Tư Lăng vốn là định bay một mạch sang ngọn núi bên kia, ai ngờ Tiểu Yêu Liên lại phát hiện được mấy thứ linh quả linh thảo ở thời kỳ Thượng Cổ mới có, hơn nữa còn là linh quả linh thảo chỉ ở môi trường ám hắc này mới có thể sinh ra, quấn quít lấy Tư Lăng nhờ giúp nó hái về.
Xét thấy bé Tiểu Hồng đã hi sinh chút mộc linh khí mà nó rất vất vả mới tu luyện được để cứu mình, Tư Lăng tuy rằng không có thời gian, nhưng vẫn dung túng nó. Hắn mang theo linh kiếm trực tiếp nhào lên, khiêu chiến ma vật cường đại bảo vệ linh quả, coi như đang rèn luyện chính mình.
Ở trong núi lòng vòng hai ngày, sau khi thu hoạch không ít linh quả, Tư Lăng ngắm nhìn dãy núi hùng vĩ xa xa, dứt khoát nhẫn tâm lấy ra một tấm Thần Hành Hồn Phù ngũ phẩm đập vào trên người, tiếp tục vượt núi băng đèo.
Sau một ngày, họ rốt cục đến trước một dãy núi khác, dưới chân núi có một toà cung điện màu đen.
Lúc này cách thời gian bí cảnh đóng lại chỉ còn năm ngày.
Mặc dù là ngơ ngơ ngác ngác bị cuốn vào động phủ của tu sĩ Thượng Cổ, nhưng sau khi gặp đại ca, đại ca cũng đã nói lại những gì huynh ấy biết cho Tư Lăng. Thời gian Bí cảnh mở ra chỉ có ba tháng, vào lúc hết hạn thì có thể bóp nát tấm ngọc bài lúc trước để rời khỏi nơi này. Tấm ngọc bài kia không chỉ chứng minh thân phận của cá nhân, nó còn là truyền tống bài giúp rời khỏi bí cảnh. Bất quá trước khi hết hạn thì phải rời khỏi động phủ của tu sĩ Thượng Cổ mới được, ở đây có cấm chế ngăn chặn truyền tống, dù có bóp nát ngọc bài cũng vô dụng thôi.
Tư Lăng cũng từ chỗ đại ca biết được, ở trong động phủ này, mỗi cung điện đều có bố trí Truyền tống trận. Nếu muốn rời đi, vậy chỉ cần tìm được truyền tống trận là xong.
Sau khi đến nơi, Tư Lăng trái lại không vội vàng rời đi. Hắn ở sườn núi tìm nơi bằng phẳng trống trải, bày trí trận pháp, sau đó chậm rãi lấy ra dụng cụ nấu ăn và vào trong núi săn giết ma thú. Đốt một tấm hỏa phù, Tư Lăng lại bắt đầu nướng thịt, một lúc sau, hương thơm lan toả khắp nơi.
Tiểu Yêu Liên ngồi đối diện Tư Lăng, ôm một viên linh quả còn to hơn thân thể mình gặm gặm.
Linh quả này tên là Ma Tâm Quả, là tìm được lúc vào trong dãy núi này. Bề ngoài có vẻ rất giống quả mận Bắc[1] ở giới trần tục, da màu tím đen, cắn một cái là tới phần thịt quả màu vàng nhạt, giòn giòn ngọt ngọt, có chút vị lê tuyết. Còn nó có tác dụng gì, cô bé Tiều Hồng nói, ăn nó có tác dụng trấn định cho những tu sĩ tu luyện bị tẩu hỏa nhập ma. Tư Lăng cực kỳ mừng rỡ, cho dù ma thú bảo vệ cây Ma Tâm Quả xấu không chịu nổi, ghê gớm đến mức khiến hắn đau buốt cả đầu, hắn cũng dũng cảm đi tới chiến đấu với nó. Tiểu Hồng mang theo cái túi trữ vật nhân cơ hội đi hái linh quả. Sau khi Tiểu Hồng hái xong, Tư Lăng dán tấm Liễm Tức phù trên người rồi nhấc Tiểu Hồng còn đang bám vào đầu cành cây, nhanh chóng chạy trốn. Chỉ để lại cây Ma Tâm Quả trơ trọi làm ma thú tức giận không thôi.
