Lên đến Phi Thiên thuyền, Tư Lăng mới được người tháo dây cho. Thứ trói nàng là một loại Khốn Tiên Thằng đặc chế, chỉ bằng sức lực của chính mình thì không thể thoát được.
Trọng Thiên cùng Tiểu Bạch ngay lúc nàng bị xách lên Phi Thiên thuyền thì đã kịp chạy xuống. Tư Lăng có chút khẩn trương, hi vọng hai đứa này có thể phát huy tác dụng. Nếu là bình thường thì chưa hẵn đã lo lắng như vậy, nhưng bây giờ Tư Hàn bị thương rồi.
Càng ngày càng nhiều đệ tử bị đưa đến Phi Thiên thuyền, phần lớn là bị thương cùng đệ tử cấp thấp. Tư Lăng nhìn bọn họ một chút, so với chính mình, cảm giác bi thương vì đều cùng là một loại làm kẻ yếu.
"Ta cũng cảm giác được bi thương vì làm kẻ yếu nữa." Văn Nhân Tuệ cùng ngồi một chỗ với Tư Lăng, vừa quan sát tình huống bên ngoài vừa tự chế nhạo bản thân. Sau đó lại an ủi Tư Lăng đang mang sắc mặt cực căng thẳng, "Yên tâm đi, muội đều đã để Trọng Thiên và Bạch Hổ ở lại, sẽ có chỗ dùng..." Sau đó mắt nhìn chung quanh, truyền âm nói cùng nàng: "Con tiểu yêu thú màu trắng kia, thật sự là Thánh thú trong truyền thuyết sao?"
Tư Lăng nhìn nàng một cái, gật gật đầu.
Văn Nhân Tuệ nhất thời lộ ra biểu cảm khiếp sợ "Gặp được thổ hào", sau đó có chút hâm mộ, lại có chút hưng phấn, nói: "Đợi sau khi trở về, ta mời nó ăn thịt nướng vậy."
"..." Chẳng lẽ phương thức ngươi muốn giao hảo một con Thánh thú là mời nó ăn thịt nướng sao? Không thể không nói, điều này thật sự là phù hợp với yêu thích của Tiểu Bạch Hổ.
Hai người đang nói, đột nhiên phát hiện những tà ma từ thông đạo Yêu La sơn đã đi tới dưới Linh Sơn, đang hướng về Đại điện giữa sườn núi Linh Sơn, sau đó bị chặn ngoài trận pháp.
Kỳ thật tà ma cũng coi như là một chủng loại sinh vật giống người. Chúng nó có hình thể của nhân loại, bất quá thân thể cao đến một trượng, có vẻ vô cùng to lớn, diện mạo dữ tợn, cả người đều là màu đỏ. Lúc công kích thì lưu lại tà sương đỏ, thậm chí có thể ô nhiễm linh khí cùng tiên khí. Khí tức chúng nó là trên Đại Thừa kỳ. Tà sương màu đỏ ầm ầm đuổi đến, hóa thành một nắm đấm to, nện xuống trên trận pháp, ý đồ phá hư trận pháp.
Ầm ầm ầm --
Toàn bộ Hằng Châu đảo đều vang lên tiếng nổ mạnh, đảo nhỏ kịch liệt lay động, hơn nữa lần này còn mãnh liệt hơn bất kỳ lần nào, giống như hòn đảo này đã không chịu nổi phụ trọng.
Rốt cuộc, đại trận hộ đảo của Hằng Châu đảo đã tan vỡ, dư chấn trận chiến trên bầu trời quét ngang đến. Hằng Châu đảo đứng mũi chịu sào, toàn bộ đảo nhỏ bắt đầu sụp đổ, mặt đất vỡ ra, dãy núi sụp đổ, đất đá từng khối lớn bong ra khỏi đảo nổi lơ lững giữa không trung, rơi xuống mặt đất Hằng Châu đảo phía dưới.
Đại trận trước đại điện cũng theo đó mà tan vỡ, tà ma mang theo một đám Huyết Ma nhân cơ hội đánh tới. Đệ tử Chiến Thần điện ngăn cản, ngăn chặn công kích về phía Phi Thiên thuyền trên không trung.
Đợi Phi Thiên thuyền rốt cuộc bình an rời đi, Văn Nhân Bạch Cập nắm lấy thời cơ, ngưng tụ lại một cự chưởng do tiên linh lực tạo thành, đập bay Huyết Ma chung quanh, lại tung ra một thanh tiên kiếm công kích tà ma kia. Sau đó đem đám đệ tử chiến thần điện trên mặt đất thu vào giới tử trong không gian của hắn, cùng đám Hiền Minh, Hiền tu liên thủ đánh lui con tà ma kia. Kế đó cả người bay nhanh khỏi Hằng Châu đảo, để tránh dư chấn vụ nổ đảo nổi lan đến mình.
Trên bầu trời, trận chiến đấu vẫn tiếp tục, những tu sĩ Độ Kiếp cũng đang cực lực ngăn cản. Đặc biệt khi phát hiện mục đích người áo đỏ kia chỉ là muốn phá hư Hằng Châu đảo thì bắt đầu nghĩ cách chuyển dời địa điểm chiến đấu, để tránh Hằng Châu đảo nổ thì trận chiến phía trên sẽ vạ lây những tu sĩ trốn chạy.
Đột nhiên, Văn Nhân Bạch Cập cảm giác được phía sau có khí tức cường đại theo đuôi. Hắn vẫy tay áo bảo những người khác rời đi, một mình xoay người lại, chân bước ra, tiên linh lực khổng lồ lan tràn dưới chân. Giữa trung tâm dựng lên một lá chắn tiên linh lực, ngăn đòn công kích kinh khủng kia. Trong tầm mắt là một mảnh máu đỏ...
Rầm một tiếng, cả chiếc Phi Thiên thuyền đều lay động.
Mọi người đều đứng phía trước cửa sổ, nhìn Hằng Châu đảo phía xa bay giữa không trung. Đảo nổi xưa kia mĩ lệ tuyệt đẹp, nay không chịu nổi sức mạnh cực hạn, đã nổ tung ở giữa không trung, hóa thành bụi mù. Vô số Phi Thiên thuyền rút lui khỏi đó, hướng bốn phương tám hướng mà đi, cũng đều ngoáy đầu xa xa nhìn lại Hằng Châu đảo phát nổ.
Phi Thiên thuyền lấy tốc độ cực nhanh bay khỏi, rời xa tầm ảnh hưởng của vụ nổ Hằng Châu đảo.
Rất nhanh, Phi Thiên thuyền cửa mở ra, Hiền Minh và vài vị tu sĩ cuối cùng tiến vào. Nhìn thấy bọn họ bình an trở về, tu sĩ trong Phi Thiên thuyền đều yên lòng.
"Hiền Tu tôn giả, Các chủ đâu?" Thủ tịch đại đệ tử - Vân Tranh của Phụng Tiên các hỏi.
Trên mặt Hiền Tu có chút mệt mỏi, bất quá vẫn cười cực ôn hòa, nói: "Các chủ không có việc gì, hắn lát nữa sẽ trở về." Tuy là nói như thế, thần thức vẫn quan sát tình huống bên ngoài, thẳng đến khi nhìn thấy rất xa có một bóng dáng hướng tới nơi này, cười nói: "Các Chủ trở lại."
Cửa Phi Thiên thuyền lần nữa mở ra, Văn Nhân Bạch Cập một thân áo bào màu đỏ sậm đã trở lại.
Nhìn thấy dáng vẻ của Văn Nhân Bạch Cập, mọi người hút ngụm khí lạnh. Cầm bào màu xanh của hắn bị máu nhuộm thành màu đỏ sậm, trên vai có cái lỗ to, toàn thân máu chảy đầm đìa trở về, có thể tưởng tượng lúc ấy tình huống nghiêm trọng cỡ nào. Văn Nhân Bạch Cập bình thường tuy có chút không đáng tin, nhưng hắn làm người đứng đầu một Các trong 32 các nội môn, thực lực tất nhiên là không tầm thường. Bằng không cũng sẽ không bị gia tộc tuyển ra làm tu sĩ Đại thừa xuất chiến ở Đại hội Giao lưu chư đảo.
Không kịp nói cái gì, Hiền Tu và Vân Tranh vội đưa hắn đến một phòng nghỉ trong Phi Thiên thuyền, để hắn chữa thương. Hiền Tu canh chừng hộ pháp giúp hắn.
Văn Nhân Bạch Cập bị thương rất nặng, theo Hiền Minh và các tu sĩ Phụng Tiên các nói: "Tà ma kia tuy là Đại Thừa kỳ, nhưng hết sức lợi hại, lúc nó tự bạo uy lực vô cùng, ngày sau nếu các ngươi gặp phải thì nên tận lực tránh đi. Nếu là tránh không kịp, cũng không cần ham chiến, càng không thể gắng chống."
Được hắn giải thích, mọi người mới biết ngay khi Phi Thiên thuyền muốn rút lui khỏi Hằng Châu đảo thì đám tà ma từ vùng Liệt Diễm có ý đồ ngăn cản, thậm chí lựa chọn tự bạo. Văn Nhân Bạch Cập lúc trước liền là ngăn cản hai tên Tà ma theo đuôi đến ý đồ công kích Phi Thiên thuyền, lại không ngờ chúng nó trực tiếp tự bạo, làm cho hắn không kịp phòng bị, trực tiếp đối mặt với chúng, chịu trọn uy lực tự bạo kia.
Tiếp, Văn Nhân Bạch Cập thả đệ tử Chiến Thần điện bị hắn thu vào giới tử không gian ra ngoài. Thấy bọn họ tuy có bị thương, lại không có gì trở ngại, sắc mặt tốt hơn nhiều, lại nói: "Bổn tọa muốn nắm chặt thời gian chữa thương, hiện nay không có truyền tống trận, đi đường có chút xa, hơn nữa trên đường cũng không yên ổn, chuyện còn lại liền giao cho các ngươi."
Hiền Minh gật đầu, nói: "Ngươi cứ an tâm."
Lại nói
vài câu, liền mang theo đám đệ tử Chiến Thần điện rời đi.
Tư Lăng liền canh giữ ngoài phòng Văn Nhân Bạch Cập, gặp Hiền Minh đi ra, liếc mắt nhìn liền thấy Tư Hàn cùng đi ra với các đệ tử Chiến Thần điện. Sắc mặt của hắn thực tái nhợt, tinh thần còn tạm ổn, nhìn có vẻ còn có thể chịu đựng được.
"Đại ca." Tư Lăng đi qua, trước thi lễ ân cần thăm hỏi các vị sư huynh sư tỷ Chiến Thần điện, sau đó nói với Tư Hàn: "Thân thể của huynh thế nào?"
"Không ngại."
Tư Hàn nói, tạm biệt với các vị đệ tử Chiến Thần điện, sau đó cũng đi tới gian phòng cấp cho hắn ở Phi Thiên thuyền để chữa thương. Tư Lăng tạm biệt Văn Nhân tuệ, cũng đi theo hộ pháp cho hắn.
Vào phòng, đóng cửa lại, Tiểu Yêu Liên liền leo ra.
"Tư công tử, dùng cái này chữa thương cho đại ca, sẽ nhanh khỏi hơn." Tiểu Yêu Liên nói xong, từ không gian của nó lấy ra một lọ linh dịch.
Tư Lăng tưởng là một dạng Mộc Linh dịch như lúc trước, ai biết khi mở nắp bình ra, loại tiên linh khí thuần khiết đập vào mặt, làm nàng sợ quá vội vàng đậy nắp bình lại. Chỉ sợ luồng khí này tản ra, gây chú ý cho người khác.
"Đây là cái gì?" Tư Lăng ngạc nhiên nói. Ngay cả Tư Hàn cũng khó được nhìn qua. Hắn cũng bị loại tiên linh khí thuần túy kia hấp dẫn. Khí tức thuần hậu kia khiêu khích tiên linh lực còn sót lại không nhiều trong cơ thể hắn. Nó giống như rục rịch, muốn cùng cộng hưởng.
Trọng Thiên, Tiểu Bạch cũng bu lại, đều hiếu kỳ nhìn chằm chằm cái lọ trên tay Tư Lăng.
Tiểu Yêu Liên rất đắc ý, ưỡn cái thân thể nho nhỏ nói: "Đây là tiên linh dịch dùng Mộc Linh lực ngưng tụ thành, hiệu quả chữa thương vừa tiện vừa nhanh hơn cả tiên đan." Sau đó lại giải thích: "Tư công tử quên rồi sao, lúc trước ở tiên đảo mấy chục năm, Tiểu Hồng lấy được rất nhiều tiên quả, lại dẫn rất nhiều tiên linh lực của tiên đảo vào không gian Hồng Liên, trồng tiên quả trong không gian, không gian cũng tiến hóa. Không chỉ có linh lực, còn có tiên linh lực, hiện tại không gian cũng có thể ngưng tụ tiên linh dịch, không chỉ là linh dịch nữa đâu."
Mộc Linh dịch đối với tu tiên giả mà nói, là một loại Thánh phẩm chữa thương cực kỳ trân quý, mà tại Thượng giới, Thánh phẩm chữa thương tốt nhất tất nhiên là tiên linh dịch hệ mộc. Trong ngũ hệ tiên linh dịch: Kim, mộc, thủy, hỏa, thổ, cũng chỉ có tiên linh dịch hệ mộc được công nhận là Thánh phẩm chữa thương, lại cũng là thứ khó tìm nhất. Tiên linh dịch là tiên linh lực trong thiên địa trải qua hàng tỉ năm mới ngưng tụ mà thành. Linh mạch dễ được, linh dịch dễ tìm, nhưng loại tiên linh dịch hiệu quả chữa thương lại vô cùng khó tìm. Đặc biệt những thứ này là Tiểu Yêu Liên trải qua tu luyện mới ngưng tụ ra được, nên càng thêm tinh khiết, so với những tiên linh dịch bên ngoài thì hiệu quả càng tốt hơn.
Loại khí tức thuần khiết kia khiến cho Trọng Thiên cùng Tiểu Bạch cũng nhìn chằm chằm Tiểu Yêu Liên, vô cùng khát vọng có thể uống một hớp.
Tiểu Yêu Liên vội nói: "Tiểu Hồng thực nỗ lực nhưng mới được một chút thôi, không đủ phân đâu. Đợi về sau ngưng tụ nhiều một chút, Tiểu Hồng sẽ phân cho mọi người." Có thể là cả đám đã ở cùng với nhau mấy trăm năm, cảm tình đã không tầm thường, Tiểu Yêu Liên cũng không keo kiệt như lúc trước. Bởi vì Tư Lăng bình thường được cái gì đều sẽ chia đều cho mọi người, có tấm gương này, Tiểu Yêu Liên tự nhiên cũng biết chia sẻ, có thứ tốt mọi người cùng nhau chia, không độc chiếm.
Tư Lăng cười híp mắt dùng ngón tay sờ sờ lá sen trên đầu Tiểu Yêu Liên, nói: "Tiểu Hồng muội muội thật lợi hại, là đứa bé ngoan, đa tạ nha~~" sau đó buồn cười nhìn Tiểu Hồng nhân toàn thân càng thêm đỏ sậm. Tiểu Yêu Liên tuy rằng sức chiến đấu quá tệ, bất quá năng lực tuyệt đối là khổng lồ, quả thực là cái bàn tay vàng.
Quả nhiên có tiên linh dịch hỗ trợ, thương thế Tư Hàn chuyển biến tốt rõ rệt, tốc độ chữa thương cũng cực nhanh. Tiên linh dịch đã chữa trị kinh mạch cùng thân thể bị thương của hắn. Bất quá chỉ 1 ngày, Tư Hàn đã khôi phục gần như hoàn toàn.
Thấy Tư Hàn mở mắt, Tư Lăng lập tức nhảy qua, hỏi: "Đại ca, thế nào?"
Tư Hàn gật gật đầu, nói: "Đã tốt lắm."
Tư Lăng nhịn không được cười rộ lên.
Thấy Tư Hàn khỏe lại, Trọng Thiên nhảy đến trước mặt bọn họ, đè móng vuốt, tỏ vẻ có lời muốn nói, sau đó ô ô hai tiếng với Tiểu Yêu Liên.
"Tư công tử, chủ nhân nói, bảo các ngươi đưa bình tiên linh dịch cho Văn Nhân Các chủ."
"Ồ, Trọng Thiên hào phóng như vậy?" Tư Lăng hết sức giật mình nói, vẻ mặt này giống như đang nhìn kỳ tích. Không trách nàng lại giật mình như vậy, nàng vẫn cho rằng Trọng Thiên là loại so đo thiệt hơn, mình chiếm lợi từ người khác thì được, người khác mà chiếm tiện nghi của nó thì trực tiếp giết chết.
Trọng Thiên trực tiếp cào cho nàng một vuốt, đại gia nó bất quá là có ân tất báo.
"Không phải như thế đâu. Văn Nhân Các chủ thật sự là người tốt, lúc trước chủ nhân bị thương, là hắn cầm tiên đan bát phẩm cho chủ nhân chữa thương..."
Được Tiểu Yêu Liên giải thích, Tư Lăng mới biết Văn Nhân Bạch Cập lúc trước làm những chuyện như vậy, chẳng trách lúc bị ném lên Phi Thiên thuyền thì hắn lại nói "Con yêu thú kia của ngươi ăn tiên đan bát phẩm của lão tử, nhớ trả lại đó." Thì ra còn có chuyện như vậy. Bất quá, nếu là Văn Nhân Bạch Cập, Tư Lăng quả thật nguyện ý giúp thương thế của hắn mau chóng khôi phục. So với những người khác, trong lòng Tư Lăng vẫn rất tin tưởng nhân phẩm của Văn Nhân Bạch Cập -- ngoại trừ một vài lần đùa ác của hắn.
Đoạn đường này còn không biết sẽ phát sinh chuyện gì, nếu vểt thương Văn Nhân Bạch Cập có thể mau chóng khôi phục, có hắn tọa trấn, bọn họ sẽ an toàn hơn một ít. Ở trong lòng Tư Lăng, Hiền Minh cái gì, so ra còn kém lợi hại hơn Văn Nhân Bạch Cập, hơn nữa còn biết bao che khuyết điểm.