Trùng Sinh Meo Meo Meo

Meo Meo…meo Meo


trước sau

Bùi Khuyết nghe thấy tiếng meo meo meo meo meo meo, lập tức mở mắt, trông thấy con mèo nhỏ đang mở to đôi mắt ướt nhẹp nhìn mình, nhất thời trong lòng cảm thấy mềm nhũn, vội vươn tay xoa xoa cái đầu nhỏ đầy lông nhung của nó, dịu dàng nói : ” Sao thế ?”

” Meo meo…” Tại sao mình lại biến thành mèo? Ninh Oản buồn bã rên lên một tiếng. Nàng mới nhập về thân thể được có ba ngày thôi mà.

Bùi Khuyết thấy dáng vẻ nó tội nghiệp như vậy, lập tức đứng dậy, ôm vào lòng. Bàn tay to nhẹ nhàng vuốt ve bộ lông trắng tuyết, vẻ mặt rất dịu dàng. Thật tốt quá, A Cửu của mình không sao. Ba ngày trước, y thấy nó đi mãi không quay lại, bèn phái Thường An đi tìm, kết quả tìm ra nó đang thoi thóp – Khi đó, y tưởng rằng A Cửu không thể sống nổi, vô cùng buồn bã.

Trước đây, y cũng đã từng nuôi vài con mèo con nhưng A Cửu lại khiến y yêu thương nhiều hơn cả. Mặc dù có đôi khi A Cửu hơi nghịch ngợm một chút nhưng bình thường nó luôn rất ngoan ngoãn, lanh lợi. Nó thích nhất là vùi đầu vào trong ngực y cọ cọ loạn lên, y cũng dung túng nó, quả thực là một con mèo thông minh hiếm thấy.

” Meo meo ” Ninh Oản liên tục cọ cọ cái đầu nhỏ vào ngực Bùi Khuyết. Lúc đầu, nàng không có cảm giác gì nhưng đến khi tinh thần tỉnh táo, nàng lại cảm thấy đau đớn khắp toàn thân, ừm… Đau muốn chết luôn.

Thấy con mèo nhỏ muốn làm nũng với mình, trong lòng Bùi Khuyết mềm mại đến rối tinh rối mù, vừa ôm nó vừa vuốt ve, động tác vô cùng dịu dàng. Con mèo nhỏ đang vô cùng hưởng thụ khi được y yêu thương vuốt ve, đột nhiên lại ngẩng đầu lên, lè lưỡi nhìn về phía y, kêu : ” Meo meo”.

Chắc là nó khát nước. Bùi Khuyết hiểu ra, chọc chọc cái đầu nhỏ của nó, mắng yêu : ” Ta biết rồi, giờ ta sẽ đi rót nước cho em.” Dứt lời, y lập tức đặt con mèo nhỏ xuống giường.

Trông thấy Bùi Khuyết chỉ mặc một bộ trung y màu trắng, mái tóc đen như mực xốc xếch rối tung sau gáy. Ninh Oản bỗng cảm thấy cả người nóng lên, nhớ đến cảnh hai người gặp gỡ lúc ban sáng, trong lòng lại càng thêm vui vẻ.

Từ trước đến giờ, Bùi Khuyết không thích có người gác đêm nên buổi tối thường không có người hầu nào ở bên cạnh. Hơn nữa, hiện tại đã quá nửa đêm, y dĩ nhiên phải tự mình chăm sóc cho con mèo nhỏ rồi. Hôm nay, lúc hồi cung, trông thấy con mèo nhỏ cuối cùng cũng đã mở mắt, trong lòng y khẽ thở phào một cái, chỉ là…khi đó mèo con không có chút sức lực nào, cũng không muốn gần gũi với y, có lẽ là nó cảm thấy sợ hãi.

May mắn là bây giờ nó đã tỉnh lại, cũng khôi phục dáng vẻ bướng bỉnh như trước kia. Bùi Khuyết nhìn về phía cục bông nhỏ đang kêu meo meo ở trên giường, trong lòng thầm nghĩ : ” Con mèo nhỏ yếu ớt kia đã quen với việc được mình hầu hạ rồi thì phải.”

Có nước uống lại có bánh ngọt để ăn, Ninh Oản ăn uống vô cùng vui vẻ. Lúc vừa nhập lại vào thân thể này, nàng cảm thấy rất khát nước, đúng là dày vò mà.

