Phía trước ồn ào náo loạn như cái chợ, đến gần thì thấy cảnh mấy thanh niên trai tráng đang cố gắng đôi co với nhóm người chặn đường.
Còn phụ nữ, người già và trẻ em không có sức mạnh trong đám người sống sót này thì sợ hãi rụt rè đứng bên cạnh, giận mà không dám nói gì.
Trong nhóm người chặn đường thu phí có dị năng giả.
Hắn dựng lên một bức tường đất cao nửa người giữa đường, chỉ chừa lại khoảng trống đủ cho một xe đi qua, mấy tên vẻ ngoài lưu manh đứng chắn trước làn xe.
Ven đường có trạm xăng bỏ hoang, mấy gã ngồi ở đó.
Trong số ấy có một tên vóc người cường tráng được bao quanh, đang từ từ uống đồ uống, chắc là kẻ cầm đầu.
“Bọn mày muốn đi qua cũng được, để lại lộ phí.” Một tên mái tóc nửa dưới vàng nửa trên đen hất hàm nói, giọng điệu hơi lưu manh, nhìn là biết trước tận thế là một thiếu niên bất lương, “Đồ ăn và tinh hạch, bọn mày xem mà lo liệu.
Chắc bọn mày cũng biết, sau tận thế rất nhiều quốc lộ bị phá hỏng, đoạn đường này do bọn tao dọn dẹp, phải đưa chút phí vất vả chứ?”
“Các anh nói gì kỳ thế, đường này là quân đội sai người dọn dẹp, liên quan gì đến các anh?” Một người đàn ông để húi cua tức giận nói, anh ta dẫn đầu nhóm giằng co.
“Đúng vậy, trong radio nói rõ ràng, từ lúc biến thành các người thanh lý?” Mọi người ào ào phụ họa.
“Là quân đội dọn dẹp, nhưng cho mấy người chúng tao bảo vệ đoạn quốc lộ này, còn đặc biệt quét sạch đám zombie trên đường, không có công lao cũng có khổ lao chứ?” Thiếu niên bất lương tóc hai màu vẫn giữ giọng điệu đùa giỡn.
Nghe thế, những người kia oán than ngập trời, nhưng ngoài người đàn ông để húi cua, những người còn lại có chút sợ hãi thực lực đám người kia, song cũng không muốn giao nộp đồ ăn và tinh hạch, mà chẳng ai dũng cảm đứng ra.
Đa phần ở đây là người bình thường, vốn dĩ bọn họ đã không đủ ăn, lấy đâu ra đồ thừa? Hơn nữa nếu có zombie họ chỉ dám trốn, làm sao thu thập được tinh hạch?
Nghe đoạn đầu, hai người đã đoán ra nội tình.
Rõ ràng đám người kia kiếm lợi ở đây, chọn thời gian gần hoàng hôn, đợi quân đội ra khỏi thành phố và dị năng giả đều quay về căn cứ, chúng bố trí tường đất cản đường người qua lại thu ít phí ‘đường bộ’.
Chúng nhắm vào đối tượng là dị năng giả đơn độc yếu thế và người thường, tuy đồ ăn thu gom được ít, nhưng muỗi dù nhỏ cũng là thịt.
Tiếp tục nghe thiếu niên bất lương luôn miệng nói zombie gần đó do bọn chúng đuổi đi, con đường này do bọn chúng giữ gìn vân vân, Lâu Linh cau mày, thấy bọn chúng thật đáng đánh đòn, rõ ràng là kiếm lợi.
Quân đội bắt buộc phải đi qua con đường này mỗi ngày, zombie trên đường do quân nhân quét sạch, liên quan quái gì với đám người đó?
“Trời sắp tối, zombie sẽ đến rất nhanh, bọn mày thật sự không muốn đi qua hả? Chỉ cần bọn mày nộp lộ phí, cho dù zombie đến, có chúng tao giúp đỡ thanh lý zombie, tuyệt đối an toàn…”
Đương lúc thiếu niên bất lương lải nhải giải thích thì đột nhiên một tiếng thét chói tai vang lên: “Zombie đến!!”
