Ánh nắng mặt trời giữa trưa quá nóng, song không ai bỏ đi.
Đến khi ngọn lửa bên trong đường hầm tắt, đợi dị năng giả tinh thần lực kiểm tra có bỏ sót ‘cá’ lọt lướt nào không, dị năng giả hệ thủy và dị năng giả hệ băng mới xua tan cái nóng bức cho mọi người.
Sau khi đường hầm được xác nhận là an toàn, mọi người chạy ào vào trong, tìm kiếm đồ đạc còn sót lại trong các xe chất đống trong đường hầm.
Vì mọi người chỉ đi ngang qua đường hầm, dĩ nhiên có mang theo thức ăn trong xe, đáng tiếc đa phần đã hư thối.
May mắn có một số thực phẩm hạn sử dụng tương đối dài, vì vậy bới qua bới lại họ cũng kiếm được kha khá.
Hơn nữa một số xe còn dư xăng, họ cũng lấy luôn.
Đám người Lâu Triển thờ ơ không nhúng tay.
Còn Lý Thượng, khi nãy hắn không biết tự lượng sức mình, muốn loại bỏ lá chắn tinh thần Lâu Điện bày ra, chẳng ngờ gieo gió gặt bão, lúc này hắn đã hôn mê.
Lưu Hâm là người phúc hậu, dĩ nhiên sẽ không ngăn cản mọi người đi thu thập đồ ăn.
Đương lúc mọi người bận rộn thì Lâu Điện đã lên xe nghỉ ngơi, trong xe bật điều hòa, thoải mái hơn bên ngoài nhiều.
Lâu Linh thiếu chút nữa nằm sấp trên người anh, cô tỉ mỉ kiểm tra xem dưới quần áo, trên mặt anh có vết thương không.
Lâu Điện đang uống nước, thấy vậy cười nói: “Đừng sốt ruột, chờ đêm nay nghỉ ngơi anh trực tiếp cởi sạch cho em xem đủ.”
Mặt Lâu Linh đen sì, lườm anh một cái, cuối cùng không sờ quần áo anh nữa, hỏi: “Có phải trước đó anh đã lên kế hoạch giết hết dơi biến dị ở đây không?” Tuy rằng cô cũng đồng ý việc diệt tận gốc đám dơi biến dị hút máu, nhưng cô sợ anh gặp nguy hiểm hơn.
Lâu Điện nhún nhún vai, “Dù sao chúng ở đây cũng là tai họa, không bằng diệt sạch, sau này cần đi qua đỡ phiền.”
“Đi qua?” Lâu Linh nghi ngờ nhìn anh.
Thấy đôi mắt của cô mở to tròn xoe, đôi mắt trong suốt phản chiếu ngược khuôn mặt bản thân, dường như cô giữ chặt hình bóng mình trong lòng, anh cực kỳ vui mừng, cúi đầu hôn lên đuôi mắt cô, nói: “Chuyện tương lai rất khó nói, có khả năng chúng ta sẽ còn đến các nơi khác.
Chẳng lẽ em không muốn tranh thủ khi trẻ tuổi, đi thăm thú sao?”
Lâu Linh nghe vậy sững sờ, sau đó đáp: “Nếu là thời bình, được đi du lịch khắp mọi miền rất tốt, nhưng bây giờ là tận thế, mọi thứ đều trở nên nguy hiểm…” Quả thật cô không phải người an phận.
Hồi đi học, nghỉ đông và nghỉ hè hàng năm, cô sẽ đi đến các danh lam thắng cảnh với bạn bè, có điều những nơi cô đặt chân tới không nhiều lắm.
Vào thời tận thế, cô đoán không thể tới mấy thánh địa du lịch kia nữa, không khỏi có chút đáng tiếc.
Lâu Điện sờ đầu cô, khóe môi mỉm cười, “Sau tận thế tuy rằng rất nguy hiểm, nhưng không phải con người không thể chiến thắng.
Chỉ cần có thực lực, đi đâu chẳng được?”
Nghe xong,