Hai huynh đệ bước về hướng Thanh Hà đỉnh, đi trên đường lớn giữa núi lót bằng đá cẩm thạch. Đi lại trên đường phần lớn là đệ tử luyện khí kỳ vẫn chưa ngự kiếm phi hành trong phái, hiếm thấy có tu sĩ Trúc Cơ, Kim Đan kỳ trở lên càng không có. Cho nên khi nhìn thấy hai huynh đệ đi qua, những đệ tử luyện khí kỳ đều kinh ngạc, chờ người đi qua mới nhớ tới phải hành lễ bái kiến.
Kỳ thật Tư Lăng là đi theo chân Tư Hàn, chính hắn cũng đã quen bay tới bay lui, đột nhiên dùng hai chân đi đường thì thật ra còn có chút không quen. Chỉ là nhìn huynh ấy đi thật thản nhiên, đành phải liều mình đi cùng.
Đệ tử nội môn Thiên Tông phái rất ít có đệ tử luyện khí kỳ, bất quá trong nội môn vẫn xây dựng rất nhiều đường lớn lót đá cẩm thạch giống như vầy, nhìn ra xa, không thấy tận cùng, như một sợi đai ngọc uốn lượn dưới Vọng Ngọc đỉnh, cảnh tượng có chút đồ sộ.
Hiếm được một lần thong thả nhàn nhã đi giữa núi rừng, lòng dạ Tư Lăng cũng không khỏi cởi mở hơn, tùy ý hỏi: "Đại ca, sao huynh đột nhiên muốn chọn đạo lữ song tu thế?"
Tư Hàn nhìn hắn một cái, ngược lại hỏi: "Có phải cảm thấy rất phiền không?"
"..."
Cái gì phiền toái? Tư Lăng bối rối, đợi khi hiểu được ý tứ đại ca nhà mình thì chậm rãi nói: "Kỳ thật nếu thật sự rất thích thì cũng không phiền toái. Giống như Truyền Hảng và Pháp Lãng, hai người bọn họ thích nhau, muốn ở cùng một chỗ, trên đường con đường tu đạo dài đằng đẵng cùng dắt tay nhau đồng hành, tất nhiên sẽ không cảm thấy phiền toái."
Nói xong, Tư Lăng quay đầu, lặng lẽ tự xét lại, không biết có dạy hư Đại ca hay không. Hắn cũng không muốn giống Thanh Ngọc thần quân, đường đường là một tu sĩ Hóa Thần, thế nhưng đi làm Nguyệt Lão. Mà chỉ qua hai câu ngắn gọn của tên đồ đệ bất hiếu tại Vọng Ngọc đỉnh, Nguyệt Lão không làm được ngược lại đã ở thành người dẫn mối, thật là quá bi đát.
Tư Hàn như có chút đăm chiêu, sau đó mới nói: "Đây là mệnh lệnh sư môn."
Tư Lăng chấn động, trực giác nói: "Đại ca, nào có sư môn nào đến cả chuyện lấy vợ sinh con hay không cũng cưỡng chế yêu cầu đệ tử phải làm? Đại ca, huynh phải nghĩ kỹ lại nha. Huynh xem, bản thân Thanh Ngọc thần quân đều không có đạo lữ song tu, huynh làm đồ đệ sao có thể giành trước?" Đừng bởi vì không có thất tình lục dục mà cả thường thức cũng không có, cảm thấy nếu đó là mệnh lệnh sư môn thì liền đi tìm nữ nhân về làm vợ, đợi cưới vợ về lại vứt xuống một bên, bản thân thì dốc lòng tu luyện. Đây không phải là tai họa cô nương nhà người ta sao?
Bất quá nghe được giải thích của huynh ấy, Tư Lăng trong lòng hiểu rõ. Hắn đã nói mà, trạch nam cuồng tu luyện như đại ca nhà mình thì sao có thể đột nhiên thông suốt, muốn tìm lão bà cùng nhau song tu chứ.
