Trùng Sinh Nghịch Chuyển Tiên Đồ

Chương 154: Sau khi cánh cửa mở ra


trước sau

Dương Huy tiết lộ tin tức quá nhiều, đã vượt qua chừng mực của người xa lạ.

Tư Lăng thản nhiên liếc mắt nhìn hắn, sau đó không để ý tới hai tên Quỷ Tu đang trợn mắt nhìn, hết sức muốn ăn đòn mà dùng dây thừng hồn lực lôi tên Quỷ Tu cấp thấp về phía cánh cửa.

Mắt thấy Tư Lăng sắp bước vào, hai tên Quỷ Tu kia cũng không nhịn được nữa, mặt đỏ lên, sau đó trước sau phun ra một búng máu, rốt cuộc thoát khỏi trói buộc của ảo thuật, ăn một hạt linh đan chữa thương, rồi lập tức đuổi theo. Trên đường vì ngăn cản Tư Lăng, trực tiếp đánh ra từng đợt từng đợt lôi điện.

Phía sau Tư Lăng dựng lên một bức tường Hồn lực ngăn cản dòng lôi điện kia, đồng thời Trọng Thiên đã không còn kiên nhẫn cũng ném qua một ngụm yêu hỏa. Hai tên Quỷ Tu cảm giác được uy hiếp của yêu hỏa, không thể không lui ra phía sau tránh đi, chờ bọn hắn phản ứng kịp thì đối phương đã biến mất sau cánh cửa, lập tức giận dữ, cũng đi theo vào.

Tư Lăng vận chuyển Huyễn Thạch, ảo giác thối lui trả về chân thật, phát hiện cánh cửa này giống như xuất hiện từ hư không, dựng thẳng ở giữa một chỗ đất lõm xuống. Tư Lăng đi thẳng vào, phát hiện cửa vào cũng bố trí ảo trận, hơn nữa còn là một ảo trận điệp hình, thiên biến vạn hóa. Dù có thể xông qua ảo trận thứ nhất, cái ảo trận thứ hai sẽ tu bổ ảo trận thứ nhất ngay lúc  người xâm lăng xâm nhập, thậm chí còn có cái ảo trận thứ ba, thứ tư.. Giữa các ảo trận, bất kể luận là cái ảo trận nào bị phá hỏng, đều sẽ có một cái ảo trận khác đi sửa chữa phục hồi, tuần hoàn qua lại như vậy, không hề có sơ hở. Nếu người nào mạo muội xông vào mà không thể đồng thời phá huỷ tất cả ảo trận trước, trận pháp này vĩnh viễn không thể phá đi, như vậy sẽ bị nhốt một đời trong trận này.

Tư Lăng lẳng lặng đứng đó, hai mắt xuyên thấu qua Huyễn Thạch, đem các giao điểm của ảo trận thu hết vào đáy mắt, sau đó thôi diễn ra lộ trình của ảo trận, rồi bắt đầu xông vào trận.

Nhớ tới hai tên Quỷ Tu phía sau, Tư Lăng cong cong khóe môi, mỗi một bước đi đều phải cẩn thận để không phá hư ảo trận. Chỉ đứa ngốc mới phá hư ảo trận làm lợi cho hai tên Quỷ Tu kia.

Từ lúc tiến vào chỗ này thì liền phát hiện ảo trận nơi này là mạnh nhất trong Khe Sâu Mê Vực, xem ra là đang bảo vệ thứ gì đó. Chỉ riêng cái ảo trận phía ngoài, cả tu sĩ Kim Đan cũng bị hạn chế, cả Phá Trận Trùy cũng không biết làm sao. Ảo trận tại cửa thì càng thêm tầng tầng lớp lớp, có thể thấy được tạo nghệ của chủ nhân đã bày ra cái ảo trận này đã đến trình độ cao thâm khủng khiếp, ít nhất Tư Lăng đi lại trong đại lục Thương Vũ lâu như vậy, vẫn chưa từng nghe nói có người nào có thể bố trí ra ảo trận tinh diệu cao thâm như vậy.

Bởi vậy, cũng cực ít có người có thể phát hiện nơi này là động phủ của tà tu, dù cho phát hiện thì cũng không đạt tới trình độ của Trận Pháp sư cấp chín, cũng không muốn tuỳ tiện xông tới.

Trong lúc đi qua ảo trận thì Tư Lăng phát hiện rất nhiều bộ xương nhân loại cùng yêu thú, hẳn là của tu sĩ hoặc yêu thú đã xông vào nơi này lưu lại. Hơn nữa cũng bởi vì ảo trận bảo hộ, có lẽ những thứ trong động phủ này hẳn là không bị ai lấy đi, chẳng trách lại khiến nhiều người mơ ước đồ vật bên trong như vậy.

Sau khi đi qua ảo trận, hoàn cảnh hiện ra tại trước mắt ngược lại khiến Tư Lăng có chút kinh ngạc. Không phải nói là động phủ của tà tu sao? Nơi này cũng... quá mộc mạc rồi.

Bình thường thì động phủ của tà tu dù không có rất nhiều sinh vật tà ác  canh giữ, nhưng hẳn là cũng sẽ có thứ gì đó tà ác nhảy ra đánh giết kẻ xâm nhập mới đúng, nhưng mà khi thần thức quét đi lại quét ở chung quanh, hắn vẫn không phát hiện có cái gì dị thường.

Quá khác thường, ngược lại khiến Tư Lăng càng thêm cảnh giác.

Kỳ thật, nói nó mộc mạc, cũng rất đơn giản, đập vào mắt là một cái đại sảnh trống rỗng, chỉ có ở chân tường đối diện cửa là bố trí cái án kỷ (bàn dài) dùng linh mộc trầm hương cao cấp chế thành, tản ra một loại hương vị cổ xưa mà ưu nhã. Trên án kỷ để một ít ngọc giản cùng cổ tập (tập thơ văn cổ), phía trên tường treo một bức họa cuốn (loại tranh cuốn tròn) trống rỗng, ngoài ra  thì không còn thứ gì nữa.

Sau đó hai bên đại sảnh lần lượt có hai gian phòng, màu sắc từng cửa phòng đều không giống nhau; có bốn loại màu sắc: đỏ, xanh, xám, đen. Dùng thần thức đảo qua, không có chút phản ứng nào.

Tư Lăng không dám mạo muội đụng chạm vào đồ vật trong phòng này, Lâm Dương đồng dạng cũng theo thật sát phía sau Tư Lăng, không dám tùy tiện chạy loạn. So với động phủ của những vị đại năng Thượng Cổ  kia, động phủ tà tu thật sự khiến người ta không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Nhìn sơ một lần, Tư Lăng nghiêng đầu nhìn về phía Trọng Thiên, hỏi: "Thứ ngươi muốn ở nơi nào?"

Trọng Thiên đã chìm vào trạng thái hưng phấn, cào đầu Tư Lăng, gào gào kêu lên, sau đó nhảy xuống khỏi bả vai hắn, chạy hướng về cánh cửa màu đỏ bên trái. Móng vuốt nó cào cào ở trên cửa, thế nhưng không để lại một chút dấu vết.

Tư Lăng đưa tay sờ sờ, với kiến thức bây giờ của hắn thì tất nhiên là không biết đây là chất liệu gì. Mà thời gian tồn tại của tòa động phủ tà tu này thì đoán chừng là thời kỳ Thượng Cổ, nếu những vật liệu này đều là từ thời kỳ Thượng Cổ, vậy không biết cũng không có gì lạ. Sau khi Tiểu Lăng Tử yên lặng bào chữa cho sự thiển cận của mình xong thì rất nhanh liền cho qua.

Nghiên cứu một lát, Tư Lăng phát hiện cánh cửa này phải dùng linh lực để mở, thần sắc hắn lập tức trở nên ngưng trọng. Nếu kẻ xâm nhập muốn mở cánh cửa này thì linh lực khẳng định sẽ tiêu hao khá nhiều, nếu như chỉ có một người, sau khi người nọ tiêu hao linh lực mở được cửa ra, nếu có thứ nguy hiểm tồn bên trong thì không còn linh lực dư thừa để bảo vệ mình nữa, đây cũng là uổng công.

Nhưng mà Trọng Thiên nhất định phải có thứ ở bên trong, vậy thì không  mở là không được.

Tư Lăng thả Tiểu Khôi ra, nói với Tiểu Khôi cùng Trọng Thiên: "Đợi lát nữa ta mở cánh cửa này ra, các ngươi phải chú ý tình huống, tùy cơ ứng biến." Nghĩ nghĩ, lại lấy ra một chồng linh phù giao cho Lâm Dương, bảo hắn tùy thời chuẩn bị ra tay.

Tiểu Khôi kêu líu lo, tỏ vẻ chính mình sẽ thề sống chết bảo hộ chủ nhân, Trọng Thiên cũng gào một tiếng cam đoan, Lâm Dương cầm xấp hồn phù, nghiêm nghị gật đầu. Hắn biết, nếu Tư Lăng có cái gì ngoài ý muốn, hắn cũng đồng dạng sẽ gặp tai ương, đặc biệt trong óc của hắn còn có một sợi thần thức của Tư Lăng, làm cho hắn không dám có chút dị tâm.

Dặn dò xong, Tư Lăng đem linh lực ngưng tụ vào hai tay, sau đó bắt đầu chậm rãi đẩy cánh cửa kia.

Cùng với linh lực bị xói mòn, cánh cửa cũng chầm chậm bị đẩy ra. Tại khi cánh của mở rộng là lúc, Tư Lăng nhanh chóng thấp người xuống, Trọng Thiên đã hóa thành một bóng đen nhào tới đánh nhau với bóng đỏ từ bên trong cửa đánh tới. Lâm Dương kinh hãi nhìn bên trong cửa, cả phản ứng cũng quên mất, đến khi một đòn tấn công trực tiếp đánh tới đụng bay hắn, hắn mới tỉnh lại lấy linh phù ném ra bên ngoài bảo vệ cửa. Ngược lại thì Tiểu Khôi vẫn giữ vững bên người Tư Lăng, nhìn thấy có một đám màu đỏ gì đó từ bên trong cửa xông ra, nó đưa móng vuốt dài trực tiếp cào rách thành hai nữa.

Tư Lăng nhanh chóng cầm Mộc Linh dịch hung hăng uống một hớp bổ sung linh lực, đợi lúc linh lực khôi phục tám phần thì xoay người gọi ra "Biến hình", nhanh chóng chiếm vị trí cửa, ném Lâm Dương đã bị sinh vật màu đỏ xấu xí dị dạng làm bị thương nặng qua một bên, mạnh mẽ đánh bay sinh vật màu đỏ dám đánh tới. "Biến hình" hóa thành roi dài phủ thêm hồn lực, lại hung hăng trút một roi.

Sinh vật màu đỏ quái dị kia căn bản nhìn không ra là sinh vật gì, toàn thân màu đỏ đỏ, thân thể lớn nhỏ không đồng nhất, hình dạng cũng thiên kì bách quái; nhỏ có thể như con yêu thú con, lớn có thể cao bằng nhân loại thành niên. Nhưng những sinh vật này nhìn rất xấu
xí, trên người chúng nó có từng đống thịt thối rủ xuống, trên thân thể nhô ra một thứ tựa tựa như khuôn mặt, có hai con mắt: một lớn, một nhỏ; con mắt lớn chiếm hai phần ba gương mặt, con mắt nhỏ thì như là con mắt của người bình thường. Tại cằm có cái miệng rộng, lúc bị Hồn lực tiên (roi) quất trúng thì sẽ phát ra tiếng khóc thảm thiết của trẻ con. Quả thực là xấu xí tới mức còn khiến người ta ghê tởm hơn cả đám ma vật xâm nhập đại lục Thương Vũ, thậm chí khi bị cặp mắt lớn nhỏ không đồng nhất kia nhìn chăm chú thì làm cho người ta có một loại cảm giác kinh khiếp, trống ngực đập thình thịch.

Tư Lăng biết hồn lực của mình bất kể là với tu sĩ hay yêu thú, ma vật, quỷ vật đều có lực sát thương nhất định, lúc này lực sát thương đối với loại sinh vật tà ác này cũng không kém. Sinh vật màu đỏ này kỳ thật cũng không mạnh, chỉ là thân thể của nó phát ra một loại hương vị cổ quái, có tính ăn mòn mãnh liệt, làm cho hắn không dám tuỳ tiện tới gần.

Sinh vật màu đỏ này có hơn mười mấy con, Tư Lăng canh giữ tại cửa, một roi quất bay một cái, lúc chúng nó bị thương thì Tiểu Khôi nhân cơ hội phun ra một ngụm linh hỏa Phượng Hoàng, rất nhanh liền thiêu cháy chúng. Chủ sủng hai người hợp tác khăng khít, trong lúc nhất thời thật không hề để sót một sinh vật xấu xí nào.

Mà bên trong, Trọng Thiên chống lại một sinh vật màu đỏ còn to hơn gấp hai lần người trưởng thành, khí tức sinh vật này so với mấy con nhỏ thì càng mạnh hơn nhiều, mỗi lần công kích thì thịt thối màu đỏ kia sẽ rơi xuống đất phát ra thanh âm xì xì, toát ra một trận khói trắng, khiến Tư Lăng càng không dám đi qua.

Chẳng mấy chốc, Tư Lăng cùng Tiểu Khôi đã hợp tác tiêu diệt hết những  sinh vật màu đỏ nhỏ, rồi vội vàng đi qua giúp Trọng Thiên. Tư Lăng ngưng ra 50 thanh Hồn lực đoản kiếm, tạo thành một cái sát trận, dùng nó vây nhốt sinh vật màu đỏ kia, mà linh hỏa Phượng Hoàng của Tiểu Khôi cũng đuổi kịp. Linh hỏa Phượng Hoàng vốn là lửa của thần thú, có thể tinh lọc hết thảy yêu tà. Có được gia nhập của linh hỏa Phượng Hoàng, cùng phối hợp với yêu hỏa của Trọng Thiên, thế nhưng mạnh mẽ thiêu cháy sinh vật đang bị Hồn lực kiếm vây nhốt.

Trong không khí toả khắp một mùi tanh tưởi, so với lúc trước đi qua đầm lầy thối thì còn nặng mùi hơn, Tư Lăng vội bảo Tiểu Yêu Liên đem lá cây linh thụ tinh lọc ra, tự mình ngậm một lá, cũng đưa cho Tiểu Khôi và Trọng Thiên đã bị hung đến mắt xoay thành nhang muỗi, sau đó muốn đi tìm Lâm Dương cho hắn ngậm một lá, nhưng Quỷ Tu đáng thương sớm đã bị hung cho hôn mê.

Không được, cái mùi này quá dọa người, mọi người đều phải tạm thời rời khỏi gian phòng.

"Tiểu Hồng muội muội, ngươi nơi đó có linh thảo gì đặc biệt có thể tinh lọc thứ mùi này không?" Tư Lăng nhịn không được hỏi.

Tiểu Yêu Liên tìm một chút, cầm ra một bụi cây cỏ dính cả bùn đưa cho Tư Lăng, nói: "Tư công tử, đây là Thiên Hương thảo, đốt lên sẽ phát ra một mùi rất thơm."

Tư Lăng nhận lấy bụi cỏ kia, sau khi đốt lên thì trực tiếp ném vào gian phòng đã bị ăn mòn đến mức không nhìn ra hình dáng gì nữa.

Quá một khắc đồng hồ, mùi vị đó rốt cuộc tản đi, trong không khí chỉ có  hương vị thanh nhã tươi mát của Thiên Hương thảo, Lâm Dương cũng theo đó mà tỉnh lại. Đáng thương Quỷ Tu, sau khi tỉnh lại vẫn còn ngơ ngơ ngác ngác, có thể thấy được đã bị mùi hôi đáng sợ kia hung cho thần chí mơ hồ.

Hương vị tan đi, Trọng Thiên bay thẳng vào trong phòng. Trong phòng rất lớn, thậm chí còn muốn lớn hơn mười mấy lần so với đại sảnh lúc trước, mục tiêu của Trọng Thiên là tinh thạch dị hỏa bị giấu ở chỗ sâu nhất trong phòng. Khí tức dị hỏa này hết sức nguy hiểm, Trọng Thiên mặc dù thèm nhỏ dãi với nó, nhưng thế lại không dám trực tiếp tiến lên thôn phệ, đầu tiên là phun ra một ngụm yêu hỏa, chậm rãi đem nó luyện hóa, mới há mồm đem nó nuốt xuống.

Nuốt xong yêu hỏa, Trọng Thiên ợ một cái, sau đó hóa thành một hư ảnh lao thẳng tới đan điền của Tư Lăng, rơi vào giất ngủ say.

Tư Lăng trầm mặc một chút, rồi lập tức nổi giận. Chết tiệt, lại coi đan điền của hắn thành Trại an dưỡng, quả nhiên là thiếu ăn đòn.

"Đó là lửa gì thế, lợi hại như vậy?" Lâm Dương còn có chút choáng váng ngất ngây, cảm thấy đầu óc xoay chuyển không kịp.

Thấy đã an toàn, Tiểu Yêu Liên từ trong tay áo Tư Lăng leo ra, ôm linh quả cắn, trả lời vấn đề của Lâm Dương: "Lâm công tử, lửa này nghe nói là tà hỏa do linh hồn tà ma sau khi chết tự động ngưng tụ trong hư không, ẩn chứa sức mạnh vô cùng nguy hiểm hung ác. Nó có tính ăn mòn rất mãnh liệt, người và động vật nếu bị nhốt cùng một chỗ với nó, sẽ bị nó ảnh hưởng, liền sẽ biến thành sinh vật ghê tởm xấu xí lúc nãy. Loại tà hỏa này hẳn là do người ta thu gom tới nơi này, chắc là muốn nuôi ra loại quái vật kia. Nếu không có chủ nhân thôn phệ tà hỏa, qua mấy vạn năm nữa sẽ có thể sinh ra một đại tà ma vô cùng khủng bố."

Nghe vậy, Lâm Dương có chút khó khăn hỏi: "Cho nên, những sinh vật vừa rồi kỳ thật vốn chính là nhân loại, những sinh vật nhỏ kia chính là trẻ con nhân loại, thậm chí có thể là yêu thú, đều bị người ta nhốt ở trong này, cuối cùng bị tà hỏa ăn mòn mà thành?"

"Đúng."

Lâm Dương trầm mặc. Tuy rằng hắn từng nghe nói Tà tu làm một ít chuyện thiên lý bất dung, nhưng đó chẳng qua là nghe nói, hiện tại chân chính nhìn thấy những sinh vật xấu xí kia xong, trong lòng lại cảm giác hết sức kinh sợ cùng khó chịu. Thậm chí, đến cả cái động phủ này cũng có chút kháng cự, nhịn không được suy đoán xem phía sau bốn cánh cửa còn lại sẽ cất giấu cái dạng tà ác gì.

Tư Lăng nhịn không được nhìn hắn một cái, xem ra Quỷ Tu này nội tâm rất phong phú mềm mại. Bất quá, loại chuyện này quả thật quá mức tà ác, cưỡng ép người và yêu thú nhốt ở trong này, để họ bị ăn mòn biến thành loại sinh vật ghê tởm kia, sau đó dưỡng thành tà ma.

Đột nhiên, Tư Lăng có chút bận tâm Trọng Thiên. Cái tên này cái gì cũng  dám nuốt, không biết ăn kiêng như thế sẽ không ăn thành bệnh gì chứ? Coi như là nuốt nhầm đi, vậy có thể rời khỏi đan điền của hắn trước rồi lại nói được không? Chỗ đó thật sự không phải trại an dưỡng đâu!!

Phát điên trong chốc lát, Tư Lăng rốt cuộc nhớ tới một chuyện khác, mặt không thay đổi hỏi: "Tiểu Hồng muội muội, ngươi lúc trước không phải nói nơi này có thứ mà đại ca cần sao? Ta có thể hỏi là cái gì chứ?"

Đang ôm linh quả cắn vui vẻ, Tiểu Yêu Liên đột nhiên cứng ngắc.

Nhìn đến loại phản ứng này của Tiểu Yêu Liên, Tư Lăng mặt không biểu cảm nhìn một lát, sau đó bẻ ngón tay rắc rắc thật vang, uy hiếp không cần nói cũng biết.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện