Lâu Linh đăm chiêu nhìn đám người kiêu ngạo đứng ở cổng thôn, ngẫm nghĩ một lúc rồi vỡ lẽ.
“Vừa rồi cậu nhìn gì thế?” Lâm Bảo Bảo vừa ngưng tụ nước vào thùng bên cạnh vừa hỏi.
Căn nhà này có hai tầng, phần lớn đồ đạc bị người ta lấy đi, chỉ còn lại đống đồ dùng cồng kềnh nên không cần thu dọn mà có thể vào ở luôn.
Rốt cục có chỗ nghỉ tạm, mọi người bận bịu đến khi có bữa tối.
“Lúc trước mình thấy những người này quen quen, bây giờ mình nhớ ra bọn họ là ai rồi.” Lâu Linh vừa cầm thùng đựng nước hộ vừa nói: “Hồi trước khi mới đến căn cứ thủ đô, hai anh em mình rời khỏi căn cứ lên núi thu thập hạt giống thực vật biến dị, lúc trở về từng gặp đám người đó.
Bọn họ cũng giống như bây giờ, lập chướng ngại vật chặn giữa đường, nộp đồ ăn hoặc tinh hạch để mua lộ phí mới cho đi qua.”
Sau này vì Lâu Điện dùng một viên tinh hạch cấp ba hấp dẫn zombie xung quanh lao đến dọa bọn họ chạy mất dép.
Lần đó, họ cũng gặp Dương Dịch – một thanh niên tính hơi đức cha một chút, không biết hiện tại anh ta thế nào.
Một thanh niên thiện lương lại một mực duy trì nguyên tắc của bản thân, dĩ nhiên Lâu Linh hi vọng anh ta sống rất tốt.
Lâm Bảo Bảo nghe xong, cười lạnh: “Chuyện này không kỳ quái, rất nhiều người muốn ngồi chơi xơi nước.”
Những người khác nghe hai cô nói chuyện, gật đầu phụ họa.
Đó cũng là nguyên nhân Lâu Triển và Nghiêm Cách nộp tinh hạch.
Đội ngũ của họ chẳng cần so đo chút chuyện nhỏ này, dù sao bọn họ có rất nhiều tinh hạch, không cần thiết để ý đến số lẻ.
Mọi người mệt mỏi một ngày, cần một nơi nghỉ ngơi, chẳng cần vì ít tinh hạch mà tranh cãi với người ta.
Đương nhiên, nếu những người đó có lòng bất chính, dám giở trò ‘mèo’ thì lại là vấn đề khác.
Có thực lực sẽ vượt trội hơn tất cả.
Bọn họ có thực lực, cũng đầy tự tin, cho nên không thèm để ý tới mấy kẻ tép riu.
Sau khi đóng cửa lại, mọi người bắt đầu nấu cơm tối.
Mấy gã đàn ông đưa đội đến nơi này trước khi đi lén lút đánh giá cả đội một, rất nhanh đưa ra kết luận, vội đi bẩm báo đại ca của chúng.
Tên đại ca kia họ Kim, trước tận thế chỉ là một nhân vật nhỏ, có chút thông minh vặt, làm mấy việc cướp giật.
Sau tận thế, gã có dị năng nên tụ tập đầy một số anh em trên đường phố, chuyên chặn đường cướp bóc.
Chẳng qua gã vẫn được coi là còn chút lương tâm, chỉ cướp tài sản chứ không tổn thương đến tính mạng.
Có điều người sống sót mà không có đồ ăn hay tinh hạch thì sinh tồn sẽ rất khó khăn, thậm chí có người nghĩ tiêu cực, tuyệt vọng sẽ cắt đứt đường sống của họ.
“Đại ca, em thấy nhóm người này ngoài lão già và hai đứa bé, những tên khác có vẻ năng lực không kém, khó đối phó.
Hình như chúng có dị năng giả không gian, đồ ăn cất hết trong đó nên trên xe cũng không để nhiều, chỉ còn một ít vật tư.
Lão đại, chúng ta nên làm thế nào?”
Kim lão đại sờ cằm, hỏi thêm mấy việc, sau một lúc lâu, mới nói: “Giống như trước kia đi.”
Đám tay sai nghe vậy thì biết đại ca của chính định ra tay với nhóm người kia.
Mặc dù thoạt nhìn hai mươi mấy người có sức chiến đấu không kém nhưng dù vậy cũng không địch nổi bọn chúng đánh lén và bồi thêm thuốc mê.
Về phần chỗ thuốc mê kia, đó là do Kim lão đại làm nghề này, thu thập trước tận thế.
Tận thế bùng nổ, thể chất dị năng giả tăng lên nhưng chỉ cần đánh ngất họ nửa tiếng là đủ.
Thống nhất kế hoạch xong, thiếu niên láu cá lúc nãy chạy tới, xoa tay nói: “Đại ca, em trông thấy trong đám người kia có ba ả vóc dáng không tệ, sạch sẽ.” Cậu ta xoa tay, vẻ mặt đáng khinh.
Kim lão đại tát bốp một cái lên trán cậu, sau đó đạp cho cậu một cái, mắng: “Nhóc con chưa đủ lông đủ cánh đã nghĩ đến việc chơi gái hả, cút đi làm việc của mày.”
Thấy thiếu niên lưu manh kia bị vậy, những tên khác cười ha ha, nói: “Hoàng Mao, nếu bắt được mấy ả kia sẽ là mấy anh zai chọn trước, nhóc con mày cũng định xía một chân chắc? Mày chỉ nhặt đồ thừa thôi, mau đi làm việc đi.”
Hoàng Mao bị đá một cước, chân và bụng dưới đau âm ỉ mà không dám phản kháng, vội chạy mất.
******
Bên kia, đột nhiên sắc mặt Lâu Điện lạnh lùng, vừa vặn Lâu Linh nhìn thấy run rẩy.
“Sao thế?” Anh vươn tay sờ mặt cô, cô vừa rửa mặt, gương mặt mát mát, sờ lên rất thoải mái.
Lâu Linh hất tay anh ra, nói: “Không có gì, đến lúc ăn cơm rồi, em đã đói bụng.” Cô vội chạy mất như một làn khói.
Vừa xong cô cảm thấy từ anh tỏa ra hơi thở tà ác, cô nên cách xa anh một chút thì tốt hơn.
Hôm nay mọi người đều vất vả, nay đến chỗ an toàn nên ăn ngon một bữa.
Ông Mạc xem chỗ nguyên liệu Lâu Điện lấy ra, cũng chuẩn bị trổ hết tài năng, làm mấy món ngon khao mọi người.
So với những người chiến đấu, nhóm ông Mạc được bảo vệ ở trong xe, không bị thương cũng không mệt mỏi nên lúc này ông rất có tinh thần.
Rất nhanh mùi thức ăn bay ra bốn phía.
Mấy tên canh bên ngoài hít hà, nước miếng tuôn ra ào ào.
Trong lòng chúng nghĩ rằng chắc chắn đội ngũ này có vật tư vô cùng phong phú nên mới dám ăn uống thả cửa như thế, đêm nay nhất định phải làm một vố lớn.
Còn ánh mắt những người sống sót đến thôn này cũng lóe lên, tuy rằng nước miếng họ giàn giụa, nhưng chẳng ai muốn gây chuyện thị phi.
Họ chỉ im lặng ở trong phòng, yên lặng cắn lương khô.
Sau tận thế mắt thấy tai nghe nhiều điều khiến cho rất nhiều người tự nghiệm ra một vài bản năng sinh tồn, dám quang minh chánh đại nấu cơm chắc chắn là những cường giả.
Bọn họ không sợ người khác đến cướp nên làm việc không cần câu nệ.
Sau khi cơm nước xong, Nghiêm Cách bắt đầu phân công việc gác đêm nay.
Người già, phụ nữ và ba cô gái tất nhiên không cần gác, mọi người không dị nghị gì với sắp xếp này.
Tuy rằng sau tận thế, dưới sự dẫn dắt của Lâu Triển, bọn họ chưa hình thành nề nếp, chỉ giữ lại một chút suy nghĩ của thời bình, nhường nhịn phụ nữ là một phần trong số đó.
Lâm Bảo Bảo nhân cơ hội kéo Lâu Linh lên phòng tắm trên lầu mở nước tắm rửa, ngày hôm nay chém giết một trận, mồ hôi ướt đẫm, thân thể có mùi mồ hôi chua chua, nay có điều kiện dĩ nhiên các cô muốn tắm sạch rồi đi ngủ.
Chờ hai cô gái tắm xong, Lâm Bảo Bảo xách Đàm Mặc ăn uống no đủ giờ giống như con mèo nhỏ ngủ gà ngủ gật trong góc vào tắm.
Nếu cậu không tắm rửa, cô sẽ không cho ngủ.
Đàm Mặc mệt mỏi đến nỗi vừa cuộn tròn đã thiếp đi vội nhe răng uy hiếp, đáng tiếc Lâm Bảo Bảo kiên quyết làm theo ý mình.
Những người đàn ông khác không cầu kỳ đến vậy.
Họ bê thùng nước Lâm Bảo Bảo ngưng tụ ra sân, không