Nghe được lời của đệ đệ, Tư Hàn thế nhưng gật đầu, nói: "Ừ, ta biết."
Tư Lăng càng thêm trợn tròn mắt, sờ sờ trái tim, cảm giác chính mình đã đại họa lâm đầu. Sau khi yến hội qua đi, hắn có nên lập tức mang theo Lâm Dương ra ngoài chạy trốn hay không? Đại ca nhà hắn là người thành thật, nếu huynh ấy đem chuyện này trả lời cho Thanh Ngọc thần quân, Thanh Ngọc thần quân có lẽ sẽ muốn ăn thịt hắn.
Tư Lăng cũng không phải kẻ ngốc, rất nhanh liền biết rõ cái tin đồn thiên tài đệ nhất Tây Cảnh muốn chọn đạo lữ song tu là Thanh Ngọc thần quân làm ra. Tuy rằng cũng không biết ông ấy thế nào lại rút não muốn tìm đạo lữ song tu cho đồ đệ -- Thanh Ngọc thần quân chính mình cũng là lão độc thân ngàn năm, vậy mà không thấy ông ấy muốn tìm lão bà -- bất quá hiệu quả lại rất tiêu chuẩn, ít nhất rất nhiều nữ tu danh môn đại phái Thương Vũ giới động tâm, thừa dịp yến hội lần này, sớm tới thân cận.
Nói cho cùng, điều kiện của Tư đại ca là hết sức xuất sắc, bất kể là phần cứng -- dung mạo tuấn lãng phi phàm, mái tóc trắng đen đan xen càng làm tăng thêm phong thái khác thường; hay là phần mềm -- tám mươi tuổi đã là tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ, quả thực là phá kỉ lục Thương Vũ giới, những nữ tu đến thân cận đều đã mấy trăm tuổi, còn lớn hơn huynh ấy mấy trăm tuổi kìa. Đối tượng phần cứng phần mềm đều hơn người như thế, nữ tu nào mà không động tâm?
Cho nên, sau khi Thiên Tông phái tiết lộ tin tức, các nàng liền tới trước, bắt đầu thân cận.
Tình huống thật là như vầy: Thanh Ngọc thần quân là cực độ muốn đẩy mạnh tiêu thụ tiểu đồ đệ này ra ngoài, cho nên hạ nghiêm lệnh cho tiểu đồ đệ -- cả chiêu số "một khóc, hai nháo, ba thắt cổ" của mụ bà chanh chua đều giở ra, bắt tiểu đồ đệ đi thân cận. Vì thế Tư Hàn liền đàng hoàng mỗi ngày cùng một đám nữ tu khác nhau đi dạo Thiên Tông phái, để tìm hiểu lẫn nhau, thoạt nhìn còn có chút giống với hình thức Hoàng Đế chọn lựa phi tử của Thế tục giới.
Chỉ là, Hoàng Đế ở Thế tục giới người ta thức thời hơn nhiều, không giống người nào đó, mang theo một đám nữ tu "thiên kiều bách mị" đi qua một ngọn núi, liền dùng một loại thanh âm lạnh đến tận xương nói: "XX đỉnh." Đi ngang qua một tòa điện, lại nói: "XX điện." Đi ngang qua một con suối, vẫn là nói: "XX tuyền."
Sắc mặt nhóm nữ tu nhất thời tái đi rồi.
Không có hướng dẫn du lịch nào không hợp cách như người này, nhiều lời một chữ sẽ chết sao?!!
