Trùng Sinh Meo Meo Meo

Bánh Bao Dung Dục


trước sau

Nơi ta nên ở ư?

Nghe vậy, Thanh Tuyền mỉm cười, khuôn mặt dịu dàng như dòng nước, vô cùng quyến rũ, nàng nói: “Từ trước đến giờ đều nghe nói quốc sư Đại Chiêu cực kì lợi hại, hóa ra là nói đến……….. thuật bói toán à.”

Bị coi thường rồi.

Quốc sư đại nhân mím môi cười, nhìn về phía Thanh Tuyền đứng cách đó không xa, thản nhiên nói: “Tuy ta không thích Ninh đại tiểu thư, nhưng giờ so ra…… lại thấy ánh mắt của Hoàng Thượng không tồi.”

Y đã từng cực kì hoài nghi ánh mắt của Bùi Khuyết. Ninh Oản này, dung mạo không tính là xuất chúng, cũng không thể coi là người cơ trí, tuy có gia thế bối cảnh tốt, nhưng ở Định An thành, người tốt hơn nàng nơi đâu cũng có…….. Sao Hoàng Thượng lại có thể chọn nàng chứ? Mỗi khi nghĩ đến đây, y đều đưa ra kết luận: Hoàng Thượng từ nhỏ đã ít gặp người ngoài, gặp cô nương lại càng ít, tất nhiên mắt nhìn người cũng không thể quá tốt được.

Nhưng giờ trước mắt……..

Quốc sư đại nhân than nhẹ một tiếng.

Dùng thân phận của người khác để tiếp cận người mình thích, thực sự là… ngu hết chỗ nói.

“Sở Vân Thâm, ta biết ngươi không thích quản việc người khác, nếu việc này ngươi không tham dự vào, về sau ta sẽ đối đãi tốt với Bùi Khuyết. Hẳn là ngươi đã nhìn ra, ta tốn nhiều công sức như vậy là vì ta thương hắn.”

“Lời này ta không muốn nghe…” Tình tình yêu yêu, dù có thế nào cũng không thể vô cớ mà chiếm thân thể người khác được, cho dù người đó y vốn không thích đi nữa.

“Ngươi…..” Thanh Tuyền chán nản, lát sau lại cười: “Nhưng mà hiện tại, ta chính là Ninh Oản”.

Sở Vân Thâm thoáng liếc nhìn, trong lòng hiểu được người phương nào đã giúp đỡ nàng ta. Nếu là người bình thường tất sẽ bị chiếm thân thể cả đời, nhưng giờ gặp phải y, coi như nàng ta xui xẻo.

“Sao lại không có cách chứ?” Hiếm khi thấy được Sở Vân Thâm cười ra tiếng, ánh mắt trong trẻo mà lạnh lùng.

Bỗng nhiên ý thức được y muốn làm gì, Thanh Tuyền cảnh giác lui về phía sau mấy bước, “Ngươi đừng có lại đây.” Nghĩ lại thì nàng đã xem nhẹ năng lực của Sở Vân Thâm, nếu để hắn phá hủy chuyện tốt của mình thì nàng mất nhiều hơn được.

Khó khăn lắm mới khiến người kia giúp đỡ nàng, giúp nàng ngày ngày được gặp Bùi Khuyết… Thanh Tuyền càng nghĩ càng cảm thấy bất an, vội rút một chiếc trâm cài xuống đặt lên cổ, mỉm cười nói: “Nếu giờ ta cùng nàng ta đồng quy vu tận, cả đời này Ninh Oản sẽ không về được.”

Sở Vân Thâm nhíu mi, Ninh Oản sống hay chết y cũng không quan tâm, vừa định mở miệng nói tùy nàng, lại nhớ đến Hoàng Thượng… chắc là người sẽ phát điên lên mất?

Thừa dịp Sở Vân Thâm do dự, Thanh Tuyền vội chạy tới Can Hòa cung ——- nàng muốn đi tìm Bùi Khuyết.

Sở Vân Thâm cũng mặc kệ nàng, nháo thế này chứ nháo nữa cũng chẳng có việc gì, cứ thế thong thả đi theo.

