Cửa ra của thông đạo lưỡng giới tại Nhân giới là ở đại lục Trung Ương của Thương Vũ giới. Bọn họ vừa ra khỏi thông đạo liền nhìn thấy một sơn cốc ở Phía Bắc đại lục Trung Ương.
Trong sơn cốc, còn có rất nhiều tu sĩ, ngoại trừ những tu sĩ vừa từ Ma Giới trở về, còn có một ít là sư môn đệ tử của các đại môn phái đến để chuẩn bị tiến vào Ma giới, nhân số khá đông.
Bất quá, lúc này sắc mặt mọi người cũng có chút không tốt, bọn họ từ chỗ những tu sĩ trở về biết được bên kia thông đạo phát sinh chuyện, biết được những người còn chưa trở về là do gặp phải một tu sĩ Hóa Thần Ma tộc, hậu quả sẽ thế nào không cần nói cũng biết. Tuy rằng Vệ Quan Nhai đã tiến đến, nhưng ai biết có đến kịp hay không? Phải biết người của Ma tộc tàn bạo thích giết chóc, một đám nhân tu cấp thấp ở trước mặt tu sĩ Hóa Thần Ma tộc thì giống như vứt trẻ con vào trong bầy sói.
Đương nhiên, sự lựa chọn lúc ấy của những tu sĩ về trước không quá vẻ vang, ngoại trừ báo cho biết bên kia thông đạo bị tu sĩ Hóa Thần Ma tộc chặn cướp, những cái khác thì trả lời cực hàm hồ, mọi người ở đây cũng không biết nội tình, khó tránh khỏi sẽ không nghĩ như vậy.
Nhìn thấy khí tức cửa thông đạo biến hóa, biết lại có người đi ra, mọi người vội nhìn sang, phát hiện người đầu tiên đi ra là một nam tử mặc pháp bào màu trắng, mái tóc trắng đen giao nhau hết sức riêng biệt, dung nhan băng lãnh, không hề có nhân khí, làm cho người liếc mắt nhìn liền có thể suy đoán ra thân phận của người này. Chỉ là... Tầm mắt mọi người hạ xuống, nhìn thấy hắn ôm một người máu me lại bị trói thành bánh chưng, cảm giác thật vi diệu.
Tư Lăng cảm giác càng vi diệu.
Hu hu hu, mặt mũi đã vứt xuống đại lục Trung Ương rồi! QAQ
Lúc này Tiểu Lăng Tử bị trói thành bánh chưng lại không thể động đậy, hết sức cáu giận vì quái gì mình không trực tiếp ngất đi luôn cho rồi, cũng oán trách cái thế giới tu tiên thần kỳ này. Nội tạng xuất huyết thì có là cái gì, xương sườn gãy thì đã làm sao, ngực thủng một lỗ đã xem là cái gì, một viên linh đan, một giọt linh dịch liền có thể giải quyết. Hắn hiện tại thân thể bị thương nghiêm trọng, nhưng nguyên thần mạnh khỏe, không có nguy hiểm đến mức độ cần bất tỉnh, cho nên chỉ có thể vô cùng thanh tỉnh mà đối diện với ánh mắt quỷ dị của những tu sĩ này. Lòng an ủi mình, may mắn hắn bây giờ còn mang mặt nạ Thiên Diện, không phải tướng mạo sẵn có, cũng không bị cho là mất mặt.
Ừm, thật sự dũng sĩ, có gan đối mặt với nhân sinh thảm đạm!
Người Thiên Tông phái cùng Lâm Dương đồng tình nhìn người nào đó không thể động đậy, chịu đựng ánh mắt quỷ dị của tu sĩ đại lục Trung Ương, đi theo phía sau Tư Hàn. Đi đến một chỗ đất trống, Tư Hàn trực tiếp tung ra một chiếc Phi Thiên thuyền, mang theo Tư Lăng, Trọng Thiên đi vào.
Phi Thiên thuyền bay đi.
Vô cùng dứt khoát lưu loát, thậm chí không để bất luận kẻ nào có cơ hội xuất thủ.
"..."
