Dĩ nhiên đám Lâu Linh không biết chuyện phát sinh trong căn cứ thủ đô, giờ họ đang tiến về hướng Tây Bắc, gần giữa trưa họ rốt cục cũng đến trước thị trấn nhỏ Lâm Bảo Bảo đang ở.
Do khoảng cách từ thị trấn nhỏ không xa lắm với thủ đô, nên những người sống ở căn cứ đều có thể ra ngoài thu gom thức ăn, mục tiêu của họ chính là những huyện, thị trấn lân cận thành phố, sau này zombie ở gần đây từ từ bị tiêu diệt.
Về sau vật tư ở những vùng này bị lấy đi gần hết, hiện nay rất ít người đến lấy vật tư, phần lớn là tới đây nghỉ ngơi.
Tổng cộng họ có bốn chiếc xe, bên trong mỗi chiếc có năm chỗ ngồi hoàn toàn dư sức, đoàn xe đậu ở bãi đất trống trong trấn.
Lâu Điện thông báo với Lâu Triển một tiếng để cả đội ở lại đây nghỉ ngơi nấu cơm trưa, anh và Lâu Linh đi vào trấn tìm bọn Lâm Bảo Bảo.
Đợi Lâu Triển đồng ý, hai người nhanh chóng khởi hành.
Khi bước vào trong trấn, Lâu Điện sử dụng tinh thần lực, bắt đầu tìm kiếm, song tình cảnh nhìn thấy thông qua tinh thần lực khiến anh có chút ngạc nhiên.
Đã được mục tiêu, hai người đi hơn mười phút trong thôn, nhanh chóng đến chỗ ẩn thân của bọn Lâm Bảo Bảo.
Đây là nhà một hộ dân, sau sự mở màn của thời kỳ mạt thế trong thôn không còn ai, đa số những người may mắn này đều lựa chọn đi theo quân đội thi hành nhiệm vụ tìm kiếm người sống sót.
Dù họ không bỏ đi, trải qua một mùa đông rét lạnh, hơn nữa bị zombie uy hiếp, không có độ an toàn bằng căn cứ, nên mọi người liên tục rời đi, khiến cho các thị trấn xung quanh bỏ hoang.
Lâm Bảo Bảo ở trong phòng sớm phát hiện có người đi về hướng này nên chạy ra dò xét, tự nhiên cũng nhìn thấy bọn Lâu Linh.
Họ còn chưa đến gần, Lâm Bảo Bảo hưng phấn mở cửa xông ra, lao đến định ôm Lâu Linh —— đương nhiên rất nhanh bị người tách ra.
Lâm Bảo Bảo không dám mở miệng kháng nghị Lâu Điện, chỉ nháy mắt ra hiệu với Lâu Linh.
Đàm Mặc đi sau trông thấy hai người, lập tức nhảy dựng lên kêu to: “Thịt, ăn!” Cậu xòe tay, ý là muốn Lâu Điện nấu ăn, nguyên nhân chính là do mười ngày ở trong sơn động kia, đều là Lâu Điện đích thân xuống bếp, nuôi đến khẩu vị của cậu kén chọn.
Tuy là người có đầu óc mơ hồ, nhưng cậu ta có thể phân biệt rõ cái gì ăn ngon cái gì không thể ăn.
Tất nhiên, mấy món Lâm Bảo Bảo làm thật sự không thể ăn được.
Lâm Bảo Bảo thẳng tay vỗ ót cậu ta, dám chê đồ ăn cô nấu dở, cô đã cố gắng hết sức nấu cho hắn ăn những thực phẩm chín rồi.
Sau khi xử lí Đàm Mặc, Lâm Bảo Bảo mới nhớ tới người trong phòng, lại nói: “Đúng rồi, Linh Linh à, chị Dịch bị thương, đang nằm bên trong đó.”
Lâu Linh kinh ngạc hỏi: “Không phải chị ấy đi làm nhiệm vụ với những người khác à? Tại sao có mặt ở đây?” Vừa nói cô vừa theo Lâm Bảo Bảo vào phòng.
Trong phòng được sắp xếp đơn giản, đồ đạc không nhiều.
Dịch Tranh nằm trên giường, sắc mặt tái nhợt, nửa người trên không mặc áo, nhưng được che lại bởi chiếc áo sơ mi nam giới.
Vết thương của cô ở vùng ngực, không tiện mặc đồ, dứt khoát để trần.
Lúc bọn họ vừa bước vào, Dịch Tranh đã tỉnh, cười nhìn thấy Lâu Linh nói: “Em gái Lâu, lại gặp nhau.”
Lâu Linh rất có thiện cảm với Dịch Tranh, tuy rằng dáng dấp chị ấy yêu nghiệt, tạo cho người ta một cảm giác giống như thấy một hồ ly tinh quyến rũ xinh đẹp, thực chất bà chị này ngốc nghếch, chưa từng có tâm kế xấu xa, mỗi lần nói chuyện với cô đều bị cô chọc cười.
“Chị Dịch, chuyện gì đã xảy ra? Vết thương của chị có nghiêm trọng không?” Vì trong phòng còn có hai người đàn ông nên Lâu Linh chỉ hỏi chứ không tiện vén áo ra kiểm tra.
“Chị ấy bị người khác chém một đao rất nghiêm trọng.” Lâm Bảo Bảo nhíu mày: “Nếu không phải tớ và Đàm Mặc xuất hiện đúng lúc, chẳng những chị Dịch bị mất nhiều máu, mà mùi máu tươi còn thu hút lũ zombie và thú biến dị.
Đây là do người khác hãm hại chị Dịch, bọn chúng gặp phải zombie biến dị cấp ba, nhân lúc chị ấy hao hết dị năng và bị thương, mấy kẻ ghê tởm đó muốn bỏ chị ấy lại nhằm kéo chân zombie để chúng có thể chạy trốn.” Nếu đã để thái độ căm ghét thì ngôi xưng hô cũng cần thống nhất luôn.
Nghe xong, sắc mặt Dịch Tranh có chút buồn bã, tuy cô có chút khờ nhưng không ngốc thật, vốn định dốc hết sức lực của mình giúp mọi người chạy trốn, ai ngờ có người ngấm ngầm tính kế sau lưng cô.
Ngay lúc ấy cô thật sự nghĩ mình sẽ chết, cảm thấy chết cũng tốt, cô có thể gặp lại đội trưởng Tôn Bình và đồng đội, không ngờ Lâm Bảo Bảo đến cứu cô.
Lâu Linh chỉ có thể im lặng, sau tận thế này những chuyện xảy ra nhiều đến mức quen thuộc, vô số người sẵn sàng đẩy người thân bạn bè của mình ra làm lá chắn zombie để họ chạy thoát thân.
Chuyện của Dịch Tranh chẳng có gì đáng ngạc nhiên.
Cô thấy nhiều người không tình nguyện hành động lẻ loi nên muốn kết giao với những người bạn có tính cách tương tự, nếu không thà rằng cô độc sống qua ngày, đỡ phải lo nghĩ.
Thực ra câu cuối này chưa sát nghĩa lắm nhưng ta cũng chưa tìm ra cách diễn đạt khá hơn nên để tạm.
Lâu Linh lấy ít thuốc từ Lâu Điện, để hai người đàn ông ra ngoài canh gác rồi các cô giúp Dịch Tranh đổi thuốc.
May là cơ thể của dị năng giả có khả năng lành miệng vết thương tốt hơn người bình thường, dưỡng thương trong một ngày cộng thêm thuốc của Lâm Bảo Bảo, trước mắt không còn ra máu, phỏng chừng mấy ngày nữa vết thương có thể khép lại.
Sau khi thay thuốc, Lâu Linh cất tiếng hỏi: “Chị Dịch có tính toán gì không?“
Nói tới đây, Dịch Tranh trả lời một cách chán nản: “Chị còn tính toán gì nữa chứ? Tất nhiên là phải sống thật tốt, không phụ ân cứu mạng của đội trưởng Tôn Bình.
Khi bọn họ chết đi, chị mới hiểu chị của trước kia suy nghĩ quá đơn giản.
Nếu không có Tôn Bình bảo vệ, tính cách này của chị sợ là không thể sống tốt như vậy.
Lúc này chị phải cám ơn các em.“
Lâu Linh và Lâm Bảo Bảo đưa mắt nhìn nhau, Lâm Bảo Bảo đề nghị: “Chị Dịch, hay là chị cùng đi với chúng em đến căn cứ Tây Bắc? Dù gì chị đã đắc tội người trong căn cứ thủ đô, ở lại đây chị phải đề phòng thường xuyên, không bằng đổi môi trường.
Hơn nữa, năng lực của chị không yếu, chị có thể nuôi sống bản thân ở bất kì nơi nào.“
Kỳ thực Lâm Bảo Bảo chỉ vô tình mở miệng chứ không ý tứ gì khác.
Đầu tiên, nhân phẩm của Dịch Tranh khá tốt, không phải loại người chỉ biết đâm thọt sau lưng người khác.
Chị vô cùng cố chấp và một khi trở thành đồng đội thì cực kỳ trung tâm với bạn bè mình.
Thứ hai, bọn họ cũng cần đồng đội để sau này tạo thành một đội nhận các nhiệm vụ, thực lực của Dịch Tranh mạnh, họ có thể mượn sức.
Dịch