linh hơi mất tự nhiên, nhưng không cho cô tốn quá nhiều thời gian vu vơ, Lâu Điện đã chuẩn bị sân thí luyện xong cho cô. Tiếp theo trái ngược hoàn toàn với giọng điệu ôn hòa săn sóc ban nãy, hành động anh đẩy cô vào đám zombie đúng là thần kinh.
Keng ——
Tiếng thanh kiếm chém vào nền xi măng cứng rắn, Lâu Linh bị phản lực làm đau tay, thiếu chút nữa mất đi tri giác, có điều cô vẫn nhanh nhẹn lăn một vòng thoát khỏi bàn tay chộp tới thủ, rồi nhanh chóng bò dậy bỏ chạy. Cảm giác đằng sau có mùi đặc thù của zombie tanh hôi ập tới, cô vươn tay bắt lấy sợi dây điện lửng lơ giữa không trung, chân giẫm một cái, người bay cách xa năm mét, sau đó một tay túm chặt dây điện mượn lực bật trở về, trước khi zombie nhào tới, kiếm trong tay cô chém bay đầu nó.
Trong tích tắc máu phun ra, Lâu Linh túm dây điện lùi về sau mấy mét, không bị dính máu.
Phát hiện mười mấy con zombie trong khu vực này đã xử lý xong, cô thấy toàn thân bủn rủn đau dữ dội, ngón tay nắm chặt dây điện để không tê liệt ngã trên mặt đất. Trên người toát ra một tầng mồ hôi, gió lạnh ào ạt làm cô run rẩy.
Rất nhanh chóng cô được bao phủ trong lồng ngực ấm áp. Ngẩng đầu trông thấy người đàn ông mắt đen ôn hòa như nước, Lâu Linh nhìn nhìn áo choàng màu đen trên người anh, có vẻ rất mỏng manh, hoài nghi nói: “Anh không lạnh à?”
“Không lạnh.” Lâu Điện choàng tay qua eo cô, dìu cô vào phòng, “Thân thể dị năng giả được cải tạo qua, có năng lực thích ứng nhất định với giá rét.” Thiên nhiên đang thay đổi hệ sinh thái đồng thời cũng cải tạo cơ thể con người, cho bọn họ khả năng thích ứng với khí hậu cực lạnh hoặc cực nóng.
Bởi vậy, thiên nhiên luôn công bằng, nhân loại chưa chắc đã mất hết hi vọng, luôn có một lối thoát mà nhân loại phải tự mình tìm kiếm.
Lâu Linh nghe thế hơi khó chịu. Vì cái quái gì cô không phải dị năng giả chứ? Tuy có chút uể oải nhưng cô điều chỉnh lại tâm trạng rất nhanh, có được nó là vận may của bạn, không có dị năng cũng không phải sinh mệnh đã chấm dứt. Lâu Linh chưa bao giờ cố cầu xin những thứ không thuộc về mình, đó là một tính cách ở cô mà Lâu Điện tán thưởng nhất và cũng ghét nhất. -.-
Tán thưởng cô kiên cường lạc quan, kiếp trước dù rơi vào hoàn cảnh tuyệt vọng cỡ nào, cô chưa bao giờ buông xuôi, chính cô tạo nên hi vọng cho anh. Đồng thời anh cũng ghét cay ghét đắng cái tính cố chấp thân lừa ưa nặng ấy, chưa lúc nào cô đối xử với anh như một người đàn ông, còn nói hai người sẽ làm anh em cả đời, cuối cùng cô chết vì anh.
Lâu Điện chọn nơi nghỉ chân là một cửa hàng mặt đường ba tầng. anh đỡ Lâu Linh mệt mỏi chiến đấu nửa ngày lên tầng ba, trên đó là phòng sinh hoạt chung, tuy hơi bừa bộn, nhưng ít nhất đầy đủ đồ dùng.
Khi hai người bước vào cửa hàng, một gã núp dưới bờ tường cách đó không xa thò đầu ra nhìn, nhe răng cười độc ác sau đó gã cẩn thận bỏ đi.
Lâu Điện hơi nghiêng đầu liếc qua góc đó, làn mi dài che khuất sát khí trong mắt anh.
Lâu Linh ngồi trên ghế sô pha, tay ôm bát canh thịt dê nóng hổi mà Lâu Điện lấy từ trong không gian ra, uống một hớp, canh thịt dê ngon tuyệt ấm áp chui tuột xuống dạ dày, thiệt sung sướng. Vừa uống canh thịt dê, vừa nhìn Lâu Điện không khách sáo ném hết đồ đạc cũ trong phòng sinh hoạt chung qua một bên, anh lấy giường, đệm, chăn ga mới ra khỏi không gian rồi bắt đầu sắp xếp.
Đến khi người cô ấm áp, Lâu Điện vào toilet, chỉ nghe tiếng nước chảy ào ào, sau đó anh mở cửa, sương mù trắng từ phòng vệ sinh bay ra ngoài.
Hai mắt Lâu Linh trợn to mồm há hốc, cảm giác đầu mình rỗng tuếch.
Thẳng đến Lâu Điện bước tới trước mặt, đẩy cô vào buồng tắm để cô tắm rửa, cô mới ngây ngốc nói: “Anh lấy nước ở đâu?”
Sắc mặt Lâu Điện như đang nhìn người ngốc liếc cô, “Trong không gian có nước dự trữ! Em thật sự cho rằng anh chưa chuẩn bị sao? Chỉ dựa xíu xiu nước bạn học của em – dị năng cấp một ngưng tụ ra thì sao đủ dùng? Yên tâm, nước trong không gian của anh đủ để em dùng tắm rửa hàng ngày cả đời.” Anh dùng ngón tay ái muội mơn trớn sau gáy cô, môi vừa hôn vừa cắn mút cằm cô, nói không rõ: “Anh hút hết sạch nước của một cái hồ trong núi, nước hơi lạnh… Ừm, cho dù là tận thế, cũng phải đảm bảo cho em áo cơm không lo.”
“…”
Lâu Linh không biết nói gì nữa, cuối cùng chờ anh hôn đủ mới đẩy cô vào toilet.
“Chẳng lẽ em muốn anh tắm cho em?” Thấy cô vẫn ngẩn ngơ, Lâu Điện như đứng từ trên cao xuống nhìn xuống cô, trong mắt anh lóe lên sự hưng phấn đầy thú – tính.
Lâu Linh run rẩy, vội vàng nhảy dựng lên, ầm cửa phòng tắm sập vào.
Áo lông, áo len, áo lót, quần lót…
Nghe tiếng cởi áo sột soạt bên trong, khiến anh có thể mường tượng trong đầu cảnh cô cởi từng thứ một… Đến khi nghe thấy tiếng chân bước vào thùng tắm, ánh mắt dịu dàng của Lâu Điện dần dần bị sự lạnh lẽo thay thế, hơi liếc qua hướng phòng tắm, sau đó, anh mặc áo khoác màu đen vào, im lặng ra ngoài.