Đám Trương Như Hiệp giương mắt nhìn, sau đó lần lượt cười khổ. Có lẽ sư đệ nhà mình bây giờ tâm lạnh lòng lạnh, cả ký ức cũng không nhiều nên đã quên mất bọn họ, chỉ đành phải lấy ra một chiếc Phi Thiên thuyền khác, mọi người cùng tiến lên Phi Thiên thuyền, theo sau.
Trên Phi Thiên thuyền, Liễu Thành Phong có chút đồng tình vỗ vỗ bả vai Lâm Dương, nói: "Huynh đệ, thật là cực khổ. Ngươi sau này có tính toán gì không?"
Lâm Dương thản nhiên nói: "Đợi thương thế của Tư tiền bối tốt hơn, ta liền đi Quỷ Vực."
Đám Trương Như Hiệp cũng không quen thuộc với hắn, hơn nữa từ xưa đến nay, nhân quỷ khác biệt, phương thức tu hành không giống nhau, cực ít có người đi cùng Quỷ Tu -- đương nhiên cũng không phải là không có, nhưng ví dụ rất ít, biết hắn là bằng hữu Tư Lăng mang đến, bọn họ cũng không nói gì thêm, thấy hắn bị bỏ rơi rất đáng thương nên tiện thể kéo theo hắn.
Một bên khác, sau khi lên phi thuyền, thấy không có người ngoài, Tiểu Yêu Liên liền leo ra, nhanh chóng cầm nửa bình linh dịch đút Tư Lăng, lại dùng Mộc Linh khí chữa khỏi ngoại thương trên thân thể hắn. Về phần kinh mạch lại một lần nữa bị cắt đứt, chỉ có thể dựa vào Tư Lăng tự mình khơi thông. Lần này không nghiêm trọng như lần trước, vì thế Tư Hàn cũng không có phí công phu khơi thông kinh mạch cho hắn.
Tư Lăng uống linh dịch, ngó nhìn Tư Hàn, trong lòng suy nghĩ, huynh ấy bỏ lại đám Trương Như Hiệp để cho bọn họ lên một chiếc Phi Thiên thuyền khác, sẽ không phải vì để cho Tiểu Yêu Liên đi ra trị thương cho hắn chứ? Không có bọn họ ở bên, quả thật tiện hơn rất nhiều.
Trong lòng có chút cảm động lại có chút xót xa, biết làm sao bây giờ?!
Tư Lăng tóc dài xõa xuống, dựa vào một nhuyễn tháp, màu da tái nhợt càng tôn lên mái tóc đen như mực, dung mạo như phát sáng, khuôn mặt xinh đẹp nháy mắt tăng thêm một loại phong tư nhu nhược, khác với điệu bộ lạnh diễm không biểu cảm lúc bình thường. Tuy là nam nhân, vẫn làm cho người ta nhìn ngơ ngác.
Thứ xinh đẹp luôn hấp dẫn mắt người, Tiểu Yêu Liên không khỏi nhìn ngẫn ngơ, Trọng Thiên cũng thưởng thức vài lần, cả Tư Hàn cũng nhìn thoáng qua. Bất quá nhìn bộ mặt lạnh băng của hắn thì cũng không biết hắn rốt cuộc có tán thương hay không, dù sao người này hiện tại không thể dùng lẽ thường để hình dung, đối mặt với hắn thì Tư Lăng luôn cảm giác bộ dạng mình cũng thường thường, cho nên Tư đại ca căn bản chưa từng chú ý tới gương mặt này của hắn, làm cho hắn cực kỳ tự tại.
Tư Lăng đầu tiên là hung hăng trừng mắt nhìn Tiểu Yêu Liên như chó săn vây quanh Tư Hàn, không chỉ hết sức ân cần đem lá Thanh Liên ra pha trà, còn đem linh quả luôn luyến tiếc đưa cho hắn ăn đặt trước mặt Tư Hàn, quả thực là chó săn gió chiều nào che chiều ấy! Sau đó mới hỏi: "Đại ca, chúng ta phải về Thiên tông phái sao?"
Tư Hàn chậm rãi thưởng thức trà Thanh Liên, thản nhiên ừ một tiếng, cả ánh mắt cũng không liếc lại đây.
Tư Lăng hơi cau mày, chần chờ một lát, nói: "Đại ca, đệ không đi cùng huynh vậy."
