Tô Hồng Phi cùng Liễu Thành Phong dáng vẻ cũng rất chật vật, nhưng nhìn kỹ một chút, Tô Hồng Phi vẫn dịu dàng thong dong như cũ, cũng không có bị thương. Liễu Thành Phong vẻ mặt hưng phấn, vác thanh trọng kiếm màu đen, cả người tràn ngập sát khí.
Liễu Thành Phong lướt nhìn một vòng trước động phủ, lúc nhìn thấy Tiêu Trạc cùng ngồi nghỉ ngơi với Nguyệt Thiên Dạ, ánh mắt khẽ động. Sau đó nhìn thấy Tư Lăng, trên mặt lộ ra nụ cười trong sáng thuần túy đặc thù của thiếu niên, nhào tới, cười rực rỡ như ánh mặt trời, nói rằng: "Tư tiểu đệ, cậu tới lúc nào? Cùng đi vào chứ?"
Khuôn mặt tươi cười rực rỡ như vậy thực làm người ta khó có thể chán ghét, Tư Lăng đáp lại bằng nụ cười nhàn nhạt, chú ý tới tu vi hiện giờ của hắn, trong lòng có mấy phần kinh ngạc. Vừa nãy nhìn hắn đi ra thì cả người sát khí chưa tiêu hết, hiểu rõ hắn tất nhiên cũng có kỳ ngộ của chính mình, cho nên mới có thể đột phá Trúc Cơ chỉ trong khoảng thời gian ngắn.
"Mới ra không lâu. Liễu đạo hữu, có thể hỏi một chút không? Các cậu có nhìn thấy đại ca ta không?"
Liễu Thành Phong kinh ngạc nói: "Tư sư huynh còn chưa đi ra sao?"
Tư Lăng lắc đầu, "Ta không biết, ta cũng mới ra khỏi động phủ hôm qua thôi, vẫn luôn chờ ở chỗ này nhưng không gặp đại ca." Lẽ nào đại ca còn ở Địa Cung? Hay là... còn đang tìm kiếm mình ở Địa Cung? Nghĩ đến khả năng này, trên mặt Tư Lăng đột ngột biến hoá.
Lúc này, chú ý tới bọn hắn nói chuyện, Tô Hồng Phi cũng đi tới, nói rằng: "Có khi nào Tư sư huynh đã sớm ra ngoài rồi hay không? Đang ở một nơi nào đó nghỉ ngơi chờ đợi động phủ mở ra thì đi ra ngoài?"
Tư Lăng nhìn về phía nàng ta. Từ lần trước ở thành Minh Hà, Tô Hồng Phi đã có ý định giao hảo với hắn, ngoài mặt Tư Lăng cũng tiếp nhận thành ý của nàng, còn trong lòng mọi người nghĩ như thế nào, vậy thì mỗi người một ý.
Thấy không hỏi thăm được gì, Tư Lăng cũng không hỏi nữa, tiếp tục chú ý tới những tu sĩ ra khỏi động phủ. Tư Lăng luôn có chút bất an. Hắn cảm thấy nếu đại ca đã ra ngoài, vậy thì không thể nào rời đi cả. Huynh ấy sẽ ở lại chỗ cũ chờ mình, xác nhận xem mình có bình an hay không thì mới đúng. Nhớ tới lúc mình bị thương rơi xuống sông, nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc đến khó tin của đại ca, Tư Lăng đột nhiên sinh ra một cảm giác mình đã làm sai chuyện.
"Tư công tử, huynh đừng nghĩ bậy nữa, có lẽ đại ca huynh chỉ bị chuyện gì đó trì hoãn, rất nhanh sẽ ra tới thôi." Cảm giác được tâm tình mất mát của hắn, Tiểu Hồng muội muội chu đáo cũng mềm giọng yêm ái mà an ủi hắn.
Tư Lăng miễn cưỡng mỉm cười, nhưng tâm thần vẫn không yên.
Theo thời gian trôi qua, tu sĩ xuất hiện trước động phủ càng ngày càng nhiều, mà sắc mặt Tư Lăng cũng càng ngày càng nặng nề.
Lúc Đại sư huynh Đường Lẫm Nhiên của phái Thiên Tông xuất hiện, đệ tử Thiên Tông phái ở trước động phủ đều tụ lại, rối rít hỏi thăm hắn. Đường Lẫm Nhiên mỉm cười đáp lại, điểm danh những đệ tử có mặt, phát hiện thiếu rất nhiều đệ tử, không cần phải nói hẳn là đã mất mạng ở bí cảnh. Trong lòng hắn không khỏi nặng trĩu.
"Ồ, Tư sư đệ còn chưa ra sao?" Sau khi nhìn lướt qua, phát hiện không có bóng dáng Tư Hàn, Đường Lẫm Nhiên kinh ngạc hỏi.
Trong những đệ tử thế hệ trẻ của phái Thiên Tông, hắn coi trọng nhất là Tư Hàn, cũng kỳ vọng rất cao đối với vị sư đệ này. Có lẽ không lâu sau nữa, tu vi của vị sư đệ này sẽ chẳng mấy chốc mà vượt qua mình, nói không chừng mình còn phải cung kính mà gọi hắn một tiếng "Sư thúc".
Trước khi tiến vào động phủ, Đường Lẫm Nhiên đã từng dặn dò các sư đệ muội, sau khi rời khỏi động phủ thì phải tập hợp ở trước động phủ để cùng nhau rời bí cảnh. Mà Tư Hàn là người đầu tiên xông qua Huyễn Trận Cửu Chuyển Luân Hồi ở Đại môn trước Động phủ; với năng lực của hắn, lúc này hẳn là nên ra ngoài rồi chứ.
Nghe được Đường Lẫm Nhiên nói, Tư Lăng lập tức dời sự chú ý qua.
Đệ tử phái Thiên Tông nghe hắn hỏi, đưa mắt nhìn nhau, sau đó đều lắc đầu nói chưa thấy Tư sư huynh.
Đường Lẫm Nhiên nhíu mày, nhìn về phía động phủ, nói: "Vẫn còn chút thời gian, có thể là bị chuyện gì đó trì hoãn, chúng ta chờ một chút."
Mọi người đều gật đầu tán thành. Từ thần sắc của những đệ tử phái Thiên Tông có thể nhìn ra Đường Lẫm Nhiên ở phái Thiên Tông cực kỳ được lòng người.
Chỉ có Nguyệt Thiên Dạ là ước gì Tư Hàn trực tiếp chết ở bí cảnh, vậy thì sẽ ít đi một kẻ ngăn cản nàng và Tư Lăng.
Tư Lăng trong lòng càng sốt ruột, bất an mà nhìn bốn phía.
Thời gian trôi đi rất nhanh, nhưng Tư Lăng lại cảm thấy mỗi một phút mỗi một giây đều dài đằng đẵng.
Mãi đến khi một tiếng ''bong'' vang lên, giữa không trung bỗng xuất hiện hào quang mỹ lệ. Bí cảnh đóng kín ba tháng lại lần nữa mở ra.
Các tu sĩ ở đây rối rít bóp nát ngọc bài rời khỏi bí cảnh. Thời gian bí cảnh mở ra chỉ có một khắc, chính là cho bọn họ thời gian một khắc để ly khai. Sau một khắc bí cảnh sẽ đóng lại, muốn mở ra lần nữa chỉ có thể chờ đến hai mươi năm sau.
Lo lắng của Tư Lăng đã biến thành hiện thực.
"Tiêu sư đệ, Nguyệt sư muội, Tô sư muội, các ngươi mang các sư đệ sư muội đi trước đi." Đường Lẫm Nhiên phân phó nói: "Ta chờ Tư sư đệ một lát nữa."
Đệ tử Thiên Tông cũng có chút lo lắng cho Tư Hàn, nhưng không dám trái lệnh của Đại sư huynh, đều đáp một tiếng vâng.
"Đại sư huynh, bọn đệ đi trước, huynh phải cẩn thận." Tiêu Trạc nói với Đường Lẫm Nhiên, trong lòng cũng hi vọng Tư Hàn bình an trở về. Có Tư Hàn bên cạnh ngăn cản, Tư Lăng sẽ không có cách nào cướp Thiên Dạ với hắn.
Chỉ một chốc, hiện trường chỉ còn lại hai người Tư Lăng và Đường Lẫm Nhiên.
Đường Lẫm Nhiên đi đến chỗ Tư Lăng, thấy cậu ta mắt nhìn chằm chằm cửa động phủ, xem ra tâm thần yên, không khỏi hơi nhíu mày. Nơi này là chỗ sâu trong bí cảnh, nguy hiểm trùng trùng, không biết bao nhiêu yêu thú lợi hại đang âm thầm ẩn núp nhìn chằm chằm bọn hắn, sơ ý một chút liền có thể mất mạng tại đây. Tình trạng này của cậu ta thực sự là không nên. Bất quá biểu hiện này của Tư Lăng cũng thể hiện một loại phẩm chất trọng tình trọng nghĩa, làm Đường Lẫm Nhiên khen ngợi trong lòng.
Phải biết, tu tiên giả nghịch thiên mà đi; Vì cơ duyên, vì trường sinh, có lúc cả sư môn, gia tộc, trưởng bối, bằng hữu đều có thể vứt bỏ, phản bội. Vì lẽ đó, khi Thiên Tông phái thu nhận đệ tử nội môn, bình thường phải xem phẩm chất rồi mới nhìn tư chất, sau đó mới nghiêm túc thu vào nội môn. Những người này sẽ trở thành hi vọng môn phái. Đây cũng là nguyên nhân Thiên Tông phái có thể trở thành đại phái đệ nhất Tây Cảnh.
Tư Lăng là đệ tử nội môn dự bị của Thiên Tông phái. Hắn có phẩm chất như thế, Đường Lẫm Nhiên tự nhiên vui mừng.
"Tư đạo hữu, không cần phải lo lắng. Tin vào năng lực của Tư sư đệ, không có gì có thể làm khó hắn." Đường Lẫm Nhiên an ủi.
Vị đại sư huynh này không hổ là thủ tịch[1] đại đệ tử của phái Thiên Tông, nhân đức độ lượng, chững chạc nhưng không mất ôn hòa, cực giỏi động viên người khác. Tư Lăng trong lòng hơi nhẹ nhỏm, gật gật đầu, đồng thời cũng cảm kích hắn không lập tức ra ngoài mà cùng mình ở lại nơi này.
[1]Đứng đầu, thủ lỉnh.
Một khắc thực sự rất nhanh, mắt thấy thời gian sắp hết, trái tim Tư Lăng như rơi xuống hầm băng, chặt chẽ trừng mắt nhìn Đại môn của Động phủ, đầu óc trống rỗng chết lặng.
Đường Lẫm Nhiên nhíu mày lại, sau đó lấy ngọc bài ra, nói với Tư Lăng: "Tư đạo hữu, thời gian đã đến, chúng ta nhất định phải ra ngoài."
Tư Lăng không hé răng.
Đường Lẫm Nhiên nhìn sắc trời bí cảnh, hào quang đã sắp biến mất, trong lòng biết bí cảnh rất nhanh sẽ đóng kín. Dù như thế nào, hắn
nhất định phải kéo Tư Lăng ra ngoài, bèn gấp rút nói: "Tư đạo hữu, ta tin tưởng Tư sư đệ hẵn là không có chuyện gì, chúng ta nên ra ngoài trước đi."
Trốn ở trong tay áo Tư Lăng, Tiểu Yêu Liên cũng gấp đến giậm chân. Nó không muốn bị nhốt ở bí cảnh hai mươi năm, ai biết phép tắc của bí cảnh có vì bọn họ là kẻ ngoại lai mà xoá bỏ sự tồn tại của bọn họ luôn không. Nó vội vã truyền âm nói: "Tư công tử, nhanh ra ngoài đi, có thể Tư đại ca đang chờ chúng ta ở bên ngoài đó."
Ánh mắt Tư Lăng sáng ngời, rốt cục khôi phục một chút tinh thần, gật đầu với Đường Lẫm Nhiên, trước lúc bí cảnh đóng lại, hắn bóp nát ngọc bài, cùng Đường Lẫm Nhiên đồng thời biến mất ở chỗ cũ.