Sau khi ăn uống no đủ, Ninh Oản lại theo thói quen cọ cọ vào ngực Bùi Khuyết kêu ” Meo meo meo meo meo meo”, tiếng kêu giả bộ đáng thương này khiến cho người khác vừa nghe đã thấy thương. Bùi Khuyết lập tức ôm con mèo nhỏ vào lòng, dỗ dành : ” Ngoan nào, mau ngủ đi.”

Lúc này, Ninh Oản làm sao mà ngủ được. Tuy rằng, nàng ở cạnh Bùi Khuyết với dáng vẻ này cũng không tệ nhưng dù sao cũng chỉ là một con mèo. Hơn nữa, thân thể của nàng thì sao? Không lẽ cứ để cho một người không rõ lai lịch chiếm cứ hay sao? Ninh Oản nghĩ đi nghĩ lại cả nghìn vạn lần, vô cùng phiền não. Cho đến khi, ngửi thấy mùi thuốc thoảng thoảng ở trên người Bùi Khuyết, trong lòng mới cảm thấy dễ chịu hơn một chút.

Làm gì có con mèo nhỏ nào lại yếu ớt như thế này chứ? Bùi Khuyết dở khóc dở cười, khẽ vỗ về con mèo nhỏ trong lòng giống như đang dỗ dành con nít, trong đầu y lại nhớ tới chuyện ban sáng. Tiểu nha đầu kia quả thực đã thân thiết với mình hơn trước đây rất nhiều, nghĩ đến đây, khóe môi lại cong lên.

Nếu như thân thể của mình có thể tốt hơn một chút…. Trước đây, y chưa từng hy vọng xa vời như vậy nhưng hiện giờ có lẽ y cần phải suy nghĩ lại.

Cả đêm, Ninh Oản ngủ rất ngon. Đến khi tỉnh lại, trông thấy nam tử đang ở bên cạnh, trong lòng nàng càng thêm sung sướng.

Bùi Khuyết yên lặng nằm ngủ bên cạnh nàng , dáng vẻ ôn hòa không hề giống như người bị bệnh, lông mi của y còn dài và cong hơn cả nàng, trông giống như con gái vậy, nhưng nhìn mặt của y thực sự rất đẹp trai nha. Thấy y vẫn còn đang ngủ say, Ninh Oản lặng lẽ chui ra khỏi ngực, như kẻ trộm khẽ vươn móng vuốt, nhẹ nhàng cào cào vào mặt y, sau đó lại cúi đầu, liếm liếm khuôn mặt anh tuấn.

Meo meo.

Cho dù hiện giờ, nàng biến thành mèo cũng không có vấn đề gì, Ninh Oản nghĩ.

Bùi Khuyết ngủ không sâu nên tất cả những động tĩnh trong ngực y dĩ nhiên biết rõ. Cho đến khi, con mèo nhỏ khẽ đưa đầu lưỡi mềm mại liếm, y mới từ từ mở mắt, lập tức vươn tay chụp lấy con mèo bướng bỉnh kia.

” Meo meo ” .Làm chuyện xấu bị bắt được, Ninh Oản khẽ gãi gãi đầu, kêu lên một tiếng, toàn thân co rúm lại.

Nàng tưởng Bùi Khuyết sẽ ôm nàng vào trong ngực nhưng không ngờ vẻ mặt y lại rất khác thường, đứng bật dậy, cũng không thèm liếc nàng một cái. Ninh Oản nghi hoặc nhìn bóng lưng của Bùi Khuyết, thầm nghĩ : Nàng liếm y, y không vui sao?

A…Bị chê à. Ninh Oản cúi gằm cái đầu nhỏ xuống, dáng vẻ đáng thương như mèo hoang nhỏ bị bỏ rơi.

Hơi nóng bốc lên mờ mịt, toàn bộ thân thể Bùi Khuyết đều ngâm trong nước nóng, y cảm thấy đầu óc rối bời.

Vừa rồi, không phải y cố ý không thèm nhìn con mèo nhỏ kia. Chỉ là y đột nhiên lại nghĩ đến giấc mộng hoang đường đêm qua nên không có cách nào để tĩnh tâm được. Hình như là y đã làm chuyện xấu xa…trần trụi…thân thể trần trụi hé lộ…

Tiểu nha đầu mềm mại thơm tho trong lòng, ngọt ngào gọi y là ” A Khuyết ”, ánh mắt ướt át, khuôn mặt thẹn thùng và …đôi môi căng mọng, khiến y hoàn toàn ngây dại. Sau đó, y đã làm gì?

