“Ngốc quá…”
Trong lúc mơ màng, cô nghe thấy giọng nam ôn hòa, trong trẻo cúi đầu cười bên tai mình.
Khi đầu óc không thanh tỉnh, cô xoay người theo bản năng, nhanh chóng chui vào lồng ngực ai đó, thấy cái ôm quen thuộc, cô nàng cọ cọ mấy cái rồi tiếp tục mơ mơ màng màng.
Đúng là đồ ngốc!
Nét mặt chàng trai dịu dàng, tự động ôm lấy người tự dâng mình tới cửa.
Bốn góc phòng đặt khối băng hạ nhiệt khiến nhiệt độ không khí mát mẻ hơn hẳn bên ngoài, bởi vậy anh không lo vì quá nóng lúc đang ngủ cô sẽ đá mình.
Tuy số lượng khối băng đã hao đi nhiều nhưng khi đi tích trữ băng anh đã dự trữ sẵn lượng dùng cho cả một năm nên không cần lo lắng không đủ số băng cho mùa hè.
Thật ra có điều hòa là tốt nhất, tiếc rằng hiện tại thiết bị điện ở căn cứ không đủ để cung cấp điện suốt ngày cho mọi người như hồi trước tận thế.
Cảm giác người trong lòng cọ tới cọ lui, dáng vẻ muốn giãy dụa tỉnh lại nhưng mệt đến nỗi chẳng muốn tỉnh làm cho anh không nhịn được cười, đôi mắt đen như mực cười tít, cả môi và mắt cong cong.
Lâu Linh khó khăn lắm mới dâỵ được, đập vào mắt là khuôn mặt tươi cười sạch sẽ của người đàn ông ôm mình.
Lúc cô hoàn hồn thì biết ngay anh đang cười nhạo mình.
“Anh cười cái gì?”
“Cười em gái anh là cô ngốc.”
“…”
Quả nhiên nụ cười lúc trước không phải ảo giác của cô, ai đó thẹn quá hóa giận nói: “Trải qua bao nhiêu khó khăn mới đến căn cứ an toàn, tất nhiên em được phép lơi lỏng.
Chỉ là luyện tập dị năng đến kiệt sức thôi, có gì không ổn chứ? Huống hồ em thấy việc này rất có ích giúp nâng cao dị năng, giờ em có thể thúc giục một trăm hạt đậu nảy mầm.”
Bàn tay Lâu Điện ấn ấn huyệt Thái Dương giúp hộ, trông thấy cô lười biếng như con thú nhỏ trong chớp mắt có thể cuộn mình lại, ngáy ngủ ngủ tiếp, anh cười nói: “Hừm, em nói đúng! Tiếc là em quá mệt mỏi, nếu không chúng ta có thể…” Rồi lại thở dài, “Em gái ngốc nghếch của anh ngủ như heo, quả thật không tiện ra tay.” Anh nói đầy tiếc hận.
“… Tuy anh không xuống tay nhưng lại gặm cắn.” Lâu Linh tố cáo.
Đôi mắt đen như mực của chàng trai quét về phía làn da không bị áo ngủ che lấp, đúng là dưới cổ áo có dấu hôn mờ như ẩn như hiện… Sau đó sẽ anh nhào tới, lại in dấu vết xuống vùng cổ đó.
Sáng hôm sau, qua một hồi đàn áp và phản kháng, đến khi Lâu Linh bước chân ra khỏi phòng đã là chín giờ mười phút.
Nhóm ông Mạc ăn sáng xong xuôi, đang bàn việc hôm nay định ra ngoài đi dạo một chút, xem tình cảnh ở thủ đô, có thể tìm công việc để mưu sinh không.
Đây là ý kiến của ông Mạc, Trần Khải Uy và Lâm Bảo Bảo là dị năng giả, có lẽ phải ra ngoài nhận nhiệm vụ.
Hai đứa bé còn nhỏ, đương nhiên ở lại khu an toàn.
Thấy hai người xuất hiện, ông Mạc vội vào bếp bê bữa sáng ra ngoài.
Bữa sáng ngày hôm nay gồm bánh bao thịt loại to đùng mà ông Mạc gói, cháo loãng ăn kèm với trứng muối.
Dù đơn giản hơn trước tận thế nhưng tại thời điểm này, có mấy món ăn đã được coi là cực kì thịnh soạn.
Căn cứ thủ đô sớm thi hành rất nhiều chính sách, trong đó căn cứ có bữa cơm cứu tế dành cho người bình thường.
Người sống sót thật sự không kiếm nổi một công việc bình thường có thể đi lĩnh một bữa cơm cứu tế mỗi ngày, nhưng đừng mong được ăn ngon, thậm chí ăn không đủ no.
Những người khác có việc làm, một ngày sẽ có hai bữa cơm, tạm đầy bụng.
Về phía nhóm dị năng giả, muốn ăn no thì phải đi nhận nhiệm vụ, sau đó tùy theo nhiệm vụ mà được lĩnh ba bữa.
Trong căn cứ không nuôi người vô ích, bất kể dị năng giả hay người thường, đều có sắp xếp.
Đặc biệt hiện tại rất nhiều nơi trong căn cứ đang xây dựng, vì thế không lo không kiếm được việc.
Với dị năng giả có năng lực ngoài hướng gia nhập quân đội, còn có thể tạo thành đội dị năng giả tự do, ra ngoài thu thập vật tư, hoặc rửa sạch đám zombie.
Đương nhiên, nếu bản thân có năng lực lấp đầy bụng, không đến nhận bữa cơm cứu tế cũng không sao, thậm chí hoàn toàn được phép ở nhà tự nấu nướng.
