Lúc này trên Vô Phương Đảo, ngoại trừ cây đại thụ đứng lặng ở trung tâm đảo, khắp nơi đều điêu tàn tan hoang, mặt đất loang loang lổ lổ, rất nhiều ngọn núi trên đảo đều bị san thành bình địa, yêu thực cơ hồ đã bị hủy hoại hoàn toàn. Mà cây đại thụ này tuy rằng cũng bị thương tổn, nhưng vẫn xanh um rậm rạp, hơn nữa còn tự động dùng cành cây tấn công mấy tu sĩ Hóa Thần trên không trung.
Cây đại thụ này không biết đã sống bao nhiêu năm, đã tu luyện ra linh trí, có thể làm linh thụ. Đáng tiếc, nó còn chưa trưởng thành đã bị sát khí của Sát Ma ăn mòn, dị biến thành yêu thực, trở thành yêu vật phụ thuộc vào Sát Ma, được Sát Ma xem là sào huyệt. Nếu để cho nó trưởng thành một cách bình thường, nói không chừng đã sớm hoá hình sau đó phi thăng Thượng giới, nhất định sẽ không bị bắt ở lại trong thế giới này.
Nhìn thấy tình huống này, trong mắt tu sĩ đều toát ra vẻ tiếc hận, bất quá rất nhanh trong mắt lại lộ ra thần thái sốt sắng. Loại yêu thực biến dị này cũng là vật liệu thượng phẩm nha, vô cùng hiếm thấy, đưa nó luyện hóa không chừng còn có thể nhận được yêu hạch nha.
Tư Lăng giơ tay gõ gõ đầu Tiểu Yêu Liên, không vui nói rằng: "Thu hồi nước miếng của ngươi, có cô gái nào lại chảy nước miếng chứ?"
Tiểu Yêu Liên lập tức che miệng lại, nhưng đôi mắt vẫn khát vọng mà nhìn cây đại thụ biến dị kia. Lúc trước Sát Ma chưa thoát xác thức tỉnh, đại thụ này xem như là cái sào huyệt, căn bản không để lộ khí tức khác thường. Hiện tại Sát Ma đã thức tỉnh, khí tức cây đại thụ liền thay đổi, ở trong mắt Tiểu Hồng muội muội cũng cùng là yêu thực, đây là vật đại bổ nha.
"Tư công tử ~~~" Tiểu Yêu Liên kéo dài âm thanh, nhõng nhẽo lại mềm mại, mắt long lanh nhìn hắn, vẻ mặt mong đợi.
Tư Lăng rùng mình, vội vàng nói: "Ngươi cho rằng ta giành nổi với những tu sĩ Hóa Thần đó sao? Hai chúng ta cái gộp lại còn chưa đủ cho bọn hắn tát một cái. Hoặc là tự ngươi đi tìm cách?"
Tiểu Yêu Liên liền không lên tiếng, chỉ hy vọng lúc chủ nhân cướp được đồ vật của mình về, có thể thuận tiện đem yêu hạch về cho nó.
Hai người mặc dù nói chuyện, nhưng cũng chăm chú quan tâm tới tình hình ở Vô Phương Đảo.
Lúc làn khói đen nọ hóa thành quái thú, toàn bộ Vô Phương Đảo đồng thời bị một luồng linh quang nhàn nhạt bao phủ lại, tu sĩ Hóa Thần trên đảo liên thủ đóng kín cả hòn đảo nhỏ, tạo ra một cái không gian, phòng ngừa Sát Ma chạy trốn.
"Bọn phàm nhân các ngươi dám bắt nạt ta, ta phải giết chết các ngươi!"
Một âm thanh lạnh buốt vang lên, sóng âm tầng tầng phóng ra, Vô Phương Đảo chấn động dữ dội, tu sĩ cấp thấp ở giữa không trung ngoài đảo thậm chí cảm giác được toàn bộ màng nhĩ đau đớn không thể tả, hai lỗ tai chảy máu.
Tư Lăng vội vàng đem hồn lực tầng tầng bao lấy mình, mới cảm thấy dễ chịu hơn một chút. Chả trách những tu sĩ kia không dám đến quá gần, quả nhiên là quá nguy hiểm.
Trên Vô Phương Đảo lại là một trận ác chiến, mười một tu sĩ Hóa Thần, vũ lực mạnh nhất chính là yêu tu Đồ Mục, hẳn là do bản thể của hắn. Bất quá nếu bàn về pháp thuật công kích, Bệ tu sĩ và Đan Lương lại cao hơn một bậc.
"Sư tỷ, ta cứ cảm giác Sát Ma kia có chút kỳ quái?" Liễu Thành Phong đột nhiên nói vậy, tuy rằng bề ngoài là người tùy tiện, nhưng Liễu Thành Phong cũng có một mặt tỉ mỉ.
Nghe vậy, mấy chục tu sĩ ở đây đồng thời quay đầu nhìn về phía hắn, muốn nghe hắn giải thích một chút.
Tô Hồng Phi cau mày quan sát tình huống trên đảo, động tác của bọn họ quá nhanh, bọn nàng căn bản không kịp nhìn rõ thì đã qua. Bất quá tình trạng của Sát Ma xác thực rất quái lạ, trầm ngâm nói: "Xác thực như vậy, rất kỳ quái. Từ trong ký ức của ma tu cũng biết, sau khi Sát Ma thoát xác thành công, thân thể là hữu hình, dáng dấp là ma đầu hình người cao ba trượng. Thế nhưng thân thể hiện tại của nó lại là một luồng khói đen vô hình, tuy rằng khí tức cường đại, nhưng nhìn có chút không ổn." Nói xong, trong lòng lại thở dài, quả nhiên rất nhiều chuyện không khớp với đời trước.
Mọi người cũng không hiểu, chỉ có thể tiếp tục quan sát tình huống trên đảo.
Sát Ma dù sao cũng là sát ma thời kỳ Thượng Cổ, tuy rằng hiện tại chỉ có một trái tim, những vẫn không phải thứ mà bọn hắn có thể đối phó. Mười mấy tu sĩ Hóa Thần liên thủ mà còn không thương tổn được nó chút nào, ngược lại đã có mấy vị tu sĩ Hóa Thần bị trọng thương, không thể không lui sang một bên nuốt đan dược chữa thương.
Rất nhanh, hiện trường chỉ còn lại Đồ Mục, Đan Lương, Bệ Diệc Huy, ba vị tu sĩ triền đấu với Sát Ma. Sát Ma mấy lần muốn xông ra khỏi cấm chế mà mười tu sĩ Hóa Thần liên thủ chế tạo, nhưng tạm thời không cách nào phá giải, chỉ có thể dựa vào sát khí bản thể của nó hóa thành mấy ngàn cái xúc tu, một bên công kích đối thủ, một bên đâm mạnh vào cấm chế, muốn tạo ra một lỗ hổng.
Sát Ma cũng biết lần này mình phục sinh có gì đó không đúng, tuy rằng chỉ có một trái tim, nhưng ở loại Tu Tiên Giới phàm trần linh quang mỏng manh này, sự tồn tại của nó không thể nghi ngờ là cường đại nhất. Nhưng mà khi nó tỉnh lại lại phát hiện mình thoát xác không thành công, dường như thiếu một chút dinh dưỡng. Mỗi khi nó điều động sát khí ở trái tim, luôn cảm giác được có một chút vướng víu, có thứ gì đó bám ở phía trên, vô cùng bất lợi cho nó. Cũng vì thế nên giờ nó chỉ muốn rời khỏi nơi này trước, tìm một nơi để kiểm tra tình trạng cơ thể, sau đó mới tàn sát tu sĩ ở đại lục này để chế tạo càng nhiều sát khí cho mình sử dụng. Thế nhưng, những con kiến mà xưa nay nó chẳng để vào mắt lại nhiều lần cản trở nó, không giết bọn chúng thì căn bản không thể rời đi được.
"Không được, nó muốn chạy trốn rồi!" Đã bị thương - Bệ Diệc Huy nhìn thấy Sát Ma bức lui đám Đồ Mục rồi hóa thành một làn khói đen bay hướng về một chỗ cấm chế mỏng manh, nhất thời sắc mặt đại biến. Nếu để Sát Ma ly khai, đại lục Thương Vũ sẽ gặp phải một trận mưa máu gió tanh.
Trải qua nhiều lần không ngừng công kích, Sát Ma đã công phá được một lỗ hổng ở cấm chế, rất nhanh sẽ có thể ly khai.
Nhưng mà, ngay khi Sát Ma muốn nhân cơ hội thoát đi, đột nhiên lỗ hổng kia lóe lên một luồng linh quang trắng lóa thuần khiết. Linh quang là khắc tinh của sát khí, vừa đối mặt, thân thể Sát Ma liền biến mất một nửa, lộ ra một trái tim màu đen to lớn được vây trong sương mù. Tuy rằng rất nhanh liền có sương mù màu đen bao lại, nhưng Sát Ma vẫn là bị thương.
"Rống --" Sát Ma phát ra một tiếng gào thét thảm thiết, âm thanh như sấm nổ, đinh tai nhức óc, cặp mắt màu đỏ tươi trên cái đầu to lớn kia trợn trừng phía trước, "Lại là ngươi? Muốn chết!" Sau đó phun ra một ngụm sát khí, sát khí quét qua chỗ nào, yêu thực đều hóa thành thể khí biến mất.
Lúc này mọi người cũng chú ý tới kẻ đã làm tan biến nửa người Sát Ma. Một nữ tu Trúc Cơ kỳ?! Hơn nữa nghe giọng điệu của Sát Ma, hình như đã từng gặp nàng ta?
"Là Nguyệt sư tỷ!" Liễu Thành Phong kinh ngạc kêu lên, trong lòng cân nhắc, chẳng lẽ lúc trước Nguyệt Thiên Dạ và Đồ Mục ở lại trong đại thụ, là để làm gì đó?
Tô Hồng Phi hai mắt nặng trĩu, nhớ tới đời trước Vô Phương Đảo chìm vào đáy biển, hẳn là Nguyệt Thiên Dạ cũng nhúng tay vào?