Bùi Khuyết nhắm mắt lại, trên bờ mi còn đọng một giọt nước.

…Y lại có thể làm loại chuyện đó với nàng.

Đừng nói là hoàng thất mà ngay cả những gia đình bình thường, chuyện con cháu nối dòng vốn rất quan trọng. Nam tử trưởng thành thường sớm thu phòng từ lâu. Mà y đã quá hai mươi nhưng vẫn chưa từng chạm qua bất kỳ cô gái nào, đây cũng là rất hiếm thấy. Trước đây, y cũng không nghĩ tới những chuyện đó, sống thanh tâm quả dục cũng rất
thanh tĩnh. Tuy rằng trong tim có bóng dáng một người nhưng y lại chưa bao giờ có ý niệm dâm tà, nhưng hôm nay…

Không biết nguyên do là vì y ôm con mèo nhỏ cùng nhau ngủ, hay là vì hôm qua gặp được Oản Oản mà y lại mơ một giấc mộng như vậy. Buổi sáng lúc tỉnh lại, trông thấy con mèo nhỏ liếm mặt của mình, y lại nhớ đến hình ảnh ở trong mộng đêm qua, y đặt Oản Oản ở dưới thân…

Khuôn mặt ửng đỏ, cơ thể nóng rực, hơi thở hỗn loạn….

Y…Sao y lại có thể có ý niệm như vậy chứ?

Sau này, y làm thế nào để đối mặt với Oản Oản đây?

Sau khi tắm rửa xong, Bùi Khuyết trông thấy con mèo nhỏ vẫn nằm im trên giường không hề nhúc nhích, khuôn mặt y khẽ khựng lại, vội vàng đi qua. Vừa mới vươn tay chạm vào thân thể mềm mại của nó, đã thấy nó yếu ớt rên lên một tiếng ” meo meo ”. Y khẽ thở dài một hơi, lập tức ôm lấy nó nhưng mèo con lại không nhiệt tình giống như thường ngày, cái đầu nhỏ rũ xuống như cà gặp sương vậy.

Nghĩ đến vừa rồi vừa mới lạnh nhạt với nó, khiến con mèo nhỏ này không vui. Bùi Khuyết dở khóc dở cười, con mèo nhỏ này sao lại giống như cô gái nhỏ giận rỗi vậy, thế nhưng hết lần này tới lần khác… y lại không thể không để ý tới nó.

” Ngoan nào, em đói bụng lắm phải không? Mau đứng lên ăn chút gì thôi.”

” Meo meo ” Ninh Oản cọ cọ vào tay y. Nàng thực sự cảm thấy rất đói bụng, chuyện y lạnh nhạt với nàng lúc trước, nàng cũng không để bụng nữa.

Thường An nhìn một mèo, một người cùng ngồi ăn sáng với nhau nhưng dáng vẻ lại rất hài hòa, trong đầu cảm thấy vô cùng kỳ quái. Sao ông càng nhìn lại càng có cảm giác A Cửu giống con người chứ? Nghĩ đến đây đã thấy sống lưng lạnh toát. Ông nghĩ nhiều rồi. A Cửu chẳng qua thông minh hơn những con mèo khác một chút mà thôi.

” Meo meo …” Ninh Oản ăn cháo thịt nên râu mèo đều bị dính cháo, Thường An trông thấy thế, đang muốn lau giúp nàng, nhưng nàng sao có thể để cho người khác chạm vào người mình chứ, trong chớp mắt thân thể đã né sang một bên khiến cho hắn chụp vào khoảng không.

” Meo meo meo meo meo meo” Ninh Oản chọc ghẹo hắn rất vui, dáng vẻ vô cùng hớn hở.

Vết thương vẫn còn chưa khỏi mà con mèo nhỏ đã đùa bỡn như vậy khiến cho Bùi Khuyết dở khóc dở cười . Từ trước đến giờ, khi dùng cơm, y đều rất yên lặng, ai nghĩ được sẽ có cảnh tượng náo nhiệt ồn ào như bây giờ. Nhưng… vẻ mặt Bùi Khuyết vẫn rất dịu dàng, y không hề bài xích.

Bùi Khuyết vội nhận lấy chiếc khăn Thường An đưa qua, lau giúp cho nó. Con mèo nhỏ thấy là y, lập tức ngửa đầu, nhìn về phía y, kêu ; ” Meo meo meo meo meo meo.” Nàng để mặc cho y lau giúp mình, dáng vẻ vô cùng ngoan ngoãn.

Thường An thầm khinh thường, đúng là con quỷ nhỏ mà.

” Thái tử điện hạ! Nô tài đã lén đi điều tra, có cung nữ trông thấy nhị hoàng tử điện hạ…” Thường An ngẩng đầu nhìn Bùi Khuyết, nói.

” Ta biết rồi! Ngươi đi xuống trước đi.” Khuôn mặt của Bùi Khuyết vẫn thản nhiên, tâm tình không hề gợn sóng, từ từ lau mặt cho mèo con đâu ra đấy.

Thường An ở bên cạnh chủ tử nhà mình nhiều năm, dĩ nhiên là hiểu rõ tính tính của y, lập tức lui xuống.

Bùi Khuyết nhìn mèo con đang ăn ở bên cạnh, ánh mắt bỗng trở lên phức tạp. Y đã biết ai làm A Cửu bị thương. Y cũng biết rõ trong lòng Bùi Chiếu tính toán cái gì. Có đôi khi y không nói, không có nghĩa là y không biết.

Y vươn tay gõ gõ đầu con mèo nhỏ, hạ nhỏ giọng nói : ” Sau này, em phải ngoan ngoãn một chút, không được chạy lung tung, biết không?” Lúc này, may mắn là nó không có gì đáng ngại. Nếu như lại bị như vậy một lần nữa…Còn có thể may mắn như vậy sao?

” Meo meo…” Ninh Oản ngoan ngoãn gật đầu. Quả thật, nếu bảo nàng cả ngày ở yên trong điện dĩ nhiên là không thể nào nhưng nàng mà trông thấy Bùi Chiếu chắc chắn sẽ cẩn thận. Tuy rằng nàng có khả năng sẽ quay lại được thân thể của chính mình nhưng lỡ may… lỡ may… Nàng chết thật rồi thì phải làm sao bây giờ? Nàng còn muốn sống vui vẻ với Bùi Khuyết.

…Sống cùng với y. Nếu không…liệu nàng có nên nói cho y biết mọi chuyện? Ninh Oản đột nhiên nghĩ đến vấn đề này.

Ninh Oản lẳng lặng nhìn Bùi Khuyết, sau đó lập tức vươn móng vuốt, kéo kéo ống tay áo của y.

Bùi Khuyết cúi đầu, hỏi : ” Sao vậy? Vẫn đói sao?”

” Meo meo…” Ninh Oản lắc đầu.

Bùi Khuyết nở nụ cười, tiếp tục hỏi : ” Muốn đi ra ngoài chơi sao?”

” Meo meo…” Ninh Oản lại lắc đầu.

Bùi Khuyết cũng đoán không ra, hơi nhíu mày, khó xử nhìn mèo con đang cuộn mình lộn qua lộn lại mấy vòng ở trên bàn.

Tuy nói việc biến thành mèo là việc khó mà tưởng tượng nổi nhưng nàng tin tưởng, Bùi Khuyết sẽ không coi nàng là yêu quái. Nàng muốn trở về thân thể của chính mình. Nàng muốn trở thành Ninh Oản thực sự để ở lại bên cạnh y, chờ đến khi cập kê, sẽ gả cho y.

Thế nhưng hiện tại, nàng lại không thể nói được tiếng người. Cho dù Bùi Khuyết thông minh đến đâu đi nữa, y cũng không thể đoán được nàng là Ninh Oản.

Ninh Oản nôn nóng liên tiếp lộn mấy vòng, khiến Bùi Khuyết nhất thời cảm thấy khó hiểu. Trong chốc lát, nàng đã nghĩ ra một cách, lập tức ngừng lại, nhìn về phía Bùi Khuyết kêu meo meo meo meo.

Bùi Khuyết : ”?”

Ninh Oản vươn móng vuốt, chỉ chỉ cái bát sứ ở bên cạnh.

Bùi Khuyết : ” Em còn muốn ăn thêm cháo thịt à?”

”Meo meo”. Ninh Oản lắc đầu liên tục, dùng đầu ngón chân, đụng một cái vào cái bát sứ.

Bùi Khuyết cảm thấy vô cùng kỳ lạ, nhìn động tác của nàng, chậm rãi nói : ” … Oản?”

” Meo meo meo meo meo meo.” Ninh Oản hưng phấn kêu to


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện