Ở trong núi vài ngày, thu thập mười mấy loại hạt giống thực vật biến dị, ngoài dây leo, còn hạt mầm của hoa có thể tỏa ra một mùi kích thích, có hiệu quả nhất định xua đuổi thú biến dị, còn chưa biết có thể đuổi zombie và thú zombie không, chờ đến khi gặp zombie thì thí nghiệm sau.
Thực vật biến dị thiên kì bách quái, Lâu Linh không thể gọi tên hết.
Vì sau tận thế, giống loài thực vật biến dị sớm vượt quá tầm hiểu biết của cô, thậm chí có một số loại không biết trước tận thế nó biến dị từ loại cây nào.
Đương nhiên, hai người chỉ hoạt động trong khu vực rìa ngoài đến khoảng giữ cánh rừng.
Nơi thâm sơn cùng cốc, cho dù là Lâu Điện cũng không dám chủ quan, anh không chắc có thể đảm bảo cả người lành lặn ra khỏi đó.
Hôm nay, bọn họ xâm nhập hơi sâu vào trong, xung quanh dường như toàn là những cây đại thụ cao vút tầng mây, tán lá dầy đến mức khe khuất hầu hết ánh nắng mặt trời, ánh sáng hơi tối tăm.
Lâu Điện vẫn mở đường phía trước, một bàn tay giữ chặt Lâu Linh, tinh thần lực khuếch tán chung quanh.
Lâu Linh đi sau lưng anh, một tay cầm kiếm, mắt nhìn bốn phía.
Trông thấy một số dây mây kỳ quái quấn gốc cây ra hoa và quả kì lạ cũng không ngạc nhiên.
Ví dụ hoa răng nhọn như hàm cá mập, quả màu vàng phun khí độc khi bị dã thú chạm vào, hoa lúc bị chém phát ra âm thanh giống trẻ con khóc… Mấy ngày nay, điểm cực hạn của cô không ngừng bị các loại thực vật biến dị trong rừng này phá vỡ, tạo nên giới hạn mới, từ kinh ngạc không thôi đến hiện tại lạnh nhạt.
Cho nên, khi trông thấy một cây hoa hình mặt người ven đường, Lâu Linh coi như không thấy đi qua.
Loại hoa này ngoài có khuôn mặt tương đối giống con người thì không có lực sát thương.
Sau khi thí nghiệm lực sát thương của nó không lớn, bọn họ không chú ý nữa.
Lúc họ đi qua một rừng cây, Lâu Linh đột nhiên ngửi thấy một mùi hương vô cùng thơm ngọt.
Mùi hương này làm miệng cô hơi khô, rất muốn uống cái gì đó giải khát, đầu choáng váng, lúc hoàn hồn thì cô phát hiện mình đã bổ nhào vào người đàn ông đi trước, ôm chặt lưng anh, giống con mèo nhỏ cọ sau lưng anh.
“Tiểu Linh?”
Lâu Linh ngẩng đầu nhìn anh hơi kinh ngạc cúi đầu liếc mình, sau đó anh linh hoạt xoay người, ôm cô vào lòng.
Ngón tay ái muội vuốt ve sau gáy cô, tay kia từ từ vuốt từ thắt lưng đến vùng eo, chậm rãi vòng lên trên…
Lâu Linh nháy mắt kịp phản ứng, tuy rằng luôn cảm thấy anh chàng trước mắt thật ngon miệng, nhưng cũng biết hiện tại mình bất thường, vội lùi lại, kéo lấy tay anh, hoảng hốt nói: “Nơi này không thích hợp, chúng ta mau rời đi.” Nếu không đi, cô sợ bản thân không kiềm chế được mà lao vào anh.
Anh bình tĩnh nhìn cô, sau đó kéo cô trở về, nâng cằm cô lên, liếm trên đôi môi nóng bỏng một lần, cắn mút cánh môi hồng diễm mềm mại.
Bàn tay vuốt ve cơ thể cô không rút ra, thậm chí đã tháo thắt lưng của cô, thò vào trong quần, dần dần mò xuống dưới, tìm đến nơi nào đó, chậm rãi chơi đùa.
“Lâu Điện!” Lâu Linh sốt ruột, cố gắng nhìn thẳng vào mắt anh, đuôi mắt lại đỏ lên, chẳng lẽ anh cũng bị mùi hương này ảnh hưởng? “Chúng ta đi mau, mùi này thật bất thường, anh đừng bị ảnh hưởng!”
Đến lúc cô không thể nhịn được nữa đè lại tay anh, người đàn ông mới dừng động tác trêu chọc, bình tĩnh nói: “Anh biết nó không đúng, chẳng qua nếu cứ bỏ đi như thế thì quá đáng tiếc, hiếm khi gặp loại thực vật có hiệu quả mê hoặc tâm trí.”
“…”
Thế quái nào rất muốn đánh anh một trận?
Dường như nghĩ thế nào hành động thế đó, lúc cô hoàn hồn, kiếm trong tay đã vung về phía anh.
“Lâu Điện!”
Cô sợ tới mức hai mắt trợn to, trơ mắt nhìn kiếm chém trúng bả vai anh, máu tươi nhuộm đỏ bộ đồ rằn ri.
Nhưng hình như anh không có cảm giác đau đớn, biểu cảm rất bình tĩnh, trên mặt vẫn là nụ cười ôn hòa quen thuộc khi đối mặt với cô, trong mặt dịu dàng đến chảy nước, khiến tay cô cầm kiếm bắt đầu run run…
Tại sao có thể như vậy? Mắt cô trừng lớn.
“Lâu Điện, em, em không cố ý, em không biết vì sao mình…”
Cô lảo đảo lui về phía sau, hồn bay phách lạc, không hiểu sao mình lại làm anh bị thương.
Cô không thể chấp nhận sự thật mình sẽ làm chuyện này.
Cô cảm thấy cơ thể cô không chịu nghe ý chí khống chế, rõ ràng không muốn làm hại anh, nhưng kiếm trong tay như có sức sống, vung về phía anh.
“Lâu Điện, đi mau…”
Giọng cô nghèn nghẹn nói, giây phút kiếm sắp chạm vào cơ thể anh thì ở cứng ngắc ngừng lại.
Răng cô cắn chặt, gắng gượng khống chế tay mình, quay mũi kiếm vào ngực mình.
Lúc định đâm vào, có một bàn tay giữ chặt tay cô, đoạt mất thanh kiếm, sau đó cô bị ôm vào lòng, cả người bị xiết mạnh.
Tầm mắt cô dừng trên một mảng áo anh đỏ như máu, cô quá sợ hãi, hai mắt đỏ bừng, rất đau lòng.
Đôi mắt trợn tròn bị một bàn tay ấm áp che kín, bên tai vang lên giọng anh nhẹ nhàng trầm thấp, “Tiểu Linh nhắm mắt lại ngủ một giấc, tỉnh dậy mọi thứ đều ổn…”
Sự xáo động khó nhịn làm cho cô rất bực bội, như thể có cái gì đó muốn bộc phát, làm cho cô mất quyền khống chế hành động của mình, liên tục giãy dụa trong lòng anh.
Song, giọng nói của anh khiến đầu cô mê màn, có giọng nói gào thét nên nghe lời anh, bỏ mặc tất cả, ngủ đi, ngủ là tốt rồi —— KHÔNG ĐÚNG!
Lâu Linh dùng sức cắn một cái, đầu lưỡi đau đớn, vị máu tràn ngập trong khoang miệng, đầu óc tỉnh táo hẳn, cảnh vật trước mắt cũng biến đổi theo, cặp mắt không còn đỏ như máu.
Đợi đến khi cô nỗ lực mở mắt ra thì thấy trên đỉnh đầu có ánh mặt trời yếu ớt, xuyên qua vòm lá tươi tốt chiếu xuống mặt đất.
Đồng thời cô thấy rõ ràng người đàn ông ngồi xổm trước mặt mình, trong đôi mắt đen láy nồng đậm vẻ quan tâm.
Cô phát hiện mình đang ngồi dưới một cây đại thụ.
Bốn phía là cỏ rậm rạp, còn anh, ngồi đối diện cô, hàng lông mày tuấn tú, ánh mắt dịu dàng.
“Lâu Điện…”
Cô thì thầm, ánh mắt lóe lên vẻ sợ hãi, lao tới, trực tiếp vạch áo khoác của anh, lúc trông thấy bả vai không hề bị thương thì thở phào nhẹ nhõm.
Sau đó cô ôm anh thật chặt, dùng cả tay chân quấn lấy, cả người bám lên người anh, cảm nhận được anh đầy sức sống, cùng với mùi xà phòng vị táo trên người anh, trong lòng mới bình tĩnh.
Lâu Điện mặc cho cô ôm, cả thế giới hoàn toàn yên tĩnh, chỉ có hai người dựa vào nhau, ở bên nhau.
Sau một lúc lâu, đợi cô