Nghe nói như thế, Tư Hàn rốt cuộc nhìn về phía hắn, cặp mắt lạnh như băng rét lạnh, tuy rằng tối đen như mực, nhưng vẫn làm cho người ta cảm giác một luồng ý lạnh căm căm, giống như nháy mắt đã bị băng tuyết bao trùm.
Tư Lăng có chút không thoải mái, run rẩy, vội vàng nói: "Chuyện lần này, chỉ cần người nào có ý muốn tra xét thì rất nhanh sẽ có thể biết được chân tướng, nếu đệ ở lại Thiên Tông phái, sớm hay muộn sẽ mang đến phiền toái cho Thiên Tông phái, đến lúc đó đại ca cũng khó xử. Hơn nữa, đệ cảm thấy Ám Hâm thần quân kia sẽ không dễ dàng từ bỏ. Lúc này lại là thời kỳ Ma tộc xâm nhập Thương Vũ giới, dễ dàng để những kẻ có tâm nắm được nhược điểm, đến lúc đó nếu tùy tiện kích động một chút thì đệ sẽ trở thành tội nhân của toàn bộ Thương Vũ giới."
Phiền toái tuy rằng chán ghét, nhưng hắn cũng không phải người sợ phiền toái, hơn nữa hắn tuy là khách khanh trưởng lão của Thiên Tông phái, nhưng cũng chỉ là Tán tu, đi chỗ nào mà không được? Ngược lại không cần thêm phiền toái cho Thiên Tông phái, đồng dạng cũng sẽ không phiền toái đến đại ca nhà mình nữa. Lần này giao thủ cùng Ám Hâm thần quân, nhìn thấy Tư Hàn lúc ấy bị nhốt, hơn nữa thiếu chút nữa chịu một đòn của Phong Vân Phiên kia, làm cho hắn thiếu chút nữa bị dọa tè, trong lòng hiểu được đại ca thiên tài nhà mình dù có lợi hại cỡ nào đi nữa thì bây giờ năng lực vẫn có hạn, tu vi đẳng cấp ở chỗ đó, vẫn có thời điểm không địch nổi.
Vẫn đừng nên gây phiền toái cho người khác nữa, làm đệ đệ cũng không thể khiến đại ca ba lần bốn bận đánh bạc tính mạng để cứu giúp mình, người ta lại không phải trời sinh nợ hắn! Tim hắn cũng làm bằng thịt, tự nhiên cũng sợ huynh trưởng duy nhất bị thương, sợ huynh ấy phát sinh ngoài ý muốn.
Nghe được lời Tư Lăngnói, Tiểu Yêu Liên kinh hoảng, cắn móng vuốt nhỏ, nhưng lại không dám phát biểu ý kiến. Trọng Thiên cũng có chút khó chịu vẫy đuôi, đối với chuyện mình hiện tại quá yếu cũng có vài phần buồn bực, xem ra còn phải quất roi Tiểu Lăng Tử để hắn giúp nó lấy lại mấy thứ đó.
Tư Hàn buông cốc trà trong tay, đưa tay sờ một cái trên đầu đệ đệ ngốc
đang thấp thỏm, nói: "Không cần sợ."
Giống như mỗi lần tu vi hắn tăng tiến, hay là làm chuyện gì đó đúng, huynh ấy đều thích sờ đầu của mình, từ lần đầu tiên kinh dị đến bây giờ đã thích ứng, Tư Lăng cảm thấy hết sức thân thiết, cọ cọ lòng bàn tay huynh ấy, thanh minh nói: "Đệ không sợ, chỉ là không muốn gây phiền toái cho huynh."
"Không phải phiền toái!"
"..."
Tư Lăng cứng họng, ở đâu mà không phải phiền toái? Làm cho huynh ấy mấy lần xuất thủ cứu giúp, còn làm cho một trạch nam cuồng tu luyện như huynh ấy từ Nhân giới xa xôi chạy đến Ma Giới chính là vì tìm hắn, sao mà không phiền toái được?
Thấy hắn tựa hồ còn có lời muốn nói, Tư Hàn thoải mái nhìn hắn một cái, lại nói: "Đệ quá ngốc, đặt bên người mới an tâm!"
Tư Lăng: = 口 =!! Đừng nói trắng ra như vậy mà, rất tổn thương có được hay không?!
Tiểu Yêu Liên lập tức vui vẻ cười rộ lên, nắm chặt nắm tay nhỏ kích động nói: "Đúng đúng đúng, Tư công tử quá ngốc, đi theo bên cạnh đại ca mới tương đối an tâm! Đại ca anh minh thần võ, quá đúng ~~" Không phải tách khỏi đại ca, thật là thật quá tốt. Tiểu Hồng muội muội quyết định thưởng mấy trái Hỏa Diễm cho Tiểu Lăng Tử, xem như là phần thưởng vì hắn quá ngốc khiến đại ca không thể không đem hắn đặt bên người ~~
Trọng Thiên dùng hai móng vuốt che mắt, không đành lòng nhìn biểu tình 囧 ngốc của Tiểu Lăng Tử, luôn cảm thấy Tiểu Lăng Tử ngốc như vậy, nó cũng thật mất mặt.
Tư Hàn hiếm được một lần nói một câu gọn gàng dứt khoát, khiến tất cả lời muốn nói của Tư Lăng đều nghẹn trong cổ họng, thậm chí cả yêu cầu rời đi một mình của hắn cũng toàn bộ bác bỏ.
Tư Hàn không để ý tới hắn nữa, lại nhắm mắt đả tọa.
Kỳ thật chỗ mà Tư Hàn không muốn nói là, người này ở bên cạnh mình làm cho hắn mơ hồ có cảm giác người này vô cùng quan trọng, mỗi lần hắn mỉm cười đều có thể tác động tới một loại cảm xúc nào đó. Sư phụ nói, cùng với khi tu vi tăng tiến, thất tình lục dục của hắn cũng sẽ dần dần biến mất, đến khi tấn cấp Hóa Thần thì hắn sẽ trở thành người chủ hoàn mỹ nhất của Huyền Băng Quyết từ Thượng Cổ đến nay. Nhưng đến thời điểm đó, đã không thể xưng là người, vậy thì có gì là vui mừng? Nếu đây là đỉnh của Đại đạo Tu tiên, từ bỏ bản năng làm người quan trọng nhất, cả loại tâm tình cao hứng cũng không còn, bản thân cũng không thể cảm giác được ý nghĩa trong đó, đến lúc đó có phải chính bản thân mình cũng đánh mất, trở thành cái xác không hồn? Từ từ, ngay cả bản thân mình cũng buông tha cho chính mình?
Như thế, còn có tác dụng gì nữa?
Từ xưa đến nay, tu sĩ tu luyện < Huyền Băng Quyết > chưa từng có ai có thể đi đến cuối cùng. Từng có một người tu sĩ nổi danh nhất, nhưng lại kỳ quái biến mất. Có lẽ, đây cũng là nguyên nhân mọi người coi < Huyền Băng Quyết > là công pháp mạnh nhất nhưng lại không ai theo đuổi.
Mà người này, lần nào cũng sẽ làm hắn sinh ra một loại tâm tình vi diệu, khó có thể nói rõ, nhưng lại cảm giác không xấu. Sẽ bởi vì hắn mất tích mà sinh ra ý niệm khăng khăng phải tìm được, sẽ bởi vì hắn bị thương mà muốn ra tay cứu hắn, sẽ bởi vì hắn đột nhiên phát ngốc mà tâm tình cả ngày đều bị vây trong một loại trạng thái khó tả. (=. = đại ca, đó gọi cao hứng!)
Cho nên, vẫn là đặt bên người mới an tâm.
Bởi vì lý do Tư Hàn bác bỏ thật là làm cho người ta xót xa, Tư Lăng rối rắm rất lâu vẫn không thể nào thuyết phục huynh ấy để mình rời đi, tâm tình có chút buồn bực. Đợi đến khi bọn hắn tới một tòa thành Tu Tiên gọi là Thiên Dao thành ở đại lục Trung Ương thì cảm xúc Tư Lăng vẫn còn chưa rối rắm xong, hơn nữa thương thế chưa tốt, thoạt nhìn tựa như Bcệnh mĩ nam tinh xảo dễ vỡ.
Vì có thể mau chóng về Tây Cảnh, bọn họ quyết định ngồi Truyền tống trận trở về, đây là phương pháp nhanh chóng, chỉ là phải hao tổn chút linh thạch thôi. Nhưng Thứ linh thạch này, đối với hai huynh đệ tìm được một cái linh mạch mà nói thì căn bản không thiếu, cho nên mọi người vô cùng hào sảng quyết định một đường ngồi Truyền tống trận trực tiếp đến Minh Hà thành,Tây Cảnh.
Mọi người hạ Phi Thiên thuyền ngoài thành Thiên Dao, Tư Lăng mặc một bộ quần áo xanh đen, chậm rãi đi cùng Tư Hàn đi vào Thiên Dao thành.
Đám Liễu Thành Phong nhìn người nào đó ủ rũ cúi đầu đi theo sau lưng Tư Hàn, liếc nhìn lại, hai mắt nhìn đăm đăm, rồi nhanh chóng thu hồi ánh mắt, mặc niệm "Sắc, tức thị không".
"Tư tiểu đệ, cậu làm sao vậy? Thương thế rất nặng? Không thể khỏi được?" Bằng không làm gì một bộ dáng không có tinh thần vậy?
Tư Lăng khóe miệng co giật, nhìn hắn một cái, đứa nhỏ này vì sao luôn miệng thối như vậy chứ? Thật muốn tẩn hắn một trận. Nghĩ một đằng nói một nẻo nói: "Không có việc gì, chỉ là sắp về Tây Cảnh, quá kích động."
"Thật không?" Liễu Thành Phong gãi đầu một cái, ăn ngay nói thật, "Nhưng bộ dáng này của cậu cứ như oán phụ đạt không thành tâm nguyện vậy, ai làm cậu giận vậy?"
"Cút, lão tử là nam nhân!"
Hai người một đường đấu võ mồm vào thành Thiên Dao, bọn Trương Như Hiệp ở phía sau cười trộm.
Thiên Dao thành là một tòa thành Tu Tiên cỡ trung, bất quá là Tu Tiên thành ở đại lục Trung Ương, nên diện tích cũng rất rộng lớn, tu sĩ qua lại vô cùng đông đúc. Một đường đi tới, bọn họ chiếm được 100% tỉ suất quay đầu, bất quá khi phát hiện tu sĩ bạch y đi ở phía trước là tu vi Nguyên Anh hậu kỳ, uy áp khiếp sợ của tu sĩ cấp cao lập tức khiến không ai dám đến gây rối, chỉ là xa xa nhìn ngó.
Bọn họ phản ứng chậm mấy nhịp mới phát hiện thứ dẫn tới mọi người quay đầu, chính là người nào đó vẫn đang nhíu mi suy tư mình có nên làm một đệ đệ tùy hứng gây phiền toái cho đại ca kia. Tuy mặc một bộ trường bào rất đơn giản màu xanh đen, nhưng "thiên sinh lệ chất" kia khó mà che giấu được. Gương mặt kia chính là Minh Châu trong đêm tối, không cần bất kỳ trang điểm nào cũng đủ rực rỡ loá mắt.
Tư Lăng vẫn luôn không để ý tới gương mặt mình, lại bởi vì thường ở cùng Tư Hàn nên càng không để ở trong lòng, luôn xem nhẹ diện mạo chính mình, cho nên lúc này hoàn toàn không phản ứng với tầm mắt của người đi đường. Thẳng đến khi bọn họ tiến vào phủ thành chủ của thành Thiên Dao, đến đại sảnh Truyền tống trận để giải quyết thủ tục thì một tu sĩ thần sắc kiêu căng đang ngồi uống trà ở đó, nhìn thấy bọn họ, lập tức liền phun ra một ngụm trà.
Nước trà vàng bị màn sương tuyết đột nhiên xuất hiện ngăn trở. Sương giá không chỉ không tan, mà ngược lại làm cho cả đại sảnh đột nhiên hạ nhiệt độ, làm cho người ta cảm nhận được một loại hàn ý.
Nguy hiểm!
Nhưng nam tu phun trà kia lại không hề có cảm giác, vươn ra tay run rẩy chỉ vào bọn họ, đôi mắt nhiễm lửa giận.