Lại đi lòng vòng ở chung quanh nhưng không phát hiện thứ gì, họ lại dọc theo đường cũ trở về.
Vừa ra khỏi ngôi chùa, đã nhìn thấy đồng bằng dưới chân núi có một đám tu sĩ đang tự giết lẫn nhau, đoán rằng có thể làm cho bọn họ tự giết lẫn nhau hẳn là công lao của đám Ấn tùy thú kia. Nếu không phải loại Ấn tùy thú này không dễ khống chế, Tư Lăng cũng muốn bắt một con về làm yêu sủng.
Hai người nhìn qua, liền biết cái tiểu thế giới do Phật Môn lưu lại này thực không dễ xâm nhập, dù cho vượt qua cái ải của Ấn tùy thú, tiếng chuông trong chùa cùng mười tám vị La Hán càng là chỗ xương cứng, không phải tất cả mọi người đều có thể vô dục vô tình như Phật, cũng không phải ai cũng có ngộ tính siêu nhiên như Tư Hàn. Nghĩ thế, Tư Lăng không khỏi cảm khái những thứ trong Phật Môn, dù có đặt ngay trước mắt cũng không dễ lấy.
Không làm kinh động bọn họ, hai người xuống núi, hướng đường cũ đi trở về. Vừa ra khỏi cổng liền gặp phải một đám tu sĩ, hơn nữa đa phần là ma tu.
Từ xưa đến nay, Nhân, Ma không thể cùng tồn tại, cũng mặc kệ nguyên do, đánh trước rồi lại nói. Hơn nữa nhìn hai người này từ cánh cửa kia đi ra, tất nhiên là có thu hoạch, cho nên chuyện bọn họ cần làm lúc này chính là giết người đoạt bảo.
Tư Lăng vỗ túi trữ vật một phát, một xấp linh phù cấp cao đi ra, xếp thành Sát trận đánh tới. Hành vi hết sức giàu có khiến đám ma tu này không kịp phòng bị, bị nổ trúng, bị thương rất nặng, mất đi sức chiến đấu.
Hai người cũng nhân cơ hội rời đi.
Sau khi ra ngoài, bọn họ mới phát hiện sơn động trong đáy biển nơi nơi đều có dấu vết tu sĩ để lại, lại nhìn trên mặt đất, đầy thi thể xà yêu, xem ra dị động đáy biển quả thật hấp dẫn rất nhiều tu sĩ Ma Giới, ngay cả hung danh của Biển Vô Tận cũng không thể ngăn cản bọn họ tiến đến tra xét.
Chiếm được Thủy Liên, Tư Lăng tuy rằng cảm thấy hứng thú với những bảo vật khác trong tiểu thế giới, nhưng giờ còn không biết có bảo vật gì nên cũng không có lòng tham, ôm một loại thái độ có cũng được mà không có cũng không sao đến vây xem. Tất nhiên, trước đó còn phải xem xét xem tiểu thế giới đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn mà có thể gây ra chấn động lớn như vậy. Nếu không phải vì loại dị động này, chỉ sợ thế giới vẫn an tĩnh ngủ say tại mấy vạn trượng sâu dưới đáy biển này sẽ không người nào tìm thấy.
Hai người một đường đi tới, phát hiện rất nhiều tu sĩ đều chạy đến quang môn (cánh cửa ánh sáng) kia. Nghe nói sơn động đáy biển có 5 quang môn như vậy, không có đi vào thì không ai biết được phía sau quang môn có cái gì. Bất quá nơi có quang môn thì cực bí ẩn, quanh quanh quẩn quẩn trong sơn động đáy biển thường sẽ đi nhầm chỗ, lại có đông đảo Lan xà gây trở ngại. Vả lại, cực ít người đi ra được, nếu không phải bên trong có trở ngại tầng tầng kéo thời gian, thì chính là đã mất mạng ở bên trong.
Tư Lăng cùng Tư Hàn là người đầu tiên đi ra từ phía sau Quang môn, vì thế mới có thể khiến những tu sĩ kia kích động như thế.