*

Lúc này Càn Hòa cung chìm trong tĩnh lặng, trong tẩm cung, trên long tháp, trong lòng Hoàng Thượng trẻ tuổi không phải là phi tử xinh đẹp, mà lại là một con mèo nhỏ tròn xoe.

Một người một mèo nằm ngủ đầy an tĩnh.

Thấy Thanh Tuyền trong dung mạo của Ninh Oản, nô tài gác cửa đương nhiên cũng không dám ngăn trở, ai cũng biết rằng Ninh đại tiểu thư được Hoàng Thượng hết sức sủng ái, tương lai sẽ là hoàng hậu, chắc chắn không thể đắc tội.

Thanh Tuyền đột ngột xông vào, đánh thức Bùi Khuyết vừa mới thiếp ngủ.

“Bùi Khuyết.” Thanh Tuyền nhỏ giọng gọi, bước nhanh tới trước long tháp, hôm nay nàng muốn nói thẳng với y.

Bùi Khuyết bộ dạng buồn ngủ, nhìn con mèo nhỏ trong lòng, nhất thời lông mày nhíu chặt, nhanh chóng mặc ngoại bào rồi đứng dậy, lạnh nhạt nói: “Muộn như vậy còn tìm trẫm làm gì?” Khi nói lời này, y vô thức nhỏ giọng, chỉ sợ… đánh thức Oản Oản.

Thanh Tuyền mấp máy môi muốn nói gì đó, lại nhìn thấy mèo con trắng muốt đang nằm trên long tháp ngủ ngon lành. Ánh mắt Thanh Tuyền khựng lại một chút, thầm nghĩ: Bùi Khuyết vậy mà lại yêu quý con mèo kia đến thế, ngay cả ngủ cũng không nỡ buông ra?

Nhớ tới thái độ ban ngày của y đối với mình, giờ lại đối với con mèo kia như thế, đôi mắt nàng vụt sáng, nhất thời hiểu ra điều gì đó, bước nhanh tới ôm mèo con đang ngủ vào lòng.

“Ngươi muốn làm gì?” Bùi Khuyết kinh hoàng, nhưng đã không còn kịp, y không ngờ Thanh Tuyền sẽ ôm Oản Oản lên.

Thanh Tuyền cười cười, lòng bàn tay nắm chặt cổ mèo con trong ngực, nghiêng đầu nói với Bùi Khuyết: “Đừng vội, ta biết chàng thích con mèo này, tất nhiên sẽ không làm đau nó.”

Rõ ràng là khuôn mặt của người con gái y yêu, bây giờ cười như vậy lại làm y cảm thấy cục kì xa lạ. Bùi Khuyết sợ nàng ta sẽ tổn thương Oản oản, đành im lặng đứng ở xa, không dám hành động thiếu suy nghĩ.

“Bất kể như thế nào, bây giờ dung mạo của ta vẫn là của người chàng yêu nhất, nhưng chàng lại cự tuyệt nghe ta nói chuyện.” Khi nói đến đây, Thanh Tuyền cúi đầu nhìn mèo con đang mở to mắt tròn xoe nhìn mình đầy cảnh giác.

“…… Thế nên bây giờ, chàng hãy bình tĩnh nghe ta nói được không?” Thanh Tuyển nhìn Bùi Thiếu, nam tử dịu dàng tuấn tú trước mắt này khiến nàng si mê từ rất lâu rồi. “Xét về dung mạo, khuôn mặt của ta so với khuôn mặt hiện tại đẹp hơn rất nhiều lần. Về gia thế, Thanh Tuyền ta đường đường là công chúa Tây Hành quốc, đủ để xứng đôi với chàng. Còn tình cảm, ta tự nhận ta không thua Ninh Oản chút nào. Vậy nên Bùi Khuyết, giờ chàng nói cho ta biết, ta vì chàng mà buông bỏ hết thảy, chàng có thể yêu ta không?”

Nàng biết là nàng điên rồi, nhưng vì y, nàng chấp nhận điên.

“Không thể.” Bùi Khuyết thản nhiên nói, một chút do dự cũng không có.

Thanh Tuyền cười thành tiếng: “Sau này…. cũng sẽ không ư?”

Mãi lâu sau cũng không thấy Bùi Khuyết lên tiếng, cặp mắt thâm thúy kia lẳng lặng nhìn nàng, không hề chớp mắt. Không đúng, không phải y nhìn nàng, là mèo con trong ngực nàng. Thanh Tuyền cúi đầu, nhìn mèo con mập ú trong lòng, lạnh lùng liếc mắt: “Một khi đã vậy, ta cũng sẽ không thành toàn cho chàng.”

Thứ Thanh Tuyền nàng không chiếm được, người khác cũng đừng mơ tưởng.

Ninh Oản vốn cũng chưa biết sợ, mãi đến khi thấy Thanh Tuyền ôm mình chạy ra khỏi Càn Hòa điện, lại nghe thấy Bùi Khuyết kêu to mới hoàn hồn —– Thanh Tuyền có phải điên mất rồi không?

Bùi Khuyết vội chạy theo ra ngoài, nhìn thấy Sở Vân Thâm một thân thanh
bào đang lẳng lặng đứng ở chỗ cũ, nhưng giờ phút này y mặc kệ, y không thể để Thanh Tuyền tổn thương Oản Oản được. Theo tình hình vừa rồi, chỉ sợ Thanh Tuyền đã biết được thân phận thật sự của Oản Oản, nếu không thì ….. nàng ta cũng không tự nhiên ôm nàng đi.

Sở Vân Thâm cũng không ngờ Thanh Tuyền sẽ phản ứng như vậy, thấy Hoàng Thượng đuổi theo liền ảo não than nhẹ một tiếng, cũng bước vội theo.

Giờ là đêm khuya, trong cung tĩnh lặng như tờ, chỉ có vầng trăng lạnh lẽo treo trên cao.

Thanh Tuyền thấy Bùi Thiếu và Sở Vân Thâm từng bước ép sát mình, sau lưng lại có thị vệ hoàng cung, nếu cứ tiếp tục chạy như vậy, chắc chắn sẽ bị đuổi kịp, nàng cúi đầu nhìn mèo con trong ngực, lại nhìn mặt hồ phía trước, lòng như tro tàn nói: “Ninh Oản, vậy thì…. ta và ngươi cùng chết.”

“Meo!” Nhận ra được Thanh Tuyền muốn làm gì, Ninh Oản khẩn trương kêu một tiếng.

Nàng ta điên thật rồi.

Thanh Tuyền không chút do dự ôm mèo con nhảy xuống hồ Nguyệt Nha trước mặt. Ninh Oản cảm thấy nước hồ lạnh như băng đang từ bốn phương tám hướng tràn tới, cảm giác không thể hít thở này khiến nàng hoảng loạn không biết xoay sở ra sao.

Vẫn là nơi này, vẫn là hồ Nguyệt Nha.

……. A Khuyết, muội không muốn chết



Ninh Oản mơ thấy đời trước, Bùi Khuyết nằm trong lòng nàng, ngực không còn hơi thở, câu cuối cùng của chàng, chính là: “Oản Oản…….. dựa gần ta một chút.”

——– A Khuyết, bây giờ muội đã rất nghe lời, luôn cố gắng lại gần chàng, chàng có thấy không?

Nàng đã bỏ hết tất cả rụt rè, đã cố gắng gần gũi đến không thể gần hơn nữa.

“A Khuyết………”

“Mẫu thân, tỉ tỉ ấy tỉnh rồi.” Bên tai loáng thoáng giọng nói trẻ con non nớt, nghe thật êm tai.

Đời trước, nàng chưa sinh được cho Bùi Khuyết mụn con nào, y cũng không nói gì, nhưng lại làm như vô tình đưa đứa nhỏ không có mẫu phi của Đoan Vương tiến cung thân thiết với nàng. Lâu dần, nàng cũng có cảm tình với đứa nhỏ kia. Thích trẻ con là thiên tính của phụ nữ, nàng không biết những điều này đều do Bùi Khuyết sắp xếp cho nàng.