Lâm Bảo Bảo quan sát hai người, thấy trên mặt Lâu Linh lộ rõ vẻ mệt mỏi, không nhịn được nói: “Tối hôm qua cậu lại luyện tập dị năng đến cạn kiệt hả? Có cần liều mạng đến vậy không?”
Lâu Linh nhìn cô, gật đầu chắc chắn: “Bên ngoài thế giới đầy rẫy nguy hiểm, mau chóng thăng cấp dị năng có cảm giác an toàn hơn.” Và yên tâm hơn khi đối diện với biến thái.
Chỉ sợ cảm giác an toàn này còn công dụng khác? Lâm Bảo Bảo liếc Lâu Điện, trong lòng cân nhắc, đáng lẽ Lâu Điện nên ra tay rồi chứ.
Buổi tối là thời cơ cực tốt, hoàn cảnh tuyệt đối an toàn, anh ta lại để bạn mình tiêu hao thời gian vào việc luyện tập dị năng? Chẳng lẽ anh ta là Liễu Hạ Huệ (1) sao?
(1) Liễu Hạ Huệ (720 TCN- 621 TCN), tên thật là Triển Cầm, tự là Quý, người đất Liễu Hạ, nước Lỗ, thời Xuân Thu, nổi tiếng là một chính nhân quân tử.
Một hôm Liễu Hạ Huệ dừng chân nghỉ qua đêm trước cổng thành, có một phụ nữ cũng đến trú chân.
Trời lạnh người phụ nữ này bị cảm lạnh rét cóng, Liễu Hạ Huệ liền cởi áo mình ra khoác lên người cô ta rồi ôm vào lòng để cô ta hết lạnh, mà trong lòng không hề có một chút tà tâm.
Lại có lần Liễu Hạ Huệ ngồi xe ngựa với đàn bà, đi cả quãng đường dài mà mắt ông chỉ nhìn thẳng chứ không hề liếc ngang lần nào.
Chờ hai anh em họ ăn sáng xong, đoàn người khởi hành đi dạo quanh căn cứ.
Vừa ra khỏi cửa thì chạm mặt dị năng giả ở phòng 303 sát vách.
Trong đó có Dịch Tranh cùng với một dị năng giả trung niên, nghe Dịch Tranh giới thiệu, người đàn ông trung niên mặt chữ điền kia là đội trưởng của bọn họ, tên là Tôn Bình, trông rất thật thà, đứng cạnh Dịch Tranh có vẻ không hợp.
Thời điểm giới thiệu lẫn nhau, ánh mắt Lâu Linh và Lâm Bảo Bảo lại dán chặt vào hai cục thịt không ngừng rung động trước ngực Dịch Tranh, trong mắt đầy vẻ ao ước, ghen tị khó lòng giải thích.
Dịch Tranh cau mày, hết sức hài lòng với ánh mắt hai cô gái nhỏ, cô ta càng ưỡn cao ngực, vẻ mặt đắc ý.
Chẳng qua khi thấy ánh mắt hai cô dần trở nên bỉ ổi, một dòng khí lạnh trào dâng, cô ta vội vàng kéo đội trưởng bỏ đi.
“To thế chắc khi chạy trốn không tiện đâu nhỉ?” Lâm Bảo Bảo lo lắng nói.
“Hơn nữa sẽ không ảnh hưởng đến hô hấp sao?” Lâu Linh sờ cằm suy tư.
“Có lẽ hít thở rất khó khăn.”
“Đúng, vừa phải là tốt nhất, đỡ bị ràng buộc.”
Tay Lâm Bảo Bảo nắm chặt, “Chúng ta còn trẻ, có thể phát triển tiếp!”
“…”
Hai người đàn ông tai thính im lặng.
Mạc Oánh Oánh nhìn hai người, thắc mắc hỏi: “Chị Bảo với chị Linh nói gì thế? Cái gì rất lớn rất khó chịu? Cái gì còn phát triển?”
Lâu Linh và Lâm Bảo Bảo liếc nhau, thay bằng vẻ mặt vô tội, sờ sờ đầu cô bé, nói: “Không có gì, đợi sau này em lớn sẽ biết.” Sau đó nhìn nhau cười, cực kì ăn ý.
Lâu Điện bước tới, xách Lâu Linh lên, cưỡng chế tách hai cô bé ra.
Anh có thể nhẫn nại để các cô thì thầm tán gẫu chút chuyện riêng tư của phái nữ đã là cực hạn, thấy cách hai người đứng với nhau đầy ăn ý —— hừ, tách ra đi.
Trên đường đi, đột nhiên Lâu Điện ghé vào tai cô, dùng âm lượng chỉ đủ hai người nghe được nói: “Như em là vừa vặn, anh không chê đâu.” Dừng một chút, trong mắt anh lóe lên tia sáng mờ ám, “Thực ra cũng rất vừa lòng.”
Khóe miệng Lâu Linh run rẩy, nguýt anh một cái, có ghét cũng vô dụng, cô chỉ có thế thôi! Hơn nữa tương lai còn có thể phát triển!
Bảy người từ từ đi dạo trên đường phố, đến khi thấy đủ rồi lại chậm rãi quay về.
Trong lòng ai nấy đều hài lòng với hoàn cảnh ở thủ đô, thậm chí Trần Khải Uy có suy nghĩ có nên định cư lâu dài ở đây không.
Tuy rằng dị năng giả ở rất nhiều, cấp bậc khá cao, nhưng dị năng giả ở bất