Bất quá chỉ thời gian một tháng mà đã có rất nhiều tu sĩ đến nơi đây, trước mỗi một quang môn đều có tu sĩ canh gác, làm cho người ta có một loại cảm giác cho vào không cho ra. Tư Lăng thầm giật mình, vừa rồi bọn họ đi ra thì chỉ thấy những tu sĩ kia cũng vừa đến, ngược lại là không có người gác, chẳng lẽ khí tức của tiểu thế giới Phật Môn che dấu sâu như thế? Bất quá ngẫm lại, Phật cùng Ma vốn là đối lập, đám ma tu này khó phát hiện cũng đúng.
Hai người lại đi tới tới một quang môn khác, trước cửa có vài tu sĩ canh giữ, đều là ma tu Kim Đan kỳ. Bọn họ chỉ là nhìn lướt qua nhưng không hề ngăn cản bọn hắn, một thái độ thờ ơ lạnh nhạt. Điều này tăng thêm suy đoán lúc trước của Tư Lăng, chỉ sợ là đi vào dễ dàng, nhưng đi ra thì khó khăn.
Tư Hàn nhìn không chớp mắt, đi thẳng đến cửa ra.
Tư Lăng đi theo phía sau hắn, âm thầm quan sát xung quanh.
Lúc trở ra đã không còn như lúc trước, trước mặt bọn họ là một vùng địa ngục đẫm máu, khắp thế giới đều đầy máu tanh, tựa hồ chân trời cũng bị mùi máu tanh này xông đến đầy sát khí. Cảnh sắc là một vùng lửa đỏ rực rỡ, dưới đất đều là thi thể yêu thú, có thể thấy được nơi này lúc trước trải qua trận tàn sát như thế nào. Phía trên giữa không trung, một đám tu sĩ đang đánh hăng say. Tư Lăng nhìn đám tu sĩ kia thì phát hiện ba người quen.
"Là bọn Lâm Dương." Tư Lăng có chút mừng rỡ. Lần đột nhiên gặp lại này thật là làm cho người ta khoái trá.
Lúc này mới nhìn rõ, đây là một đám ma tu tại bao vây ba người Liễu Thành Phong, Tô Hồng Phi, Lâm Dương. Nhìn cái dạng kia, đoán chừng là bọn họ được thứ gì tốt, mới khiến cho đám ma tu đó vây nhốt bọn họ.
Tư Lăng phóng người lên, bay qua, vừa ra tay chính là một xấp linh phù, đánh bay một góc vòng bao vây của ma tu, đạp lên một thanh kiếm do Hồn lực ngưng tụ bay vào. Tư Hàn khoanh tay đứng ở bên ngoài, sắc mặt lạnh lùng, lại giống như núi cao ép tới đỉnh đầu nặng trịch.
"Tư sư huynh, Tư tiểu đệ!" Liễu Thành Phong vừa mừng vừa sợ.
Lâm Dương càng là mừng rỡ như điên, "Tiền bối." Đối tượng ôm đùi rốt cuộc xuất hiện, thật là quá không dễ dàng QAQ
Tư Lăng không keo kiệt cho hắn một nụ cười, nhìn thấy một người một quỷ này đột nhiên quay mặt đi, cũng không để tâm, lại chào hỏi cùng Tô Hồng Phi, rồi nói với mấy người: "Chúng ta giết ra đi." Tuy rằng không quan sát tỉ mỉ, nhưng dùng thần thức bao trùm cũng nhìn ra được tiểu thế giới này đã bị phá hư không còn hình dạng, căn bản không có bảo vật gì đáng nói. Mà bọn họ lại bị người ta vây giết như thế, có lẽ là chiếm được bảo vật rất tốt.
Ba người Liễu Thành Phong gật đầu đồng ý, như thế cũng khẳng định suy đoán của Tư Lăng.
