Một tháng sau, đoàn người phái Thiên Tông đi tới ngoài thành Vọng Tinh.
Thành Vọng Tinh là một trong 10 đại tiên thành ở đại lục Trung Ương, tự nhiên mọi mặt đều là đẳng cấp cao. Tiến vào cổng thành, đập vào mặt liền là linh lực nồng đậm làm cho thể xác và tinh thần người ta đều sảng khoái. Mà nay, đúng dịp đại hội Linh phù trăm năm một lần được chọn tổ chức tại thành Vọng Tinh, lúc này đông đảo đệ tử môn phái đến từ Thương Vũ đại lục đều tề tụ ở đây, khiến cho phố lớn ngõ nhỏ trong thành đều náo cực kỳ náo nhiệt. Phóng mắt nhìn đi, người đến người đi vô cùng sầm uất.
Tư Lăng từng đi qua thành Cực Thiên, đã kiến thức qua đẳng cấp cao cấp của thành Cực Thiên, vì thế còn Hold được. So với những đệ tử Thiên Tông phái quê mùa chưa từng ra khỏi Tây Cảnh, bị toàn cảnh thành Vọng Tinh chấn động, Tư Lăng xem như là bình tĩnh thong dong, cũng khiến những đệ tử cấp thấp Thiên Tông phái không biết chân tướng sùng bái nhìn hắn.
Thiên Tông phái đến tham gia Đại hội Linh phù có một trăm người, trong đó 50 người với thuật chế Phù đều trên ngũ phẩm, mà mức ngũ phẩm lại là trình độ quy định thấp nhất ở đại hội Linh phù. Những người còn lại là đi theo để tham quan học tập, hi vọng có thể có thu hoạch tại Đại hội Linh phù.
Tiến vào thành Vọng Tinh, Tô Hồng Phi trước tiên dẫn các đệ tử đi vào thành tìm một khách sạn có đại viện để ngủ trọ. Giá cả phòng nghỉ khá đắt, cũng khiến những đệ tử Thiên Tông phái âm thầm quan sát ruột đau như cắt. Tiêu phí nơi này quả thực đắt ở Tây Cảnh gấp mấy chục lần, làm cho người ta cảm giác khác biệt rõ ràng giữa thành phố lớn và vùng xó núi.
Sau khi ổn định chỗ ở, Tô Hồng Phi lại dẫn 50 đệ tử muốn tham gia đại hội Linh phù tới Phủ thành chủ Cực Thiên thành đế báo danh.
Tư Lăng cùng bọn Trương Như Hiệp không có đi theo. Làm trưởng lão đi cùng, bọn họ phụ trách an toàn của các đệ tử ở trên đường, bất quá ở thành Vọng Tinh hạn chế đấu pháp, vì thế không cần lo lắng vấn đề an toàn nữa.
"Sở đạo hữu, có muốn đi ra ngoài dạo không?" Trương Như Hiệp tựa như một trận gió bắt Tư Lăng ra cửa, thuận tiện hỏi Sở Tích Phong cùng đoàn hộ tống, "Nghe nói thành Vọng Tinh nổi danh nhất là rượu Tinh Huy hoa do thành chủ Lâu Vọng Tinh ủ cất, hương vị hết sức say lòng người, rất hiếm khi được uống, không bằng cùng đi nhấm nháp thưởng thức một chút!"
Sở Tích Phong là tu sĩ trung niên trông có vẻ nho nhã yếu ớt, có được một tay chế phù tinh diệu, nghe nói đã là Phù lục sư thất phẩm, ở Thiên Tông phái cũng được xưng với là Phù lục sư - Tông Sư Cực Các, rất được Thiên Tông phái coi trọng, thường xuyên được mời đi giảng bài giải thích nghi hoặc cho đệ tử Linh phù Đỉnh của Thiên Tông phái. So với vị Khách khanh trưởng lão bấu víu quan hệ vào Tư Hàn như Tư Lăng thì làm hết phận sự hơn nhiều.
Mỗi lần nhìn thấy người ta làm hết phận sự, Tư Lăng chỉ có thể xấu hổ, sau đó ngoan ngoãn lấy ra Linh tửu, Linh thảo mình giữ đi đến Chấp Sự đường Thiên Tông phái đổi lấy tích phân của Khách khanh trưởng lão, coi như bồi thường việc không thể giảng bài cho đệ tử cấp thấp-- mà lợi tức Thiên Tông phái phát cho Khách khanh trưởng lão hằng năm hắn cũng da mặt dày lĩnh nhận như thường. May mắn, Tư Lăng tại Thiên Tông phái cũng không quá thích biểu hiện, ngoại trừ Tư Hàn cùng Lâm Dương, không người nào biết thuật chế phù của hắn đã lên tới cấp tám, tất nhiên cũng không có ai chú ý tới hắn.
Sở Tích Phong hai mắt ngây ngốc nhìn bọn họ, sau đó lại cúi thấp đầu nghiên cứu một tấm phù lục trên tay, nói: "Ta không đi đâu, còn đang nghiên cứu một chút phù văn, các ngươi chơi vui vẻ."
Trương Như Hiệp cũng không kỳ quái. Sở Tích Phong nhiệt tình yêu thích Phù lục, so với tu luyện còn điên cuồng ham thích hơn, tất cả thời gian đều hao phí trên Linh phù, là loại "trạch" tiêu chuẩn, bảo hắn đi ra ngoài chơi chính là muốn mạng của hắn.
Hai người cùng nhau ra ngoài, chạy thẳng đến một ngõ nhỏ cách Phủ thành chủ thành Vọng Tinh không xa, nơi đó có một tửu quán, tuy rằng ngõ nhỏ hẹp, nhưng vẫn có rất nhiều tu sĩ xếp rất dài. Bất quá xếp hàng đều là tu sĩ cấp thấp, loại tu sĩ cấp cao như Tư Lăng cùng Trương Như Hiệp thì đúng là hiếm thấy.
Tư Lăng cảm thấy trên mặt có chút nóng, đang do dự có nên đi xếp hàng hay không thì đột nhiên phát hiện Trọng Thiên vẫn ngoan ngoãn ngồi xổm trên bả vai hắn thế nhưng chạy mất.
"Trọng Thiên!"
Tư Lăng chỉ kịp kêu một tiếng, Trọng Thiên đã như tội phạm được phóng thích, nhảy vài cái vào trong đám người rồi biến mất. Nghĩ tới tính nết của Trọng Thiên, Tư Lăng đột nhiên thấy da đầu run lên, yên lặng tính toán khả năng nó lại bắt đầu gây họa.
"Yên tâm đi, Trọng Thiên cơ trí, sẽ không có chuyện gì." Trương Như Hiệp vỗ vỗ bả vai hắn, bảo hắn đừng quá lo lắng.
Hắn không lo lắng cho Trọng Thiên, hắn là lo lắng Trọng Thiên đi gây phiền toái cho người khác!
Tư Lăng thầm nghĩ như thế. Nhưng Trọng Thiên giờ đã chạy không thấy bóng dáng, cũng không nói gì được nữa.
Trương Như Hiệp có chút quen thuộc với Vọng Tinh thành, mấy chục năm trước nàng từng tới một lần, ở gần một tháng, tuy rằng tiêu rất nhiều linh thạch, nhưng cũng tìm hiểu được khá nhiều về Vọng Tinh thành, có cái gì ăn ngon, uống ngon, chơi vui nàng đều biết, giống hệt một đệ tử rảnh việc, ăn chơi trác tác. Một bộ áo bào rộng thùng thình, nếu bỏ quên cái bộ phận nhấp nhô cuộn trào kia, thì nhìn chính là một thiếu gia tiên nhị đại anh tuấn, mà Tư Lăng chính là tiểu thiếp mĩ lệ bị thiếu gia tiên nhị đại mang ra ngoài du ngoạn.
Tư Lăng: = 口 =! Vì sao là tiểu thiếp mà không phải chính thê? Sai rồi, vì sao hắn hiện tại nhất định phải là nữ?!
Tư Lăng mặt không thay đổi nhìn mấy tu sĩ cách đó không xa, nói hắn là tiểu thiếp mà Trương Như Hiệp mang ra ngoài chính là một tiểu sư muội thanh thuần đáng yêu trong đám.
Có lẽ tiểu sư muội đều là thanh thuần vô tà, như vậy mới có thể kích thích sự quan tâm bảo vệ từng ly từng tí của sư huynh. Bị Tư Lăng hung thần ác sát nhìn như vậy, tuy rằng gương mặt kia là mỹ tuyệt nhân gian, nhưng lại kỳ lạ bài xích, vì thế tiểu sư muội kiêu ngạo trừng mắt nhìn hắn một cái, kéo tu sĩ bên cạnh nói: "Sư huynh, người kia thực hung dữ, chúng ta đi mau thôi ~~ "
Sư huynh của tiểu sư muội là tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ, mày kiếm mắt sáng, tuấn tú lịch sự, chỉ tiếc khuôn mặt căng cứng, nhìn có vẻ chính là "tự kỷ ca" ngông cuồng, lạnh lùng, bá đạo, khinh bạc. Loại hình này tuy rằng có hiềm nghi giả vờ giả vịt rất cao, nhưng không
thể phủ nhận, vẫn hết sức được ưa chuộng.
Vị sư huynh kia theo bản năng nhìn liếc qua, khi nhìn đến mặt Tư Lăng thì ánh mắt lóe lên, không chỉ không đi, ngược lại lại đi tới hướng Tư Lăng.
"Sư huynh..." Tiểu sư muội khẩn trương đến sắp khóc, không chớp mắt nhìn chằm chằm sư huynh nhà mình, giống như muốn nhìn ra được đóa hoa trên mặt hắn.
"Vị này chính là Tư Lăng, Tư đạo hữu?" "Tự kỷ ca" sư huynh hỏi.
Tư Lăng có chút nghi hoặc, nhưng vẫn là gật đầu. Đồng dạng là mặt đơ, nhưng so với người ta là " Cool ca", cái gương mặt nam nữ khó phân, nam thất thần, nữ ghen tị của Tư Lăng, lại không trở thành "Tự kỷ ca" nổi tiếng được.
"Tự kỷ ca" sư huynh trên mặt lộ ra một nụ cười nhẹ, vuốt càm nói: "Tại hạ Hứa Thiếu Cách, đệ tử Đan Phù tông, từng nghe Hứa sư muội nhắc tới Tư đạo hữu."
Tư Lăng bừng tỉnh ngộ, thì ra là sư huynh của Hứa Phiên Nhiên, nhớ tới cô nương Hứa Phiên Nhiên kia, không khỏi lại có chút lúng túng.
Tiểu sư muội kia cũng hoảng sợ, hai mắt trừng trừng nhìn Tư Lăng, sau đó trên mặt tăng thêm sự ghen ghét, cắn môi rũ đầu xuống. Thì ra đây chính là Tư Lăng mà Kỷ sư huynh nhắc tới, quả nhiên rất đáng ghét, chỉ có loại người như Hứa sư tỷ mới có thể coi trọng loại nam nhân còn xinh đẹp hơn nữ nhân như vậy, thật là không có mắt.
Tư Lăng cảm giác đến một tia địch ý, bất quá rất nhanh liền tan mất, cho nên cũng không thèm để ý, hàn huyên vài câu cùng Hứa Thiếu Cách, mới biết hắn ta vì sao chủ động chào hỏi mình, thì ra nguyên nhân là do Hứa Phiên Nhiên. Lúc Hứa Thiếu Cách không dấu vết hỏi thăm chuyện của hắn thì Tư Lăng trong lòng càng xấu hổ, hình như Hứa Thiếu Cách này hiểu lầm cái gì đó rồi đúng không? Hứa Phiên Nhiên mặc dù là ái mộ hắn, nhưng hắn chưa từng ám chỉ cái gì, cũng bảo trì khoảng cách nhất định với nàng ta, Hứa Thiếu Cách biểu tình sao cứ như đang nhìn sư muội phu vậy chứ?
So với Tư Lăng xấu hổ, Trương Như Hiệp lại ở một bên che miệng cười rộ lên, sau đó nhớ tới, nếu tiểu sư đệ Tư Hàn còn ở đây thì càng đặc sắc hơn rồi. Tin chắc tiểu sư đệ cũng sẽ hết sức quan tâm đệ muội tương lai của mình.
Mua được rượu Tinh Huy, Tư Lăng vội vàng cáo từ rời đi, phía sau vẫn là ánh mắt đánh giá của Hứa Thiếu Cách, còn có ánh mắt hơi mang địch ý của tiểu sư muội Hứa Phiên Tiên kia.
"Ôi chao, Tư đệ đệ, diễm phúc không cạn nha!" Trương Như Hiệp bát quái nói.
Tư Lăng mặt không chút thay đổi, chính khí hào hùng nói: "Trương sư tỷ, Tư Lăng tuy bất tài, lại một lòng theo đuổi Đại đạo, quyết sẽ không vì tư tình nhi nữ mà chậm trễ."
Trương Như Hiệp nghẹn họng nhìn trân trối, trong lúc nhất thời giống như bị chính khí của hắn gây kinh hãi.
"Hay cho một lòng theo đuổi Đại đạo!" Một giọng nói lạnh như băng vang lên.
Tư Lăng sắc mặt lạnh lùng, ánh mắt như điện nhìn về phía nữ tử hồng y như lửa ở góc đường cách đó không xa. Lúc nhìn rõ dáng vẻ của nữ tử kia thì Trương Như Hiệp thu lại lười nhác mới rồi, thần sắc đề phòng, sẵn sàng chiến đấu.
"Đây chính là nguyên nhân chàng phản bội ta? Quả thực là tức cười!"
Tư Lăng lạnh lùng nhìn nàng ta một cái, phất tay áo rời đi.
"Đứng lại!"
Trương Như Hiệp bước lên một bước, lộ ra pháp bảo Bản mạng, một tư thế nếu nàng ta tiến lên thì sẽ lập tức xuất thủ.
Thấy thế, Nguyệt Thiên Dạ đột nhiên cười rộ lên, lười biếng vén lọn tóc mềm bên má, trong lãnh diễm lại thêm vài phần quyến rũ, rực rỡ chói mắt người, trở thành cảnh sắc sáng ngời một góc đường, hấp dẫn đông đảo ánh mắt.
"Ra tay tại Vọng Tinh thành, theo quy củ thì phải bị ném ra khỏi thành Vọng Tinh, trăm năm không được đi vào đó." Môi đỏ mọng nhếch lên, Nguyệt Thiên Dạ cười đến rất kiêu ngạo, "Trương Như Hiệp, cách xa nam nhân của ta một chút!"
Tư Lăng đột nhiên cảm giác dạ dày đau buốt. Nữ nhân này đầu óc nghĩ như thế nào vậy? Chẳng lẽ hắn mới vừa nói cái gì làm cho người ta hiểu lầm, sau đó khiến Nguyệt Thiên Dạ hiểu lầm sao? Nhưng lục tung trong trí nhớ cũng nhớ không nổi mình rốt cuộc làm chuyện gì có thể khiến người ta hiểu lầm đến mức như thế.
Trương Như Hiệp cũng lộ vẻ mặt khó có thể tin, "Nam nhân của ngươi? Tư đệ đệ sao?" Nàng che miệng, một bộ dáng kinh hãi, "Nguyệt cô nương, bây giờ còn là ban ngày, không phải lúc nằm mơ, không bằng cô đi về tắm rửa ngủ trước đi."
Nguyệt Thiên Dạ nghẹn đỏ mặt, hai mắt trong suốt xẹt qua tia tức giận, ngón tay co rút.
Tư Lăng đột nhiên túm lấy Trương Như Hiệp lui về sau. Ở một nơi mắt thường không thể nhìn đến, một cái bóng đen đột nhiên nhảy qua, không ai biết, chổ bọn họ vừa đứng ẩn núp mấy cái ảnh xà, không cẩn thận liền sẽ bị công kích. Vô thanh vô tức, thật là thứ đánh lén tốt.
"Nguyệt Thiên Dạ, nơi này là thành Vọng Tinh." Tư Lăng cảnh cáo nói. Nếu không phải sợ làm phiền hà đệ tử Thiên Tông phái, Tư Lăng cũng không sợ đánh nhau với nàng ta, dù là thành chủ Lâu Vọng Tinh của Vọng Tinh thành thì thế nào, đại hội linh phù trăm năm một lần, không phải do hắn ta tùy ý làm bậy.
Nguyệt Thiên Dạ khoanh tay, lạnh lùng cao ngạo cười nhạo một tiếng: "Ta tất nhiên biết là Vọng Tinh thành, nhưng nếu ta muốn động thủ, một cái Vọng Tinh thành còn không ngăn cản được ta đâu." Nói xong, thản nhiên cười, ôn nhu nói: "Tư Lăng, còn nhớ rõ chuyện năm đó tại tiểu Thánh Cảnh sao?"
"..."
Tư Lăng mặt không thay đổi nói: "Chuyện cũ đã qua, hiện tại bên người Nguyệt cô nương làm bạn cũng không ít người, thiếu một mình Tư mỗ cũng không trọng yếu. Cáo từ!"
Nói xong, Tư Lăng biến đi thật nhanh, sợ mình tiếp tục ở lại thì thật sự sẽ trực tiếp động thủ đánh nhau một trận.