Nếu không phải nhìn thanh danh cùng quang cảnh tương lai vô hạn của hắn, những nữ tu đến thân cận đều muốn đá hắn. Đáng tiếc, cái người này quả thực là quá lạnh, lạnh đến mức các nàng đều không có can đảm. Hơn nữa đám nữ tu này cộng lại, tu vi cao nhất cũng chỉ có Nguyên Anh trung kỳ, hơn nữa trong những tu sĩ Nguyên Anh thì tuổi của nàng coi như là còn nhỏ -- người ta chỉ có 300 tuổi, cũng là dạng người thiên tư tung hoành trác tuyệt, nhưng không chịu nổi người trước mắt tuổi quá trẻ, cốt linh vẫn chưa tới một trăm tuổi mà đã thành công Kết Anh.
Tư Lăng tưởng tượng cảnh đại ca nhà mình bị bắt làm hướng dẫn viên, thiếu chút nữa phun cười ra tiếng.
Thôi vậy, tình tình đại ca nhà hắn không có cách nào sửa được, có lẽ đời này hắn cũng không thể có đại tẩu. Về phần Thanh Ngọc thần quân vì sao đột nhiên rút não muốn tìm vợ cho đồ đệ, dù sao chuyện này nhất định không thành công, Tư Lăng cũng lười truy cứu căn nguyên. Trong lòng quyết định, vì để không đắc tội Thanh Ngọc thần quân, hắn vẫn nên mau chóng chạy đi.
Nghĩ như thế, Tư Lăng liền nói: "Đại ca, đợi yến hội qua đi, đệ muốn đưa Lâm Dương đi Quỷ Vực, sau đó chuẩn bị bế quan trùng kích Nguyên Anh. Sau khi Kết Anh, đệ sẽ đi một chuyến tới Yêu Giới, vừa lịch lãm vừa tìm kiếm Miên nhung đằng." Đây là kế hoạch tương lai tạm lập.
Tư Hàn nhìn hắn từ đầu tới đuôi một lần, gật gật đầu, chưa nói cái gì.
Tư Lăng nhếch miệng, không trả lời chính là không phản đối ~~
Tâm tình rất tốt, Tư Lăng cùng đại ca nhà mình chậm rì rì - kỳ thực là một bước nghìn mét - hướng về Thanh Hà đỉnh.
***************************
Ba ngày sau, tại Thánh đỉnh Thiên Tông phái, trong điện Lăng Tiêu, tu sĩ tân tấn cấp Hóa Thần - Thanh Ngọc thần quân được sắc phong làm Thủ tịch đại trưởng lão của Thiên Tông phái, thuận tiện thông báo cho Thương Vũ giới biết Thiên Tông phái có thêm một vị tu sĩ Hóa Thần.
Lúc Tư Lăng tới nơi, nghi thức sắc phong đã kết thúc, các môn phái ở Thương Vũ giới đến xem Đại lễ đã chen kín Thánh đỉnh, hắn tới cũng không gây chú ý gì, tựa như hòn đá nhỏ ném vào mặt hồ, khoảnh khắc bọt nước bắn lên thì có mấy người đưa mắt nhìn lại đây, ánh mắt lóe lên, rất nhanh liền dời đi.
Hôm nay Thanh Ngọc thần quân là nhân vật chính, sáu gã đệ tử của ông theo hầu bên người, hơn nữa còn có đứa đệ tử là Thiên tài được chú ý nhất Thương Vũ giới, phong cảnh vô hạn, đắc ý không gì nói nổi.
Phát biểu cảm nghĩ xong, liền bắt đầu ăn uống.
Tư Lăng nhìn một chút, nhìn đến lúc mấy tu sĩ cấp cao đi qua chào hỏi Thanh Ngọc thần quân thì đều không ngoại lệ, mỗi người đều dẫn theo một nữ đệ tử, mà ánh mắt những nữ tu kia đều hướng về trên người Tư đại ca đang như khối băng di động kia. Vừa nhìn liền biết hôm nay kỳ thực là thân cận yến, hắn nhanh chóng rụt đầu về, tận lực làm cho tồn tại của mình không chướng mắt.
Ngồi một hồi, ý tứ một chút, Tư Lăng vội trốn mất.