Lại là một hồi truyền tống choáng váng quay cuồng, lúc Tư Lăng đứng vững thì phát hiện phía trước cách đó không xa có tiếng ầm ầm không ngừng. Có người đang đấu pháp.
"Chuyện gì xảy ra?"
Đường Lẫm Nhiên trầm mặt hỏi, rất nhanh liền phát hiện trong những người đang đấu pháp phía trước có đệ tử của bổn phái. Chính là người hiện đang rất có danh tiếng - Nguyệt Thiên Dạ.
Những đệ tử đang đợi Đường Lẫm Nhiên ở trước Bí cảnh nhìn thấy hắn bước ra, sôi nổi tiến lên gọi "Đại sư huynh". Đường Lẫm Nhiên quét mắt về bọn sư đệ sư muội đang chờ đợi ở đó, đếm đếm. Lần này tiến vào bí cảnh đã tổn thất mười lăm đệ tử môn phái, thực sự khiến hắn đau lòng khổ sở.
"Đại sư huynh, là Kim Đan trưởng lão của phái Nhạc Hải - Lưu Hải Uy tiền bối đột nhiên làm khó dễ. Ông ấy muốn giết Nguyệt sư tỷ để báo thù cho đứa con trai bị Nguyệt sư tỷ sát hại."
Nghe nói như thế, mắt Đường Lẫm Nhiên lộ ra tức giận, cũng không phải tức giận với Lưu Hải Uy, mà là nhằm vào cách làm của Nguyệt Thiên Dạ. Việc Nguyệt Thiên Dạ giết Lưu Kỳ hắn có biết tới. Ba tháng trước lúc bí cảnh mở ra, Lưu Hải Uy và Nguyệt Thiên Dạ cũng đã đối đầu với nhau, tuyên bố muốn giết Nguyệt Thiên Dạ để báo thù cho con trai. Bất quá khi đó bí cảnh mở ra, bị Nguyên Anh trưởng lão của các phái đến chủ trì việc mở cửa bí cảnh ngăn cản, sau đó ông ấy đã nói, nếu Nguyệt Thiên Dạ ra khỏi bí cảnh, nhất định sẽ đích thân giết nàng.
Ngày đó Lưu Kỳ đúng là đã mạo phạm Nguyệt Thiên Dạ, nhưng không đến mức đáng chết. Nhưng mà Nguyệt Thiên Dạ không chút do dự giết chết kẻ xúc phạm mình, tuy rằng lập uy, nhưng cũng làm cho phái Thiên Tông và Nhạc Hải sinh ra khoảng cách. Đây mới là chỗ mà Đường Lẫm Nhiên không đồng ý. Nguyệt Thiên Dạ quá lỗ mãng, loại tâm tư "Nếu người đụng chạm tới ta, ta nhất định sẽ giết người", tuy rằng sát phạt quả quyết, trong lúc nhất thời thì rất sảng khoái, nhưng không thể dùng mãi được. Như vậy rất bất lợi với sự tu hành, không nói tới việc sẽ sinh tâm ma, tương lai khi độ kiếp nhất định sẽ sinh ra rất nhiều nguy hiểm khó khăn không thể tưởng nổi so với người thường.
Đường Lẫm Nhiên dặn dò sư đệ muội chờ ở chỗ này, hắn tự mình đi ngăn cản hai người, nhất định không thể vì Nguyệt Thiên Dạ mà làm Nhạc Hải phái cùng Thiên Tông phái bất hoà.
Tư Lăng chỉ nhìn thoáng qua trận chiến phía trước rồi nhanh chóng phóng thần thức ra ngoài, gấp rút mà dò xét trong đám người. Loại hành vi trắng trợn không kiêng dè này vô cùng nguy hiểm, may là những tu sĩ Nguyên Anh chủ trì việc mở cửa Bí cảnh đã trở về sư môn ngay khi bí cảnh mở ra. Nếu lúc này không có tu sĩ Nguyên Anh, tự nhiên cũng không cách nào phát hiện thần thức và tu vi của Tư Lăng không tương xứng, tránh khỏi việc hoài nghi của bọn họ.
Thần thức tỉ mỉ quét qua một lần, lòng Tư Lăng lại lần nữa chìm xuống.
Không phát hiện bóng dáng đại ca.
Theo sự quan tâm của đại ca đối với hắn, nếu huynh ấy đã rời khỏi bí cảnh, dù thế nào cũng sẽ chờ ở đây, xác nhận hắn an toàn thì mới rời đi.
Lẽ nào... Đại ca chưa đi ra?
Ý nghĩ này khiến sắc mặt Tư Lăng trong nháy mắt trắng bệch như tờ giấy, trong lòng không khỏi có loại cảm giác sợ hãi.
Lúc này, một giọng nữ mừng rỡ vang lên: "Quá tốt rồi, Tư đạo hữu, huynh bình an vô sự."
Tư Lăng cứng nhắc mà nhìn lại, liền nhìn thấy Truyền Sơ cùng Pháp Lãng từ chỗ gần đó đang đi về phía mình, trên mặt của hai người đều lộ ra nồng đậm vui sướng, tuy rằng nhếch nhác một chút, nhưng tu vi của hai người đều có đột phá. Pháp Lãng thậm chí đã đạt đến Luyện Khí kỳ Đại viên mãn, Trúc Cơ chỉ trong tầm tay, có thể thấy được lần này hắn thu hoạch không ít.
Tư Lăng hơi tỉnh lại, gật đầu với hai người, nói: "Ta không có chuyện gì, các ngươi thì sao?"
Mặt mày Truyền Sơ tràn ngập vui sướng, lộ ra một nụ cười ngại ngùng, cao hứng nói: "Bọn này chỉ bị một vài vết thương, cũng không có chuyện gì."
Pháp Lãng cũng mỉm cười mà phụ họa, cao hứng bắt chuyện cùng Tư Lăng, giản lược kể ra trải nghiệm của mình, nhưng không nói tỉ mỉ mình đạt được cơ duyên gì. Điều này cũng là chuyện mọi người đều ngầm hiểu trong giới tu tiên, ngoại trừ trưởng bối sư môn, không ai ngốc nghếch mà nói cho người khác biết mình đạt được cơ duyên gì.
Lúc đó Tư Lăng bị cơn lốc màu đen quái lạ cuốn đi, Pháp Lãng và Truyền Sơ thực sự rất lo lắng. Hai người cho rằng Tư Lăng bị cơn lốc quét đến sau cánh cửa kia, cho nên lúc đó liền vội vàng đi vào, bắt đầu chuyến thám hiểm của bọn họ. Nhưng mãi đến tận khi họ trải qua vô vàng khó khăn rời khỏi nơi đó, vẫn không tìm được hình bóng Tư Lăng, làm hại bọn hắn đều cho rằng Tư Lăng đã xảy ra chuyện gì. Hiện tại nhìn thấy hắn bình an vô sự, trong lòng hai người đều cao hứng vô cùng. Trải qua chuyến đi bí cảnh lần này, ba người tuy rằng còn không đạt đến trình độ tri kỷ có thể móc tim móc phổi, nhưng đều có chút hiểu rõ nhân phẩm lẫn nhau, cảm thấy có thể thâm giao, cũng coi như là trở thành bằng hữu.
"Tư công tử, sắc mặt của huynh không tốt, xảy ra chuyện gì sao?" Truyền Sơ tâm tư tinh tế, rất nhanh phát hiện Tư Lăng khác thường.
Sắc mặt Tư Lăng vẫn tái nhợt vô cùng, trong lòng bi thương, nhẹ giọng nói: "Đại ca ta vẫn chưa đi ra..."
Nghe nói như thế, hai người đều trầm mặc.
Bọn hắn tự nhiên hiểu rõ lời này có ý gì. Nếu không phải bất hạnh mất mạng ở bí cảnh, vậy chính là có chuyện gì xảy ra không kịp bóp nát ngọc bài, bị nhốt ở trong bí cảnh. Coi như tạm thời còn sống, nhưng không lâu nữa chắc chắn sẽ bị bí cảnh xoá bỏ. Nghe nói lúc tu sĩ Thượng Cổ mở ra bí cảnh này, bọn hắn đã thêm vào một loại quy tắc nào đó, hễ là sinh vật không thuộc về bí cảnh vốn có, trong thời gian bí cảnh đóng lại rất nhanh sẽ bị xoá bỏ.