Từ ngày lấy y, y cũng không nghĩ tới việc bắt nàng sinh con cho, bởi y biết, chính nàng không muốn.

Vì thế người đó chưa bao giờ ép buộc, chỉ cố tình sắp xếp một đứa bé ngoan ngoãn, để nửa đời sau nàng có chỗ dựa.

Nàng không muốn nhớ lại, nhưng chỉ cần nhắm mắt nàng lại nhịn không được. Ninh Oản dùng hết sức lực, chậm rãi mở mắt. Trước mắt là một tiểu nam hài đáng yêu trắng trẻo.

Nhưng ngay sau đó———-

“Ta … ta đang ở đâu vậy?” Ninh Oản cảm thấy đầu mình cực kì khó chịu, còn choáng váng.

“Cô nương tỉnh rồi à. Nơi này là thôn Dương Liễu, mấy ngày trước lúc ta giặt quần áo bên hồ thì phát hiện ra cô nương, liền mang cô về nhà mình.”

Ninh Oản nghe vậy, ngẩng đầu nhìn, cô nương trước mặt nàng dù mặc một thân váy đơn giản màu vàng nhạt, nhưng hai má lại trắng trẻo mịn màng. Nàng sửng sốt trong chốc lát, theo bản năng âm thầm tán thưởng: cô nương này đẹp quá.

“Mẫu thân.” Tiểu nam hài nhìn thấy cô nương ấy, ngọt ngào gọi một tiếng.

Ninh Oản lúc này mới nhận ra, cô nương xinh đẹp này đã búi tóc của phụ nhân.

Lại hỏi thăm thêm một lúc nữa, Ninh Oản mới biết đây là một thôn trang nhỏ ở ngoại ô Định An. Vị phụ nhân trẻ tuổi cứu nàng tên là Dung Cẩm, còn tiểu nam hài đáng yêu nàng nhìn thấy lúc tỉnh lại là con của Dung Cẩm – Dung Dục, nhũ danh là bánh bao.

Còn nàng, cũng mơ hồ từ thân thể của mèo con trở về thân thể của mình. Chẳng qua…. Nàng không biết bây giờ Thanh Tuyền ra sao, còn có……… A Cửu. Nghĩ lại có lẽ hồ Nguyệt Nha trong cung thông ra bên ngoài, nàng trôi theo dòng nước tới nơi này, bây giờ bình yên vô sự đã là vạn hạnh trong bất hạnh rồi.

“Bánh bao, cha đệ đâu?” Ninh Oản vừa ăn cơm, thừa dịp Dung Cẩm bận bịu trong bếp thì lặng lẽ cúi đầu hỏi bánh bao nhỏ bên cạnh.

Bánh bao nhỏ năm nay ba tuổi rưỡi, khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại, mềm đến nỗi có thể nhéo ra nước được, đôi mắt đen nhánh ngập nước giống như hắc mã não được rửa bằng nước sông, sáng ngời hữu thần, làm cho người ta nhìn chỉ muốn xoa nắn.

Ninh Oản vừa thấy đứa nhỏ này liền thích, biết nhà bọn họ chỉ có hai người thì ngạc nhiên. Dung Cẩm nhìn qua thì cũng chỉ hơn nàng vài tuổi, yểu điệu mảnh mai, một mình nuôi con khẳng định rất vất vả.

Bánh bao nhỏ vẻ mặt hồn nhiên, tự hào nói với Ninh Oản: “Ninh tỉ tỉ, mẫu thân đệ nói cha đệ đã đi đến một nơi rất xa tu luyện pháp thuật, chờ khi thành thần tiên mới quay trở về.”

Tay cầm đũa của Ninh Oản khựng lại một lúc, nhìn tiểu nam hài ngoan ngoãn trước mắt, tự nhiên lại cảm thấy đau lòng: Hóa ra là đã mất.

Đúng lúc này, quốc sư đại nhân ở hoàng cung đại chiêu quốc khó có lúc thất lễ mà hắt xì một cái.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện