Sáng sớm hôm sau, mọi người tỉnh giấc vì bị tiếng chuông đánh thức.
Sau tận thế, mọi sinh hoạt đều giản lược, vệ sinh cá nhân xong, tùy tiện ăn chút lương khô rồi bắt đầu xuất phát.
Hôm qua khi trốn trong thôn thì thượng tá Vương đã tập hợp nhóm có dị năng và phân rõ nhiệm vụ.
Vì vậy, hôm nay khi triệu tập mọi người, thượng tá Vương không dài dòng, ông chỉ nhắc nhở mọi người chú ý an toàn, cố gắng bảo vệ mình, sau đó đoàn người lên đường.
Dọc đường đi không một bóng người, họ đi thẳng đến một khu nhà.
Truyện được đăng tại magnolia1314.wp.com
Nhìn từ xa cổng trụ sở nghiên cứu mở toang, cửa sắt đã bị phá hỏng, xiêu vẹo sang hai bên, gió lạnh lùa qua cánh cửa.
Vì không có ai dọn dẹp, qua hơn nửa năm hóng gió chịu nắng, con đường dẫn vào giãi nắng dầm mưa, có thể thấy dấu vết của cỏ dại, bão cát, mưa tuyết ở khắp nơi.
Sở nghiên cứu rất rộng, hơn nữa nó còn im lặng đến mức người ta cảm thấy quỷ dị.
Trong phạm vi hai mươi dặm xung quanh sở nghiên cứu không có một bóng người, nhưng nó cũng không thể yên lặng đến vậy, thậm chí không có bóng dáng một con zombie, không biết những nhân viên làm việc ở đây biến thành quái vật đã bị người sống sót quanh đó giết hay còn lý do nào khác.
Nhưng nếu họ có thể giết zombie thì tại sao họ vẫn phát tín hiệu cầu cứu đến thủ đô?
Khắp nơi lộ ra nét cổ quái.
Thượng tướng Vương không nói tình huống cụ thể.
Ngoài mục đích lấy vật tư ở sở nghiên cứu, mục đích bọn họ tới đây để cứu những người còn sống sót trong sở ra.
Bất luận là quân đội hay viện nghiên cứu thủ đô, đều muốn lấy được tài liệu phá giải về virus zombie mà bác sĩ Phương để lại trước khi chết.
Sau khi hành tinh xanh hứng chịu cơn mưa mang theo đại lượng virus thì đại dịch zombie bùng phát, tận thế đến, trên toàn thế giới không nơi nào may mắn thoát khỏi.
Khi tận thế bùng nổ, sở nghiên cứu trực tiếp đóng cửa, không nhận được tin tức bên ngoài, bên trong cũng không thể truyền tin ra.
Cho đến một tháng trước, cuối cùng sở nghiên cứu đã kết nối với bên ngoài, trừ tín hiệu cầu cứu thì cũng có tin đồn rằng bác sĩ Phương làm việc trong sở đã giải mã được virus zombie.
Chỉ riêng phần tài liệu này cũng đủ để mọi người mạo hiểm.
Cho nên, bất luận là quân đội hay viện nghiên cứu thủ đô đều cực kỳ coi trọng nó.
Về phần cái chết của tiến sĩ Phương, không ai biết nguyên do, là chết đói hay bị quái vật căn cứ nghiên cứu ra giết.
Nhưng có thể khẳng định rằng ngoài người chết, trong sở nghiên cứu còn có các sinh vật nguy hiểm.
Mặc kệ bên trong như thế nào, đoàn người đều biết việc này rất nguy hiểm, khi mọi người từ từ thấy rõ cánh cổng sở nghiên cứu thì tâm tình hơi nặng nề.
Đoàn xe dừng lại cách sở nghiên cứu mấy ngàn mét, mọi người yên lặng xuống xe.
Người của quân đội vào trước, trên tay họ cầm súng, vật viện nghiên cứu mới phát minh ra chuyên dùng để tiêu diệt zombie, đi thẳng vào nhà kho của sở.
Mục tiêu của đội dị năng viện nghiên cứu là tòa nhà thí nghiệm còn lại.
Tòa nhà thí nghiệm ngoài một cửa lớn còn hai lối vào nhỏ ở hai bên hông.
Nhưng ở thời điểm hiện tại không biết bên trong có nguy hiểm gì không, mọi người nên đoàn kết, hợp sức với nhau, cùng tiến vào, nếu có nguy hiểm thì cũng kịp thời đối phó.
Song người ở các viện nghiên cứu khác nhau đều có phòng bị, tạm thời bọn họ có thể hợp tác nhưng lúc lấy chiến lợi phẩm thì chia như thế nào cũng là một vấn đề.
Lâm Bảo Bảo ẩn núp trong nhóm dị năng giả của viện phía Đông, đưa mắt quan sát bốn đội trưởng đội dị năng, cuối cùng tầm mắt dừng trên người đội trưởng của khu phía Tây, ánh mắt lóe lên.
Không ngoài dự đoán đội trưởng đội dị năng giả là Phong Thiểu Hoàng, đội phó là Tần Úy.
Cô nên cảm thấy may mắn vì nhiệm vụ lần này Lâu Điện tham gia vào đội của Lâu Triển.
Lâu Triển thay mặt cho quân đội nên phải tham gia nhóm thu gom vật tư ở kho hàng.
Nếu không, chẳng biết lần này Tần Úy sẽ làm ra chuyện gì.
Lâm Bảo Bảo híp mắt, hai ngày nay cô hoạt động cùng đội phía Đông, chính vì đội dị năng giả từ bốn viện nghiên cứu đi khá gần nhau, cách phe quân đội một khoảng, ngược lại giảm bớt sự tiếp xúc giữa Tần Úy với nhóm Lâu Điện.
Kể từ khi biết chuyện Tần Linh bị hủy dung, hỏng mắt, Lâm Bảo Bảo nhanh chóng xâu chuỗi nhiều sự việc, cho nên đối với việc Tần Úy thỉnh thoảng dùng ánh mắt đầy sát khí nhìn Lâu Điện cô cũng hiểu một hai.
Bốn vị đội trưởng rất nhanh đã đạt được hiệp nghị, đầu tiên họ hợp tác với nhau khi vào sở nghiên cứu, sau đó lúc lên tầng thì tùy vào bản lĩnh của từng người.
Sau khi thống nhất, mọi người cùng bước vào cửa chính nhà thí nghiệm.
Truyện được đăng tại magnolia1314.wp.com
Bước vào trong, Lâm Bảo Bảo giữ chặt kiếm trong tay, tim đập nhanh, cô có một dự cảm không tốt.
Cô luôn cảm thấy có thứ gì đó rất nguy hiểm đang đợi mình ở bên trong, lòng bàn tay đẫm mồ hôi.
Nhưng cô thầm may mắn vì Lâu Linh không tham gia nhiệm vụ này.
Đáng tiếc Lâm Bảo Bảo đoán sai, mục tiêu của Lâu Triển cũng là phòng thí nghiệm của sở, chính xác mà nói anh nhắm đến tài liệu ở tầng hai của căn cứ dưới lòng đất.
Trong kế hoạch nếu Lâu Điện không tham gia, Lâu Triển và Nghiêm Cách sẽ ra tay, nhưng hiện tại nghiệm vụ này giao cho Lâu Điện.
Mặc dù em họ có đủ năng lực nhưng Lâu Triển rất lo lắng mà không có cách nào ngăn cản anh nên đành dặn dò họ phải cẩn thận.
Lâu Triển sẽ cố gắng che giấu cho hai người.
Tranh thủ lúc một nhóm zombie bất ngờ lao tới, Lâu Điện và Lâu Linh rời khỏi đội quân đội, hai người rẽ sang phía tòa nhà thí nghiệm nổi bật nhất trong căn cứ.
Bọn họ không đi lối cửa chính mà chọn cửa hông.
Khi họ bước vào khu thí nghiệm, một luồng khí lạnh phả vào mặt Lâu Linh khiến cô rùng mình.
Lâu Điện liếc cô, tay nắm tay cô thật chặt, với sức lực như vậy khiến cô cảm giác trừ phi chặt đứt tay anh, nếu không anh tuyệt đối không buông cô ra.
Hai người từ từ di chuyển trong lối đi u ám, dọc đường có thể thấy rất nhiều vết máu, nhưng kỳ lạ là không thấy bất kỳ con zombie nào.
Đó là cảm giác của Lâu Linh, chẳng biết tại sao Lâu Điện nắm tay cô ngày càng chặt.
Anh nắm