Hai người cứ như vậy hợp tác chặt chẽ, hái sạch những linh quả đặc biệt mà Tiểu Hồng phát hiện, cũng vì thế mà đắc tội với rất nhiều ma thú trong núi.
Đương nhiên cũng có lúc thất thủ. Khi đó Tư Lăng biết mình không phải là đối thủ, đánh không lại liền chạy, mà Tiểu Yêu Liên tuy rằng thèm ăn, nhưng lại nhát gan, cũng không có can đảm bảo Tư Lăng đi hái lần nữa, cũng chỉ có thể nước mắt rưng rưng mà theo sát Tư Lăng bỏ trốn, làm hại Tư Lăng không khỏi hổ thẹn một phen.
Thế giới này rõ ràng là bố trí dựa theo Ma giới, trong không khí ẩn chứa cả linh khí và ma khí, đan xen lẫn nhau, nhưng lại khiến người ta có thể cảm giác rõ ràng. Nơi này có ma vật, ma thú, ma đầu, tuy rằng cũng có yêu thú nhưng số lượng rất ít, duy nhất là không có người của Ma tộc. Mấy ngày qua, Tư Lăng nhìn thấy nhiều nhất chính là ma thú. Ma thú và yêu thú có vẻ cũng không có sự khác biệt, đều có thể tu luyện, vượt qua thiên kiếp thì cũng có thể hoá hình. Thứ duy nhất không giống chính là thuộc tính; yêu thú hấp thu linh lực để tu luyện, còn ma thú thì hấp thu ma khí.
"Tư công tử, không phải huynh đang vội rời đi sao?" Tiểu Yêu Liên gặm linh quả hỏi.
Tư Lăng nhìn nó một chút, thấy nó như con chuột gặm gặm một viên Ma Quỷ quả, trong lòng Tư Lăng cũng có mấy phần tiếc của. Ở bí cảnh hắn đã thu thập được rất nhiều loại linh quả, hơn nữa đều là thứ mà ngoại giới không có, nhưng mà số lượng cũng có hạn, suy cho cùng linh quả muốn lớn lên rồi ra trái thì cũng cần mấy trăm đến mấy vạn năm. Tuy rằng tiếc, bất quá Tư Lăng đối xử với Tiểu Yêu Liên và Trọng Thiên xưa nay rất hào phóng, chưa từng hạn chế sức ăn của Tiểu Yêu Liên, nó muốn ăn bao nhiêu đều chiều nó, căn bản chưa hề nghĩ tới phải chiếm những linh quả kia cho riêng mình.
Ở phương diện khác mà nói, cũng do thái độ Tư Lăng tùy ý dung túng như vậy nên mới làm Tiểu Yêu Liên quyết định đi theo hắn. Mà lúc Tư Lăng bị thương, Tiểu Yêu Liên không chút do dự đem mộc linh khí do chính mình vất vả tu luyện ngưng tụ thành giọt linh dịch đút cho hắn, cũng do nguyên nhân này chăng?
"Gấp cỡ nào cũng phải ăn cơm chứ? Đói bụng thì chiến đấu sẽ rất có hại." Tư Lăng nói, lật ngược con ma thu đã nướng phân nửa lại, rồi tiếp tục nướng.
Tiểu Yêu Liên chớp chớp mắt, thu hồi cái hạt sau khi gặm sạch thịt lại, tiếp tục lấy một linh quả có vỏ ngoài đỏ rực từ mâm linh quả bên cạnh, gặm tiếp. "Tư công tử, còn nguy hiểm gì nữa không?"
Nghe ra sự lo sợ trong lời nói của nó, Tư Lăng thở dài, nói rằng: "Tiểu Hồng muội muội, sao ngươi lại nhát gan như vậy? Chúng ta là người tu tiên, bất kể là ở đâu cũng tràn đầy nguy hiểm, lo sợ cũng vô ít, chỉ có thể dũng cảm đối mặt, kiên định mà tiếp tục tiến bước, biết chưa?"
Tiểu Yêu Liên vẻ mặt đau khổ, tốc độ gặm trái cây chậm lại, yếu ớt nói: "Nhưng mà Tiểu Hồng thật sự rất sợ..."
Lườm nó một cái, Tư Lăng không để ý tới nó nữa, nhìn về cung điện phía trước nói rằng: "Hồn lực trong thân thể ta còn chưa phục hồi, đợi thêm một ngày nữa, chờ ta khôi phục hồn lực thì chúng ta sẽ đi ra ngoài. Không biết tại sao, ta luôn cảm thấy có dự cảm xấu, phải chuẩn bị đầy đủ mới được."
Nghe được lời này của Tư Lăng, Tiểu Yêu Liên càng lo lắng hơn, bất quá nó lại sợ Tư Lăng mắng mình nhát gan, chỉ có thể phồng cái mặt bánh bao yên lặng gặm linh quả.
Rất nhanh, thịt nướng đều làm xong, nồi canh cũng hoàn thành, mùi thức ăn trong không khí hấp dẫn đám ma thú gần đó bắt đầu rục rịch. Nhưng bởi vì có trận pháp che chắn nên căn bản không tìm được nơi phát ra, chúng chỉ có thể đi vòng quanh ở ngoài trận pháp. Tư Lăng đem
thịt nướng bày ra ở trước mặt, trừng mắt nhìn chúng một lúc. Sau khi phát hiện không động tĩnh gì thì chậm rãi thu hồi thịt nướng lại, chỉ chừa đủ phần mình ăn.
Cả thịt nướng cũng không thể dụ dỗ được con yêu thú ham ăn kia ra được, chứng minh nó xác thực đã tiến sâu vào giấc ngủ, không cách nào tỉnh lại.
Lại đả tọa một ngày, Tư Lăng mở mắt ra, trong mắt lộ ra vẻ vui sướng. Nhờ mộc linh khí mà Tiểu Yêu Liên ban tặng, không chỉ chữa trị vết thương trên người, hơn nữa sau khi hấp thu giọt linh dịch kia xong, tu vi của Tư Lăng đã tiến thêm một bước, phá vỡ thành luỹ của Trúc Cơ sơ kỳ, chính thức vào Trúc Cơ trung kỳ, mà [Luyện Hồn Quyết] cũng tu luyện đến tầng thứ tư.
"Tư công tử, huynh tiến vào Trúc Cơ trung kỳ rồi?"
Tư Lăng mỉm cười gật đầu với Tiểu Yêu Liên đang gác đêm.
Tiểu Yêu Liên nghiêng đầu, có chút không hiểu nói: "Tại sao thanh thế khi Tư công tử lên cấp lại nhỏ như vậy chứ? Tiểu Hồng thấy rất nhiều tu sĩ khi lên cấp thì thanh thế rất lớn nha." Thanh thế quá nhỏ, cảm giác rất yếu nha.
Tư Lăng mặt cứng đờ, sau đó kềm chế một chút, rốt cục không nhịn được mà kéo Tiểu Yêu Liên rồi chà đạp khuôn mặt nhỏ của nó.
Tại sao thanh thế lại nhỏ chứ? Không cần phải nói, đó là do chính bản thân Tư Lăng thôi. Đầu tiên là linh căn của thân thể này sau khi uống Tố mạch đan đã biến thành thủy hỏa song linh căn, chính là cái loại hết sức tầm thường, căn bản không thể so với thiên tài được. Loại song linh căn này muốn lên cấp rất chậm, mà sau khi lên cấp cũng không có thanh thế to lớn như mấy loại biến dị linh căn hay ngũ linh căn được. Những loại kia khi lên cấp đều cần hấp thu nguồn linh lực khổng lồ, bản thân Tư Lăng thì không cần như vậy. Thứ hai là nguyên thần của Tư Lăng ở kiếp trước đã tu luyện trăm năm, trong linh hồn mang theo hồn lực. Sức mạnh hồn lực đã bằng tu sĩ Nguyên Anh, bất quá bị giới hạn ở tu vi của thân thể nên cũng không hiện ra.
Bị buộc nhét vào thân thể này, Tư Lăng phát hiện cũng không phải không có chỗ tốt. Hồn lực chỉ cần tích lũy một lượng nhất định, hồn thể sẽ rất nhanh lên cấp, căn bản không có cái gọi là tâm ma, không khác biệt nhiều so với khi làm thiện quỷ ở đời trước. Còn tu vi của thân thể, sau khi thu được đầy đủ linh lực cũng sẽ lên cấp, bất quá sẽ sinh ra tâm ma, muốn phá vỡ ranh giới cũng không dễ dàng gì. Bất quá tích lũy hồn lực vô cùng khó khăn, không thể hấp thu như linh lực, chỉ có thể dựa vào chính mình tích lũy từng giọt nhỏ, quá trình này vô cùng chậm chạp.
Có thể nói, lúc tu luyện hồn thể tới trình độ nhất định thì sẽ kéo tu vi của thân thể lên theo. Tu vi thân thể tăng lên, tu vi hồn thể cũng sẽ cùng tiến lên. Làm Tư Lăng buồn phiền chính là, bất kể là loại nào thì muốn lên cấp cũng đều rất khó khăn; thủy hỏa song linh căn thật sự là quá phiền phức mà.
Sau khi kiểm tra tình trạng thân thể, lại đi liếc nhìn luồng ánh sáng trắng ẩn núp ở trong linh hồn kia, phát hiện vẫn không có gì thay đổi. Hắn lại thăm dò con yêu thú cuộn tròn ngủ ở đan điền, cũng không phát hiện có biến hóa gì, Tư Lăng bèn không để ý tới nữa. Hắn thu dọn đồ đạc chuẩn bị tiến vào cung điện.
Tư Lăng mới vừa hiện thân, đang chuẩn bị lấy ra phi kiếm thì bỗng cảm giác được vài hơi thở mạnh mẽ xuất hiện. Dùng thần thức quét qua, mười mấy con ma thú có khí tức cường đại đang chạy về hướng này. Tốc độ chúng vô cùng nhanh, chỉ mấy chốc đã cách mình vài vạn mét.
Tư Lăng thay đổi sắc mặt, tất nhiên đã phát hiện có mấy con ma thú bảo vệ Ma Tâm Quả xấu khủng khiếp kia. Đây là đến báo thù sao? Hay là muốn cướp linh quả về?
"A a a -- Tư công tử làm sao bây giờ? Mấy con ma thú kia kết bè tìm chúng ta đòi linh quả kìa!!! Ta không muốn trả cho chúng nó đâu!!! Liệu có ăn thịt tụi mình luôn không?!!" Tiểu Yêu Liên nhát gan lập tức phun nước mắt.
Tư Lăng không rảnh khinh bỉ nó, tóm lấy Tiểu Yêu Liên sợ hãi tới run cầm cập, dán trên người tấn Liễm Tức phù, liều mạng chạy về hướng cung điện dưới chân núi. Lúc này hắn chỉ hận vì quái gì mà mình chỉ có 2 chân chứ không phải 4 chân.......
********
Cách thời gian Huyễn Thiên bí cảnh đóng lại chỉ còn một ngày, trước động phủ của tu sĩ Thượng Cổ xuất hiện một bóng người bê bết máu.
Nhìn thấy hắn xuất hiện, những tu sĩ canh giữ ở trước động phủ chuẩn bị làm một vố lớn bắt đầu rục rịch. Xuất hiện chật vật như vậy, chắc chắn là đã trải qua một trận chiến đấu khổ cực, hẳn là gặp được dị bảo gì đó. Tuy rằng cơ duyên là của đối phương, nhưng nếu thừa dịp hắn suy yếu mà cướp được, vậy cũng coi như là của mình. Chuyện như vậy ở trong giới tu tiên cũng không hiếm thấy.
Tư Lăng mới vừa dừng lại, liền cảm giác ánh mắt những tu sĩ ở trước động phủ không tốt, mang theo tham lam cùng máu tanh. Bất quá hắn cũng không ngại, nếu bọn họ dám đi lên đánh cướp mình, tuyệt đối sẽ đáp trả thật tốt. Tư Lăng giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, tìm một chỗ để nghỉ ngơi và chờ đợi, tẩy sạch vết máu dính trên tóc. Những thứ này đều là máu của đám ma thú kia. Sau một trận quyết tử cùng đám ma thú, trên người hắn còn lưu lại một loại sát ý uy nghiêm đáng sợ.
Đồng thời dùng thần thức quét xung quanh, hắn có chút thất vọng phát hiện nơi này không có người quen. Có lẽ, nếu không phải đã rời đi thì chính là còn ở trong động phủ. Mà những người này sở dĩ còn ở đây, sợ là muốn chờ ở chỗ này để kiếm lợi, thấy tu sĩ nào suy yếu hoặc tu vi thấp thì tới cướp bóc.
Đột nhiên cảm giác được vài luồng sát khí mang theo tà khí nồng nặc, không hề che giấu quét tới trên người mình, thần thức Tư Lăng quét qua, lúc nhìn rõ khuôn mặt ba người kia thì hơi sửng sốt một chút.