Chỉ riêng dung mạo mà nói, Hứa Phiên Nhiên cùng Nguyệt Thiên Dạ không phân cao thấp, nhưng nếu nói về khí chất, Nguyệt Thiên Dạ lãnh diễm cao quý, Hứa Phiên Nhiên xinh xắn đáng yêu, mỗi người mỗi vẻ. Hai người đều là cô gái xinh đẹp như hoa, đến ngay cả chiêu số đấu pháp cũng cực kỳ ưu mỹ, giống như một bộ bức tranh, khiến không ít người thanh niên trẻ tuổi đứng ngoài quan sát thấy trong lòng gào gào kêu réo.
Rất nhanh liền có người đứng ra ngăn cản hai người đánh nhau.
Người đứng ra không phải người khác, chính là thiếu chủ Thu gia - Thu Mộ Quy và một nam nhân lạnh lùng anh tuấn, thiếu chủ Kỳ gia - Kỳ Trầm Mi. Kỳ Trầm Mi thủ đoạn cực kỳ bạo lực, trực tiếp đóng băng pháp bảo của hai người, sau đó đập vỡ thành vụn băng, làm hai nữ đồng thời trợn mắt nhìn hắn.
Thu Mộ Quy là thiếu chủ Thu gia một trong năm đại gia tộc, khí chất tướng mạo đều là thượng thừa, mày kiếm mắt sao, ngũ quan tuấn tú, khí chất cao quý hòa nhã, vừa mới xuất hiện đã lập tức khiến mấy nữ tu ở đây đỏ mặt cười duyên. Thêm nữa bên cạnh hắn là Kỳ Trầm Mi, trong trẻo lạnh lùng như kiếm, khí chất như tuyết, là đệ tử trẻ tuổi có uy vọng nhất Kỳ gia. Tổ hợp tuấn nam lại càng thêm chói sáng, trong lúc nhất thời đã trở thành nhân vật chói mắt nhất nơi đây.
“Nguyệt cô nương, vị này chính là ái nữ của Chưởng môn Đan Phù Tông, Hứa Phiên Nhiên Hứa cô nương, nếu có chỗ nào hiểu lầm, nên nói rõ ràng rồi hãy động thủ mới tốt.” Thu Mộ Quy lạnh nhạt nói, đồng thời cũng chỉ ra thân phận của Hứa Phiên Nhiên, để Nguyệt Thiên Dạ đừng tùy ý đắc tội người ta.
“Là ngươi?” Nguyệt Thiên Dạ thấy là hắn, một bộ dáng rất bất ngờ. Xoay chuyển ánh mắt, lúc nhìn thấy Kỳ Trầm Mi bên cạnh hắn thì trong lòng hơi hơi khó chịu, sau đó rất nhanh liền biết vì sao Kỳ Trầm Mi lại khiến nàng thấy không thoải mái. Người này toàn thân khí chất như tuyết, không phỉa giống Tư Hàn sao.
“Chính là tại hạ.” Thu Mộ Quy lại cười nói.
Hai người lúc trước có duyên gặp mặt một lần, khi đó Nguyệt Thiên Dạ lang bạt ở đại lục Trung Ương, có một lần bị cuốn vào trong tranh chấp của hai môn phái, hai môn phái này trùng hợp lại phụ thuộc vào Thu gia, là môn phái quy thuộc, mà Thu Mộ Quy bị phái lại đây xử lý việc này. Khi hắn đến, liền nhìn thấy Nguyệt Thiên Dạ sát phạt quả quyết mà chém giết Chưởng môn hai phái, sau đó ở trong ánh mắt căm hận sợ hãi của đệ tử hai môn phái tao nhã thong dong ly khai, để lại cho hắn ấn tượng cực sâu sắc. Từ đó hắn liền chú ý tới cái cô nữ tu kiêu ngạo nghênh nganh đi lại trong đại lục Trung Ương kia, cũng biết tên của nàng.
Nguyệt Thiên Dạ diện mạo cực đẹp, hồng y như lửa, tính cách mạnh mẽ ngay thẳng, ngạo khí “thà gãy chứ không chịu cong”, cực kỳ rung động lòng người, làm cho nam nhân nổi lên một loại ham muốn chinh phục. Thu Mộ Quy ở lần đầu gặp gỡ trong lòng quả thật có chút ý nghĩ, bất quá lúc này thấy hai tên nam tử phía sau Nguyệt Thiên Dạ, một ôn nhã, một hào hoa phú quý, cùng Nguyệt Thiên Dạ vô cùng thân thiết, trong lòng liền biết cô gái này trọng tình mà lại đa tình, trong lòng tức giận không vui.
“Thu thiếu chủ, huynh muốn làm người hòa giải sao?” Hứa Phiên Nhiên lạnh cười hỏi.
Thu Mộ Quy nụ cười bất biến, “Nguyệt cô nương, Hứa cô nương, cũng không phải tại hạ muốn ngăn cản các cô, chỉ làThông Thiên Tháp chẳng mấy chốc sẽ mở ra, ở đây người tới đông đúc, nếu ngộ thương người khác thì thực không tốt.”
Nghe Thu Mộ Quy nói lời này, một ít tán tu ở đây đều dùng ánh mắt thân thiện nhìn hắn, cực cảm kích hắn thông tuệ. Dù sao bọn hắn là tán tu không môn không phái, như bị dính líu vào chỉ có thể than tiếng xui xẻo thôi, cũng không dám đối đầu cùng người Đan Phù Tông. Những người khác thấy Thu Mộ Quy hai ba câu liền thu mua được lòng người, trong lòng thật ra cai ngợi thiếu chủ Thu gia giỏi mưu tính.
Hứa Phiên Nhiên tuy rằng kiêu căng tùy hứng, nhưng tính cách cũng có mấy phần sáng sủa, tuy rằng cáu giận Nguyệt Thiên Dạ không chỉ không bán Hỏa Hoàng cho nàng còn nói năng không lễ phép, nhưng phân lượng thiếu chủ Thu gia cũng làm cho nàng né tránh mấy phần.
Nguyệt Thiên Dạ tuy rằng tự tin có thể thoát thân an toàn, nhưng Thông Thiên Tháp sắp mở, nàng cũng không muốn gây chuyện, cho nên cũng thuận thế mà xuống.
Chỉ là, giữa hai cô nữ tu này đã kết thù.
Hai người trừng mắt nhìn Kỳ Trầm Mi rồi mới rời đi. Thu Mộ Quy nhìn Kỷ Trường Ca cất bước đi theo Nguyệt Thiên Dạ, trong mắt lộ ra trào phúng. Hắn tuy chưa gặp mặt Kỷ Trường Ca mấy lần, nhưng cũng nghe qua tên của hắn. Hắn là đệ tử dưới trướng Chưởng môn Đan Phù Tông, cũng là người trẻ tuổi nổi bật của Đan Phù Tông, lại vì một cô gái mà trách cứ sư muội đồng môn, khoanh tay đứng nhìn, cũng không biết vốn là một kẻ không thông minh, hay là tên nam nhân bị chân ái đập cho mê muội hồ đồ.
Một hồi phân tranh Hỏa Hoàng vì thế mà tiêu tan, người tới dưới Hạc Trùy Sơn cũng càng ngày càng nhiều, khiến người ta líu lưỡi.
Đột nhiên, lại là một hồi tiếng thú vang lên, mọi người nhìn tới, đã thấy xa xa trên bầu trời có hai con Kỳ Lân thú một sừng kéo một chiếc xe ngựa tinh xảo chạy đến. Xung quanh xe ngựa có tám nữ tử mỹ mạo ngự kiếm mà đi, người mặc cung trang, lụa mỏng váy dài, nhẹ nhàng bay bay, vô cùng xa hoa, khiến người ta không khỏi suy đoán là người phương nào mà có đội hình xa hoa như vậy.
Kỳ Lân thú một sừng cũng không phải là Thần thú Kỳ Lân Thượng Cổ, huyết thống Kỳ Lân trong cơ thể vô cùng mỏng manh, căn bản không coi là Kỳ Lân. Đương nhiên, tuy rằng nó không phải Kỳ Lân, nhưng cũng là yêu thú cực kỳ khó tìm, lại bị người ta sai khiến tới kéo xe, thực sự là phung phí của trời, khiến cho mọi người càng thêm hiếu kỳ với người trong xe ngựa.
Sau khi xe ngựa hạ xuống, hai con Kỳ Lân thú một sừng phát ra tiếng phì phì trong mũi, tám nữ tử xinh đẹp xếp thành hàng ngang, đứng hầu ở trước xe ngựa, khom người nói: “Công tử, đã đến Hạc Trùy Sơn, kính mời công tử xuống xe.”
Một cánh tay thon dài như ngọc xốc cung sa màu trắng lên, một cô gái xinh đẹp, tóc đen như vân, dung mạo như tiên, ung dung xuống xe, sau đó cung kính đứng ở trước xe, dùng âm thanh trong trẻo du dương cung kính mà nói rằng: “Xin mời công tử xuống xe.”
Thì ra nữ tử dung mạo như tiên này lại chỉ một tỳ nữ, hẳn là người trong xe càng thêm bất phàm?
Lần lên sân khấu của người này còn phong cách hơn Nguyệt Thiên Dạ, càng màu mè, càng phô trương xa hoa hơn nhiều, đã thành một quang cảnh trước Hạc Trùy Sơn. Tất cả mọi người đều rướn cổ muốn nhìn xem công tử trong xe là tuyệt sắc cỡ nào.
Trong lúc mọi người ở đây mỏi mắt chờ mong, một nam tử mặc trường bào hàng sắc (màu của mùa thu???), eo đeo ngọc bội bước ra, thân hình thon dài, mang phong thái phong lưu quyến rũ, một gương mặt tú lệ tinh xảo còn hơn nữ nhân một bậc. Phong thái toàn thân như thế, vừa mới ra trận đã lập tức đoạt lấy ánh mắt của mọi người, đúng là hạng người phong thái kiệt xuất, so với những đệ tử danh môn đại phái ở đây không hề thu kém chút nào.
Người công tử kia nhìn bốn phía chung quanh, đối với việc mình trở thành tâm điểm chú ý của muôn người thì vô cùng tự đắc, môi đỏ duyên dáng hơi vểnh lên.
“Là Hàng Ương công tử của Thủy Sâm Đảo Nam Hải.”
Có người nói khẽ một tiếng, người khác nghe thấy thì giật mình, cũng có không không biết Hàng Ương công tử là ai thì sẽ hỏi dò người bên cạnh, trong lúc nhất thời cực kỳ náo nhiệt. Nghe kể Hàng Ương công tử là người phương nào xong, những người vốn
ôm lòng tham với hai con Kỳ Lân thú một sừng này nhanh chóng thu hồi ánh mắt. Đây tuyệt đối là kẻ không thể chọc vào, ai bảo người ta dựa vào đóa hoa cúc để làm chỗ dựa vững chắc chứ.
Mà một ít môn phái đại lục Trung Ương có qua lại với Nam Hải cũng sôi nổi đi qua hàn huyên cùng Hàng Ương công tử.
“Hàng Ương công tử? Chưa từng nghe qua, dung mạo của hắn còn so không lại với Tư tiểu đệ mà? Giả vờ giả vịt!” Liễu Thành Phong sờ cằm nói, “Bất quá bốn con Kỳ Lân một sừng này đúng là thứ tốt, trong huyết mạch của nó có một chút máu của Kỳ Lân, tinh luyện xong thì đúng là vật đại bổ.”
Lời này của Liễu Thành Phong rất được người ở đây tán đồng, bất quá thấy Tư Lăng xị mặt, Tư Hàn lạnh như băng nhìn sang, không ai dám trực tiếp hùa theo.
Tư Lăng nghiêm mặt tò mò đánh giá Hàng Ương công tử kia, nhớ đến hành động năm năm trước ở Thủy Sâm Đảo, còn có cây Thiên Diệp Tử La thảo trong không gian Hồng Liên của Tiểu Yêu Liên, trong lòng cười hắc hắc không ngừng, cũng coi như mình đã nhặt được của hời. Nghe nói Hàng Ương là người tính toán chi li, tính cách cực kỳ tàn bạo, tuyệt đối không thể để cho Hàng Ương biết Trọng Thiên chính là tên trộm đã trộm mất linh thảo của hắn.
Trong khi mọi người ở đây chờ đợi, thời gian cũng lẳng lặng trôi qua.
Một toà Bảo Tháp vàng rực bảy tầng đột nhiên xuất hiện ở trên đỉnh Hạc Trùy Sơn, trên núi mây mù lượn lờ, bảo tháp phát sáng lấp lánh, khiến người ta hoa mắt mê mẩn.
Nhưng mà, không có ai vội vã bay lên, dường như tất cả đều đang quan sát.
Tư Lăng nhìn Thông Thiên Tháp như ẩn như hiện ở trong mây mù, trong lòng cũng vô cùng kích động, bất quá thấy không ai vội vã đi vào, trong lòng có mấy phần kinh ngạc, căn cứ vào tính cẩn thận cùng không muốn chơi trội, hắn cũng không muốn mạo muội tiến lên. Đang lúc kỳ quái khó hiểu, liền nhìn thấy rốt cục có vài tu sĩ nóng ruột bay về phía Thông Thiên Tháp, nhưng ở cách trước cửa Thông Thiên Tháp chừng mười trượng, đột nhiên bị một đạo cấm chế vô hình bắn ngược ra, trọng thương ngã xuống đất.
Nhìn thấy tình cảnh này, vẻ mặt mọi người đều nghiêm nghị, trong lòng càng cẩn thận.
Tư Lăng lúc này mới hiểu vì sao không có ai vội vã đi vào, chắc chắn là do Khí Linh của Thông Thiên Tháp. Thông Thiên Tháp đã tu luyện ra Khí Linh, mà Khí Linh này không có chủ nhân, không có chủ nhân quản thúc nên có vẻ rất hoạt bát nghịch ngợm, tính tình quái đản, mỗi lần Thông Thiên Tháp mở ra, người tiến vào Thông Thiên Tháp cần được Khí Linh đồng ý mới có thể đi vào, nếu không được đồng ý thì sẽ giống như mấy tên tu sĩ phía trước, bị cấm chế bắn ngược ra ngoài. Mà khiến người ta ngứa ngáy tâm can chính là, ai biết một cái Khí Linh quái đản thì thừa nhận tu sĩ như thế nào? Linh căn, tướng mạo, tư chất, tu vi... Căn bản không có dấu vết mà tìm kiếm, khiến người ta sầu muốn chết, cũng vừa yêu vừa hận với nó!
Vì lẽ đó, lần nào tu sĩ tụ tập ở dưới chân Hạc Trùy Sơn cũng rất đông, nhưng không phải người nào cũng có thể đi vào, người có thể đi vào thì đã xem như có mấy phần may mắn. Mọi người ở đây đều không muốn mất đi cơ hội này, thường thì lúc tiến vào hết sức cẩn thận, chờ có mấy kẻ đi trước thử nghiệm rồi mới dám vào.
Đang lúc này, bóng dáng Nguyệt Thiên Dạ, Thu Mộ Quy cùng Kỳ Trầm Mi từ trong đám người xuất hiện, ba người trực tiếp bay về phía Thông Thiên Tháp, không chút do dự mà hướng về cửa lớn Thông Thiên Tháp. Đám người Tiêu Trạc, Kỷ Trường Ca, Hàng Ương, Hứa Phiên Nhiên không cam lòng yếu thế cũng đi theo lên. Thấy những người này đều không bị cấm chế bắn bay, mọi người mừng rỡ, đám người bắt đầu rối loạn cả lên, ngày càng nhiều người bay về phía Thông Thiên Tháp.
Nhìn một lúc, mấy người Tư Lăng cũng hành động.
Lúc này đã có một nửa người thử nghiệm đi vào, bị cấm chế của Thông Thiên Tháp bắn bay khoảng chín phần mười, bất quá một phần mười còn lại cũng đã rất đông đúc.
Tư Lăng đi theo phía sau huynh trưởng, lúc ở cách cửa lớn Thông Thiên Tháp chừng mười trượng, trong lòng hắn cũng có mấy phần thấp thỏm, sợ mình cũng bị cấm chế Thông Thiên Tháp quăng như bao cát giống như những tu sĩ kia. Đợi đến khi dẫm lên phòng tuyến mười trượng kia, trong lòng vui vẻ, không chút chần chừ mà theo sát huynh trưởng phía trước.
Ai nha nha, quả nhiên từ khi đi theo đại ca, vận may của hắn cũng trở nên tốt hơn rồi, huynh ấy quả nhiên là người rất có số mệnh nha!
Thần thức Tư Lăng quan sát phía, nhìn thấy Liễu Thành Phong, Tô Hồng Phi, Truyền Sơ, Dung Hoán Thiên đều vượt qua cự ly mười trượng, không khỏi bĩu môi, thầm nghĩ cả cái tên như Dung Hoán Thiên mà cũng có thể được Khí Linh Thông Thiên Tháp chấp nhận, mình có lý do gì mà không được chấp nhận chứ? Xem ra cái này cũng không phải vận khí.
Trong lúc đang miên man suy nghĩ, cửa lớn đã gần ngay trước mắt, Tư Hàn quay đầu lại liếc mắt nhìn hắn, sau đó cất bước đi vào cửa lớn.
Tư Lăng hơi cau mày, thầm nghi hoặc hàm ý của cái liếc nhìn kia của đại ca. Khi chân đã giẫm vào bên trong cửa lớn, thân hình vụt một cái, phát hiện mình xuất hiện ở một nơi mặt biển rộng vô bờ, phóng tầm mắt nhìn tới, trên mặt biển mênh mông không thấy ranh giới. Cách đó không xa là một hòn đảo màu xanh lục trôi nổi giữa không trung, trên đảo mây mù tựa như ảo mộng, dường như có tiên nữ trên chín tầng trời hạ phàm đến đó. Trong làn sương mờ ảo truyền đến tiếng cười trong trẻo như tiên nhạc, thổi tới một luồng mùi vị mê huyễn, hít sâu một cái, khiến người ta không khỏi lộ ra biểu hiện dục tiên dục tử.
Tư Lăng tuy rằng cảm thấy mùi vị đó vô cùng mê người, tâm thần lại hết sức tỉnh táo, không bị mê hoặc, thận trọng đánh giá hòn đảo này mà không lập tức đi lên. Hắn xoay chuyển ánh mắt, phát hiện cách đó không xa có một người lẳng lặng đứng ở trước hòn đảo. Áo bào hàng sắc (màu mùa thu), tóc đen như vân, thân thể phong lưu, tất cả đều khiến trong lòng Tư Lăng giật thót một cái.
Quả nhiên, lúc người này quay mặt lại, là một dung nhan tinh xảo tựa vui mà không phải vui, tựa giận mà không phải giận; cặp thủy mâu kia ẩn chứa lúc này si mê mờ mịt, hoàn toàn không có tiêu cự. Mãi đến tận khi đối mặt với Tư Lăng, đột nhiên các loại ràng buộc bị đánh vỡ, trong tròng mắt hắn ta lập tức thanh minh, sau đó dùng một loại ánh mắt ăn thịt người hung ác trừng mắt Tư Lăng.