Nhìn thấy hai người xuất hiện, đám ma tu này ban đầu cũng không bận tâm, đợi khi phát hiện Tư Hàn đứng phía sau, loại uy áp tuyệt đối của tu sĩ cao cấp kia làm cho bọn chúng thầm phát run, trực giác cái tên nam tu lạnh như băng này không dễ chọc. Mặc dù cùng là tu sĩ Nguyên Anh kỳ nhưng cũng nhìn ra được tên Nhân tu này tu vi sâu không lường được, cùng cấp không thể địch nổi.
Đám Ma tu liếc nhìn nhau, đột nhiên nói với Liễu Thành Phong: "Tiểu tử, nếu ngươi giao thanh Kiếm Hồn ra đây, chúng ta liền buông tha cho các ngươi, thế nào?"
Liễu Thành Phong như đinh đóng cột mà nói: "Nằm mơ!"
Tô Hồng Phi đột nhiên cười rộ lên, "Đừng phí tâm cơ châm ngòi ly gián, đối với chúng ta là vô dụng." Nụ cười của nàng dịu dàng, trong mi mắt không giấu được sự tự tin.
Kiếm Hồn tuy rằng hiếm có, nhưng hiện đã bị Liễu Thành Phong thu phục, thuộc về cơ duyên của Liễu Thành Phong. Mà Tô Hồng Phi cả hai đời cũng không phải sống uổng phí, nàng tuy rằng tiếp xúc không nhiều với Tư Hàn, nhưng lại biết thái độ làm người của Tư Hàn, quả thực tựa như tuyết trắng trên núi cao, cao thượng ngạo nghễ, trước giờ khinh thường cướp đoạt cơ duyên của người khác. Nếu lúc này đến là những người khác, dù là đồng môn sư huynh đệ, nàng còn phải lo lắng một chút, nhưng đối với Tư Hàn, nàng hoàn toàn không cần lắng. Về phần Tư Lăng, những năm gần đây, nàng cũng coi như là tìm hiểu được khá rõ, hình như là chịu ảnh hưởng của huynh trưởng, phẩm đức là đáng được tin tưởng, làm cho nàng hoàn toàn không cách nào coi hắn và tên "Tư Lăng" đời trước là cùng một người.
Ma tu biểu tình không vui, giận dữ nói "Như thế liền đừng trách chúng ta."
Đám ma tu vây quanh bọn họ tu vi cao nhất chỉ là Nguyên Anh hậu kỳ, lại bởi Biển Vô Tận hạn chế không thể sử dụng pháp bảo, chống lại Tô Hồng
Phi vốn đã quen dùng thân thể làm vũ khí thì cũng chiếm không được thượng phong. Hiện tại phía sau lại còn có Tư Hàn áp trận, khiến cho bọn họ rất nhanh liền thoát khỏi bao vây của ma tu, hướng về phía Quang môn mà vọt qua.
Tư Lăng lại một lần nữa giở lại trò cũ, đánh tới một xấp linh phù, trong lúc nhất thời tiếng ầm ầm vang bên tai không dứt, cũng ngăn cản những tu sĩ kia đuổi giết.
Liễu Thành Phong nhìn thấy mà hết sức hâm mộ, vừa chạy trốn vừa hỏi: "Tư tiểu đệ, linh phù của cậu thật nhiều, có còn hay không, cho huynh đệ mấy tấm bảo mệnh đi." Không trách Liễu Thành Phong lại như thế, hắn là kiếm tu, kiếm chính là sinh mạng. Nhưng ở loại địa phương hoàn toàn không thể sử dụng pháp bảo này thì tựa như mãnh thú bị nhổ răng nanh, sức chiến đấu yếu không chỉ một điểm, dọc theo con đường này, hoàn toàn là dựa vào Tô Hồng Phi xung phong giết ra.
Tư Lăng nghe xong, vô cùng hào phóng vứt cho hắn một chồng linh phù, Liễu Thành Phong mặt mày hớn hở, nói thẳng: "Tư tiểu đệ là đại thổ hào, chúng ta vẫn làm huynh đệ đi ~~ "
Tư Lăng nghe được có chút buồn cười, nhưng không đáp lại hắn nữa, hướng về quang môn kia xông tới.
Vừa ra khỏi Quang môn, đám Tô Hồng Phi cũng sớm có chuẩn bị, lúc tu sĩ thủ vệ ra tay thì cũng đồng thời xuất thủ. Các loại pháp thuật bay loạn xạ, trong đó tên tu sĩ thủ vệ Nguyên Anh cũng bị dị băng của Tư Hàn trực tiếp đóng băng.
Chạy trốn trong thông đạo một hồi, rất nhanh liền thoát khỏi truy đuổi của đám tu sĩ Ma tộc kia, rốt cuộc đến một sơn động rộng rãi thì bọn họ ngừng lại nghỉ ngơi khôi phục linh lực.
Tư Lăng lấy ra linh tửu đưa cho đám Liễu Thành Phong, hỏi: "Các cậu tới Biển Vô Tận lúc nào?"
Tô Hồng Phi uống một ngụm linh tửu, hồi đáp: "Chúng ta là bị ma tu đuổi giết mới tiến vào Biển Vô Tận. Nguyệt Thiên Dạ giết con trai của một vị thần quân Ma Giới, thần quân kia trong cơn giận dữ, hạ lệnh giết chết tất cả Nhân tu tiến vào Ma giới, chúng ta tất nhiên cũng bị liên lụy, bị Ma tộc đuổi theo chạy trốn tới nơi này. Vốn là nghe nó hung danh của Biển Vô Tận, bọn họ hẳn là không dám tùy tiện xông vào, không nghĩ tới Biển Vô Tận đột nhiên xảy ra dị động."
Tư Lăng gật đầu tỏ vẻ hiểu được. Ba năm trước gặp được Nguyệt Thiên Dạ tại Biển Vô Tận thì nghe được đối thoại của đám ma tu kia, cũng biết Nguyệt Thiên Dạ gan lớn bằng trời dám giết con trai của tu sĩ Hóa Thần Ma tộc. Đương nhiên, khi nghe được loại chuyện này, Tư Lăng chỉ cảm thấy chẳng kỳ quái chút nào. Nguyệt Thiên Dạ tồn tại chính là thể chất hấp dẫn phiền toái. Giống như bất kể là vô tình hay cố ý, sự tình cuối cùng sẽ tìm tới nàng ta, làm cho nàng ta không xuất thủ không được.
"Nguyệt Thiên Dạ hình như đến nơi nào, cuối cùng đều sẽ gây ra thực nhiều phiền toái. Dù là đến Ma Giới cũng không biết yên ổn, chẳng hiểu ra sao liền có thể kết thù. Lúc trước đi cùng bọn họ, chúng ta thật đúng là bị liên lụy không ít." Liễu Thành Phong uống linh tửu tổng kết.
Lâm Dương tuy rằng không quen thuộc với Nguyệt Thiên Dạ, nhưng vài lần gặp, không thể không thừa nhận Liễu Thành Phong nói rất đúng, Nguyệt Thiên Dạ chính là kẻ chẳng hiểu ra làm sao cũng có thể hấp dẫn thù hận, chỉ hi vọng đừng gặp được nàng ta.
Tư Lăng trong lòng suy đoán, loại thân thể quái lạ kéo thù hận, tạo sự cố này cảm giác giống như là chuyện mà nữ chủ trong tiểu thuyết nên làm, như vậy mới có thể thúc đẩy tình tiết phát triển nha. Bất quá đây là cái thế giới chân thật, hoàn toàn không thể là tiểu thuyết đâu.
"Đúng rồi, các cậu đến đây lúc nào?" Liễu Thành Phong hưng trí bừng bừng hỏi, thức thời không hỏi bọn họ thu hoạch được gì, bọn họ mặc dù là đồng môn sư huynh đệ, nhưng lại không phải cùng một sư phụ, có chuyện vẫn là phải giữ lại.
"Tới một tháng."
Lại nói chút tình hình gần đây, đồng thời Tư Lăng cũng biết bốn năm trước, hắn bị trọng thương được Tư Hàn mang đi thì Lâm Dương kết bạn cùng bọn Liễu Thành Phong, mấy năm nay vẫn luôn đi cùng nhau. Bọn họ vốn là muốn tới tìm bọn hắn, đáng tiếc Ma Giới quá lớn, lại bị bọn Nguyệt Thiên Dạ liên lụy mà chạy loạn khắp nơi, vì thế vẫn chưa thể gặp gỡ.
Rất nhanh, linh lực mấy người đều khôi phục.
Liễu Thành Phong chép chép miệng, nói với Tư Lăng: "Tư tiểu đệ, linh tửu của cậu thật không sai, bán cho ta vài hũ đi."
"Nói bán cái gì, đưa cho cậu vài hũ cũng không thành vấn đề." Tư Lăng nói xong, từ trong túi trữ vật lấy ra linh tửu, Liễu Thành Phong, Tô Hồng Phi, Lâm Dương ba người mỗi người đưa hai mươi hũ, hết sức hào phóng. Sở dĩ lại hào phóng như vậy là bởi vì nhiều năm qua, Tiểu Yêu Liên ủ rất nhiều đặt trong không gian Hồng Liên, bọn họ cũng uống không hết, trong Ma Giới cũng bán không được, lấy để tặng người cũng không lãng phí.
Thấy ngay cả mình cũng có phần, Tô Hồng Phi có chút kinh ngạc, nheo mắt, thật không chối từ mà nhận lấy.
Nói đến thì rất đáng thương, tuy rằng bọn họ đều xuất thân danh môn, vật tư tu luyện không thiếu, nhưng ở nơi Ma Giới linh lực mỏng manh này, bất kể là tu luyện hoặc là hấp thu linh lực đều chỉ có thể hấp thu từ linh thạch hoặc thứ gì đó ẩn chứa linh lực. Những năm gần đây linh thạch cũng hao tổn bảy tám phần, thật là đáng thương vô cùng. Nếu ở thời điểm chiến đấu, có loại linh tửu có thể nhanh chóng bổ sung linh lực như thế này thì cũng tăng thêm vài phần bảo đảm. Đặc biệt linh tửu Tư Lăng ủ không chỉ có phương thuốc không truyền ra ngoài của Khúc gia, sử dụng linh quả linh thảo đều là thứ hấp thu Mộc Linh khí tại không gian Hồng Liên, chất lượng tốt hơn bên ngoài mười mấy lần, khiến đám Trương Như Hiệp rất thích.
Thấy Tư Lăng rộng lượng như vậy, Liễu Thành Phong cười hì hì nói: "Nếu không cần linh thạch, không bằng lại cho vài hũ đi." Càng quen thuộc cùng Tư Lăng, Liễu Thành Phong càng không coi mình là người ngoài.
Tư Lăng có chút buồn cười, cũng không biết mình như thế nào lăn lộn thành bằng hữu với Liễu Thành Phong. Lần đầu tiên gặp mặt thì còn bị cậu ta không có mắt hiểu lầm thành nữ tu, cái miệng kia cũng không quản được, dễ dàng đắc tội với người khác
Lúc hai người đang nói giỡn thì đột nhiên toàn bộ sơn động lại bắt đầu chấn động dữ dội, một uy áp làm cho người ta kinh sợ lan tràn toàn bộ trong sơn động. Tu vi thấp như Lâm Dương thậm chí bổ nhào quỳ rạp xuống đất.
Mọi người kinh sợ nhìn phương xa, loại uy áp đáng sợ này tựa như một loại thánh thú viễn cổ xuất thế, vạn vật thần phục.
Chẳng lẽ, đây chính là nguyên nhân lúc ấy làm cả Biển Vô Tận phát sinh dị động?