Vừa mới đi ra Lăng Tiêu điện, phía sau liền vang lên một tiếng quát: "Tư công tử, chờ chút ~~ "
Tư Lăng sắc mặt khẽ biến, vẩy tay áo bào, trong tay ngưng tụ thành một bức tường nước, nguy hiểm ngăn cản ba cây Tú hoa châm nhỏ như sợi tơ. Tú hoa châm (kim thêu) tuy rằng nhỏ như tuyết tơ, nhưng lại rét lạnh vô cùng, trên mũi châm nhiễm độc, nếu bị chúng đâm phải, hậu quả thật không tưởng tượng nổi. Mà khí tức của ba cây Tú hoa châm này là pháp bảo siêu phẩm, loại khí lạnh kia đâm vào da làm hơi hơi đau đớn.
Mồ hôi lạnh toát ra. Lúc này, Trọng Thiên ngồi xổm trên vai
Tư Lăng không khách khí phun ra ngụm yêu hỏa, đốt cháy ba Tú Hoa châm mà đối phương muốn thu hồi thành một vệt nước.
Một tiếng kêu đau đớn vang lên, Tú hoa châm bị thiêu, người nọ hiển nhiên bị thương không nhẹ.
Tư Lăng dừng chân, mặt không biểu cảm nhìn lại, liền thấy một nữ tu đáng yêu mặc y phục màu hồng nhạt chậm rãi đi tới. Bất quá, khuôn mặt quả táo đáng yêu bình thường giờ có vẻ có chút tái nhợt, nụ cười trên mặt ngược lại thì không đổi, thoạt nhìn vẫn ngây thơ khả ái, làm cho người ta nhịn không được muốn cười theo.
Hai người giao thủ chỉ trong nháy mắt, nhanh đến mức ngay cả những tu sĩ Kim Đan tuần tra quảng trường cũng chưa thấy rõ. Chỉ thấy Tư Lăng đột nhiên dừng bước, sau đó trong điện Lăng Tiêu một vị nữ tử đáng yêu Nguyên Anh sơ kỳ đột nhiên đi ra. Uy áp của tu sĩ cấp cao khiến những tu sĩ tuần tra không dám chú ý nhiều, vội đến chỗ khác tuần tra.
Tư Lăng ánh mắt lóe lên, tuy rằng nơi này là thế lực của Thiên Tông phái, nhưng hắn không dám có chút thả lỏng, cảnh giác nhìn nàng ta. Tu sĩ Nguyên Anh muốn ra tay với tu sĩ Kim Đan thì có thể thần không biết quỷ không hay, mặc dù mình không sợ nàng ta, nhưng cũng không muốn chịu thêm một lần chiêu đãi của loại Tú hoa châm đáng sợ kia.
"Tư công tử, lệnh huynh còn đang ở bên trong, sao lại đột nhiên đi rồi?" Liễu Tú cười tủm tỉm nói.
Khốn kiếp, kỹ thuật diễn cỡ này quả thực là tiêu chuẩn của ảnh hậu mà. Một khắc trước vừa ám sát người ta xong, một khắc sau tựa như không có việc gì mà chào hỏi với người ta. Tư Lăng cảm thấy loại nữ nhân trong ngoài không đồng nhất này mới là đáng sợ, trên mặt càng thêm đơ, lạnh như băng nói: "Có việc đi trước."
Liễu Tú che miệng cười nói: "Nếu không phải việc gấp, không biết Tư công tử có thể cùng tại hạ đi chung quanh một chút không?!"
Cùng cô đi chung quanh, đi đến chỗ không người cho cô có cơ hội hạ thủ sao? Ta đâu phải đồ ngu! Cho nên Tư Lăng không chút do dự cự tuyệt.
Liễu Tú vẫn cười khanh khách, đột nhiên nói: "Ta xưa nay rất ghét người nào xinh đẹp hơn ta, cho nên thời điểm nhìn thấy Tư công tử, ta thật hận không thể hủy gương mặt này, rút hồn luyện phách cũng không đủ để bày tỏ sự chán ghét của ta."
Tư Lăng có chút lý giải, nói: "Ta biết, ghen tị là "nhân chi thường tình"." Cho nên, hắn cũng rất rõ ràng vì sao Liễu Tú chán ghét Hứa Phiên Nhiên như vậy. Không có biện pháp, cô nàng Hứa Phiên Nhiên tuy rằng bị mọi người cho là một đại tiểu thư điêu ngoa tùy hứng, nhưng gương mặt kia thật sự là hết sức mĩ lệ.
Khuôn mặt tươi cười đáng yêu của đối phương bỗng chốc ngưng trệ, "... Tư công tử thật là nhạy bén, nhanh nhạy."
Không, kỳ thật hắn cũng thật chán ghét mình ngẫu nhiên miệng thối, nhưng đối với kẻ muốn giết mình, quả thực là không có cách nào tốt tính được.
Liễu Tú lại nói: "Bất quá, giờ ta lại cảm thấy gương mặt này của Tư công tử thật dễ nhìn, làm hại ta đã nhịn không được muốn đổi đối tượng. Tư công tử, nếu tại hạ hi vọng cùng ngươi kết thành đạo lữ ân ái, không biết Tư công tử có thương xót?" Nàng có chút ngượng ngùng hỏi.
"..."
Sét đánh ngang trời cũng không đủ để biểu đạt cảm thụ bây giờ của Tư Lăng. Sau một lúc, hắn miễn cưỡng nói: "Không, tiền bối là tu sĩ Nguyên Anh, vãn bối chỉ là tu sĩ Kim Đan, đích thực không xứng với tiền bối." Trong lòng lại oán thầm, bà cô này sẽ không phải thi hành kiểu "hận một người, gả cho hắn để giày vò hắn" chứ?
Loại nữ yêu tinh ăn thịt người này, hắn thật sự không dám tiêu thụ đâu! Hơn nữa tình huống của hắn đặc thù, tin tưởng lúc sinh thời, hắn sẽ không có biện pháp cùng loại sinh vật là nam nhân hoặc nữ nhân nào kết thành đạo lữ, tâm lý không qua được làm sao bây giờ? >__<..
"Quả nhiên, Tư công tử là ghét bỏ ta lớn tuổi..." Liễu Tú vẻ mặt ảm đạm.
Tư Lăng còn chưa mở miệng, liền có người nhảy ra, "Nếu cô đã tự hiểu lấy mình, còn đưa ra yêu cầu vô lý như vậy, quả thực là quá không biết xấu hổ. Cũng không nhìn xem tuổi tác của mình thế nào, đều đã là lão thái bà, còn dám vờ ngây thơ thẻ trung! Cô làm sao xứng đôi với Tư công tử chứ?"
Tư Lăng nhìn qua, chỉ thấy Hứa Phiên Nhiên cùng bọn Liễu Thành Phong, Tô Hồng Phi, Trương Như Hiệp từ trong Lăng Tiêu điện đi ra. Nhìn biểu cảm của bọn họ, hiển nhiên là đã rình coi được một lúc lâu. Hứa Phiên Nhiên tựa như gặp được tình địch, vẻ mặt hận không thể cắn đối phương. Liễu Thành Phong, Trương Như Hiệp là liều mạng nghẹn cười. Tô Hồng Phi coi như phúc hậu, không cười, về phần tâm lý nghĩ như thế nào thì có lẽ chỉ có chính nàng biết.
Đó bất quá là lời khiêm tốn, nhưng bây giờ để cho con tiểu nha đầu nhắc nhở như vậy, Liễu Tú thiếu chút nữa nổ tung, ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Hứa gia muội muội, nếu là ta không xứng, chẳng lẽ cô xứng sao?" Như cười như không bổ sung tiếp, "Cô tuy rằng tuổi còn nhỏ, bất quá tu vi này không biết là chưởng môn Đan Phù tông đã dùng bao nhiêu linh đan đắp lên."
Hứa Phiên Nhiên nghẹn lời, bất quá nàng là thua người không thua trận, phản đòn nói: "Ít nhất ta sẽ không đi cầu thân với người còn nhỏ hơn ta mấy trăm tuổi, mặt mũi Thiên Dao thành đều bị cô làm mất hết."
"..."
Được rồi, trên phương diện đấu tình địch, Phiên Nhiên uy vũ có thể hung hăng nhéo nhược điểm của địch nhân đến chết, làm cho người ta phản bác không được.
Liễu Tú có thể tu luyện đến Nguyên Anh kỳ, tất nhiên không chỉ bằng vận khí mà còn có thực lực, lập tức nhịn xuống cơn tức, ánh mắt như rắn độc đảo qua Hứa Phiên Nhiên, sau đó dừng trên mặt Tư Lăng.
Tư Lăng chỉ cảm thấy chính mình bị con mĩ xà nữ ác độc quấn lên, sống lưng phát lạnh.
"Tư công tử, mới rồi thất lễ, kỳ thật gọi ngươi lại là bởi vì Thiên Các bảo ta vấn an ngươi đó." Liễu Tú ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Có lẽ Tư công tử hẳn còn nhớ Thiên Các? Con trai tỷ tỷ ta - Thiên Dao phu nhân, cùng Tư công tử có hai lần không vui vẻ, hắn đều ghi tạc trong lòng."
Kỳ thật là cô ghi tạc trong lòng mới đúng nhỉ?
Liễu Tú nói xong, liền cười tủm tỉm rời đi. Nơi này là địa bàn Thiên Tông phái, nàng tuy rằng muốn làm vài chuyện, nhưng cũng sẽ không tự mình động thủ ở trong này, mới rồi bất quá là thăm dò mà thôi, cái tên Tư Lăng này quả nhiên không khiến nàng thất vọng. Ý tứ hàm xúc nhìn Tư Lăng, nàng xoay người trở về Lăng Tiêu điện, tiếp tục đi đánh chiếm núi băng vạn năm thôi.
Hứa Phiên Nhiên nhìn bóng dáng của nàng ta hừ một tiếng. Sao lại có nữ nhân cực phẩm như vậy, một lòng muốn gả cho đại ca người ta, lại hạ sát thủ với huynh đệ người ta. Hay ở chỗ là thời điểm nàng ta chạy đến trước mặt Tư Hàn lấy lòng thì không hề có chút xấu hổ nào.
Chờ khi nàng ta rời đi, đám Hứa Phiên Nhiên, Liễu Thành Phong vội đi lại quan tâm thăm hỏi. Trong lòng Tư Lăng, nỗi khiếp sợ vẫn còn chưa tiêu, Tú hoa châm của Liễu Tú làm cho hắn có chút kiêng dè, trên mặt lại cười nói: "Không có chuyện gì, các ngươi không cần lo lắng."
"Nếu có phiền toái gì, nhớ nói một tiếng, huynh đệ sẽ giúp cậu!" Liễu Thành Phong vô cùng hào sảng nói.
Trương Như Hiệp cùng Hứa Phiên Nhiên cũng tỏ vẻ như thế, Tô Hồng Phi cười mà không nói.
Cùng tạm biệt bọn họ, Tư Lăng vội rời Thánh đỉnh.
Quả nhiên địa phương nhiều người thì dễ sinh chuyện, về sau làm việc vẫn nên cẩn thận một chút.
Nghĩ thế, Tư Lăng quyết định, qua hai ngày nữa sẽ dựa vào việc đưa Lâm Dương đi Quỷ Vực mà nhân cơ hội rời đi.