Gặp phải thú biến dị cường đại trong tầng hầm phòng thí nghiệm, mọi người đều run sợ.
Tận thế chưa tới một năm, dị năng giả giỏi nhất cũng mới đến cấp ba, thế mà lại xuất hiện quá nhiều thú biến dị trong này, thật khó tránh khỏi việc nghi ngờ những nhân viên nghiên cứu.
Vì mục đích cá nhân, tạo ra nhiều quái vật, cuối cùng khiến tất cả những người trong viện nghiên cứu mất mạng, đáng sao?
“Trước tiên rời khỏi đây đã, gặp thượng tướng Vương rồi nói sau.” Lâu Triển nói.
Bộ dạng của Lâu Triển và Nghiêm Cách vô cùng nhếch nhác, nhìn thôi cũng biết vừa trải qua một cuộc chiến khốc liệt.
Vì Lâu Triển có ơn cứu mạng nên mọi người trầm mặc một lát rồi đồng ý.
Mấy dị năng giả của viện nghiên cứu ngập ngừng muốn nói lại thôi, họ định hỏi đống tư liệu ở dưới tầng hầm giải quyết sao giờ; nhưng nhanh chóng bị đội trưởng ngăn lại.
Địa hình phức tạp, thú biến dị cường đại; riêng hai thứ này đã ngay lập tức khiến bọn họ tổn thất một nửa nhân số, giờ muốn quay lại chỉ còn nước chết; thà cứ thoát ra rồi tính sau.
Ngay sau đó, thượng tướng Vương dẫn người đến tiếp ứng.
Trong sở nghiên cứu có kha khá zombie lởn vởn, nhưng may chúng đều là cấp thường, cố gắng là diệt được hết.
Chính vì vậy, trong vòng hai ngày, mọi người đã dọn dẹp sạch sẽ zombie nơi đây.
Nhóm Lâu Triển đứng trước mặt thượng tướng Vương, giơ tay chào.
Vương thượng tướng thấy bộ dạng ai cũng chật vật, nói: “Các cậu không có việc gì là tốt rồi!”
Ông nhìn Lâu Điện, thấy anh gật đầu, ngầm hiểu đã lấy được tư liệu, trong lòng thở phào nhẹ nhõm.
Chỉ cần không để dị năng giả của viện nghiên cứu đoạt được là tốt rồi, quyền chủ động sẽ thuộc về Quân đội, họ không cần nhân nhượng với thế lực đứng sau viện nữa.
Đúng lúc này, xuất hiện thêm bóng dáng chật vật của ba người; mọi người quay đầu lại, nhận ra là Phong Thiểu Hoàng, Tần Úy – dị năng giả của khu Tây viện nghiên cứu.
Nhìn những vết máu cùng vết rách trên quần áo hai người, ắt họ đã trải qua một cuộc chiến ác liệt; nhưng khác ở chỗ, ba người từ trên tầng xuống đây.
Tiến vào tầng thí nghiệm, mọi người chia làm hai nhóm, một nhóm xuống tầng hầm, một nhóm lên trên tầng.
Phong Thiểu Hoàng nằm trong nhóm lên trên tầng, đó là sắp xếp của Tần Bồng, với ý định tránh người nhà họ Tần mạo hiểm.
Thượng tướng Vương đi tới an ủi, thuận tiện hỏi tình hình trên lầu.
Trên người Phong Thiểu Hoàng có khá nhiều vết thương, chưa kịp băng bó; người đang được Phong Thiểu Hoàng và Tần Úy khiêng chính là Liễu Cát đã bị thương rất nghiêm trọng và hôn mê.
Còn mỗi Tần Úy có vẻ lành lặn, hắn nói: “Những zombie trên tầng rất lợi hại.
Ngoài zombie, chúng tôi còn bắt gặp một người khá trẻ tuổi, nhìn anh ta không giống zombie nhưng cũng không phải người của sở nghiên cứu.
Anh ta vừa thấy chúng tôi là nhảy lên tấn công.
Kỳ lạ ở chỗ, những zombie xung quanh không tấn công anh ta.”
Nghe tới đây, ánh mắt thượng tướng Vương lóe lên, những người khác cũng nhìn sang, trong lòng cùng nảy ra một ý tưởng, chẳng lẽ… kẻ kia có khả năng ẩn nấp sự phát hiện của zombie? Hay bản thân anh ta có vấn đề?
“Người kia đâu?”
“Không thấy đâu nữa.”
Hỏi thêm mấy vấn đề, nhưng không có thêm thông tin hữu ích nên thượng tướng Vương dừng hỏi, ra lệnh đưa người bị thương ra khỏi sở nghiên cứu.
Phía ngoài có một bãi đất trống, người của quân đội đóng quân tại đó, tầm nhìn mở rộng nên nếu xảy ra chuyện, có thể phát hiện ngay lập tức.
Mọi người lần lượt rời đi, bất chợt ngoái lại nhìn, sở nghiên cứu vẫn yên tĩnh đứng đó, lặng im tĩnh mịch…
***
Thượng tướng Vương để sĩ quan phụ tá đi kiểm lại nhân số.
Khi kiểm xong, phát hiện nửa số người chưa trở về, sĩ quan phụ tá xin chỉ thị của thượng tướng Vương, có nên phái người đi cứu viện không.
Thượng tướng Vương nhíu mày, trong sở nghiên cứu ẩn chứa rất nhiều nguy hiểm bất ngờ; vừa rồi nghe nhóm Lâu Điện báo cáo, ông càng không định phái người tới cứu, tránh việc người thì chưa cứu được mà đã chết thêm người.
Sau tận thế, mỗi một sinh mạng đều rất quý giá, trừ khi rất nguy cấp, còn đâu ông sẽ không đồng ý dễ dàng hy sinh sinh mệnh của bất cứ ai.
“Đợi thêm hai ngày.
Nếu họ vẫn không đi ra, không cần chờ nữa.” Thượng tướng Vương nói.
Sĩ quan phụ tá nhận lệnh, sau đó ra ngoài thông báo quyết định của thượng tướng Vương.
Trước khi vào căn cứ, thượng tướng Vương phân phát đủ thức ăn và nước uống trong ba ngày; lấy ba ngày làm hạn định, nếu trong ba ngày không kịp tập kết thì chắc đã mất mạng.
Phong Thiểu Hoàng và Tần Úy xem xét xung quanh một vòng, đến tận khi được mang ra khỏi sở nghiên cứu, tập trung cùng mọi người, hai người vẫn không nhìn thấy nhóm Tần Bồng, nhất thời trong lòng nổi lên dự cảm chẳng lành.
“Cậu Phong, không thấy anh tôi!”
Tần Úy âm trầm nói: “Lúc trước đến hỏi những người khác, bọn họ nói, chiều qua nhóm của anh ấy cũng tiến vào căn cứ cứu viện, nhưng đến tận giờ chưa thấy ra.
Hơn nữa, nghe nói, anh ấy đi xuống tầng hầm của sở nghiên cứu.”
Phong Thiểu Hoàng nhíu mày, trực giác cảm thấy không ổn, nếu Tần Bồng xảy ra chuyện gì trong đó sẽ là đả kích lớn đối với nhà họ Tần.
Hai gia tộc Phong, Tần xưa nay vốn có giao tình, cũng là bạn hợp tác; nếu không có Tần gia thì nhà họ Phong sẽ bị liên lụy.
Cho nên, Tần Bồng không thể xảy ra chuyện.
“Có thể gặp phải chuyện bị trì hoãn, hãy tin vào anh Tần.” Phong Thiểu Hoàng an ủi.
Tần Úy vẫn bất an, tầm mắt chuyển qua lều của nhà họ Lâu, đột nhiên nói: “Anh nói liệu có phải Lâu Triển…”
“Lâu Triển là chính nhân quân tử, làm việc quang minh, sẽ không làm loại chuyện đấy đâu.” Phong Thiểu Hoàng đánh gãy suy đoán của Tần Úy.
“Nghe nói tầng hầm toàn thú biến dị nguy hiểm, nên anh Tần mới không cho chúng ta xuống đó.” Không biết những người khác đã lấy được tư liệu chưa.
Nghĩ thế, Phong Thiểu Hoàng nhìn sang khu dị năng giả, phát hiện