Đoàn người lập tức toán loạn, thậm chí có người căn bản không để ý tới dị năng giả chặn đường, tùy tay cầm vũ khí lên trực tiếp chọc thủng vòng vây của mấy kẻ chặn đường, hấp tấp lái xe vọt qua, không có xe thì cuống cuồng chạy về phía trước.
Mà lúc này, bóng dáng tang thi đang chạy về phía này, trong không khí bay tới mùi hôi thối.
Thực sự thấy zombie xuất hiện, nguyên bản nói chắc như đinh đóng cột “Cho dù zombie đến, có chúng tao hỗ trợ ngăn cản, tuyệt đối an toàn!” giờ đây thiếu niên bất lương hoảng sợ, đánh rơi con dao cầm trong tay, xoay người bỏ chạy.
Kẻ cầm đầu ở trạm xăng đứng phắt dậy, thấy có khoảng trăm con zombie xuất hiện, trong khi nơi này có mười người, thực chất chỉ có hai dị năng giả, không đáng để mạo hiểm, hắn quyết đoán bỏ chạy, coi lời lúc trước nói như rắm thúi, còn chạy nhanh hơn những người bình thường.
Lâu Linh nhíu mày, không bỏ chạy như những người khác, xem người sống sót bình thường cố gắng sử dụng hai chân không chạy bao xa, cô lấy từ ba lô hạt mầm cây thanh sắt, bắn nó đi.
Cây thanh sắt nhanh chóng sinh trưởng giữa không trung, sau khi dài hơn hai mươi mét thì dừng lại.
Lâu Linh không dám sử dụng hết dị năng như thường ngày, bởi vậy cô bảo tồn thực lực, chỉ thúc đẩy hai mươi mét, giữ lại một phần năm dị năng.
Đến khi cây thanh sắt giương nanh múa vuốt ngăn cản nhóm zombie đằng trước thì Lâu Linh cũng cầm kiếm đứng cảnh giới.
Ngoài cô, còn một người không bỏ đi, đó là anh chàng tóc húi cua ban nãy lý luận với lưu manh.
Khi Lâu Linh chuẩn bị sẵn sàng trận địa đón kẻ địch, Lâu Điện chậm rãi cất một viên tinh hạch zombie cấp ba màu băng lam vào không gian, sau khi tinh hạch biến mất, động tác đám quái vật chạy như điên tới đây hơi chậm lại, nhưng chúng tiếp tục nhào tới, ở nơi này có rất nhiều thịt tươi hấp dẫn chúng.
Nét mặt Lâu Điện ôn hòa, dường như người vừa nãy dùng tinh hạch zombie cấp ba ‘câu’ lũ zombie không phải là anh, vô cùng dịu dàng nhìn cô gái oai hùng tay nắm chặt kiếm đứng bên cạnh.
Trong ánh chiều tà, một bên sườn mặt cô nghiêm túc lại mềm mại như nước, trơn bóng không tỳ vết, hút chặt tầm mắt anh, khiến tim anh đập thình thịch.
Thật sự rất rất muốn giam cầm cô bên cạnh mình cả đời, làm cho trong mắt lẫn trong lòng cô chỉ có anh, mà không phải xem đám quái vật xấu xí.
Rõ ràng từ một bé gái trông như con trai năm xưa, càng lớn càng xinh đẹp đáng yêu, khi cô mím môi mỉm cười thì đôi mắt cong cong như vầng trăng, mềm mại tựa mưa khói Giang Nam, song cũng là con người cực kì chăm chỉ.
Anh càng ngày càng thích cô, thích đến nỗi muốn bẻ gẫy đôi cánh giúp cô bay lượn, nhốt cô vào thế giới anh dựng nên vì cô, ở đó chỉ có hai người.
Thế nhưng,