Tu sĩ Hóa Thần trên Vô Phương Đảo cũng kinh ngạc không ngớt, không ngờ chỉ là tu sĩ Trúc Cơ? Lúc trước bọn hắn đã tìm kiếm một lần, rõ ràng không phát hiện khí tức của người này, nàng ta sao có thể ẩn trốn ở chỗ này? Bất quá khi nhìn thấy Sát Ma tức giận đuổi theo nữ tu này, những tu sĩ Hóa Thần bị thương đều thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng nuốt đan dược để tranh thủ thời gian khôi phục.
Mà lúc này sau khi Nguyệt Thiên Dạ ra tay, biết mình không phải
là đối thủ của nó, chỉ có thể bắt đầu chật vật chạy trốn tứ phía trên Vô Phương Đảo. Nàng vừa nãy có thể một kích thành công, cũng là bởi vì thừa dịp Sát Ma không phòng bị, giờ nếu muốn đắc thủ một lần nữa thì không phải dễ dàng như vậy. Đối với Sát Ma, ngoại trừ sự tồn tại của nó nguy hại tới nhân sĩ, nàng còn muốn ma hạch của nó nữa. Có được ma hạch, không gian của nàng liền có thể thăng cấp, đến lúc đó diện tích không gian sẽ càng lớn, càng có lợi cho tu vi của nàng.
Ý nghĩ ở trên chỉ là thoáng qua, muốn ma hạch cũng phải có mệnh mới được, cho nên giờ phải chuyên tâm thoát thân.
Nguyệt Thiên Dạ tuy rằng tu vi không cao, nhưng pháp bảo thiên kỳ bách quái[1], pháp bảo tốc độ cũng không ít. Lúc này nàng giẫm chân trên một Phi hành khí trông như một đám mây chạy trốn khắp nơi, tốc độ của nó thậm chí khiến Sát Ma tạm thời không đuổi kịp nàng, làm người ta lại một hồi trố mắt ngoác mồm, ngạc nhiên vô cùng.
[1]Phong phú, đủ thứ kỳ quái.
Cuối cùng, Nguyệt Thiên Dạ bị một cái xúc tu khói đen của Sát Ma quất bay đến cấm chế bao phủ hòn đảo, sau đó bị bật ngược lại, té lăn trên đất, rồi bị một cái xúc tu đâm xuyên bụng. Giữa lúc Sát Ma muốn giết chết tên nhân tu nhỏ yếu này, một luồng linh lực hóa thành cự quyền (nắm đấm to) đánh tới, đánh tan xúc tu định giết chết Nguyệt Thiên Dạ. Sát Ma lại một lần nữa tức giận gào thét như sấm, bị những tu sĩ hạ giới nhỏ yếu này kích động đến hai mắt đỏ lên.
Đồ Mục mặt trầm như nước, nhanh chóng ôm lấy Nguyệt Thiên Dạ vì bị thương nên khí tức yếu ớt, ném xuống cây đại thụ, sau đó xoay người đối mặt với Sát Ma. Mà kỳ quái chính là, lúc Nguyệt Thiên Dạ tiếp cận, cây đại thụ này không chỉ không tấn công, ngược lại duỗi hai cành cây ra đón lấy nàng, sau đó đưa vào một hốc cây trong đó.
Trận ác chiến trên Vô Phương Đảo mãi không ngừng lại, những lão quái Hóa Thần khiến người ta ngước nhìn trong đại lục Thương Vũ từng người từng người bị thương, thậm chí còn có một vị tu sĩ Hóa Thần mất mạng, làm những tu sĩ đang quan sát ngoài đảo trong lòng sợ hãi không thôi. Tu sĩ Hóa Thần là nhân vật đỉnh cao ở đại lục Thương Vũ, nếu ngay cả bọn họ cũng không thể đối phó với Sát Ma, vậy những người khác cũng chỉ có đường bị giết mà thôi. Nếu để cho Sát Ma chạy trốn, đại lục Thương Vũ sẽ rơi vào Địa ngục.
Tư Lăng cũng rất lo lắng khẩn trương, kể khổ với Tiểu Hồng, nói rằng: "Tiểu Hồng muội muội, chủ nhân ngươi rốt cuộc muốn nấp tới khi nào? Lúc nào nó mới chịu ra tay?" Cục diện hiện giờ rất bất lợi với nhân tu, Tư Lăng quá căng thẳng, lo lắng tới nỗi muốn trông cậy vào Trọng Thiên - kẻ xưa nay chẳng thể dựa dẫm.
Tiểu Yêu Liên ôm linh quả thật chặt, cũng đang chăm chú nhìn phía trước, ấp úng nói: "Ta, ta cũng không biết... Tư công tử, làm sao bây giờ? Lẽ nào không ai có thể giết Sát Ma sao? Chúng ta có thể bị Sát Ma ăn luôn không?"
"Ta chỉ có thể bị giết, bị ăn sẽ là ngươi. Ai kêu ngươi khá bổ chứ." Tư Lăng tỉnh táo phân tích, nói, "Ngươi là Yêu Liên, chính là vật đại bổ, tin chắc Sát Ma cũng sẽ cảm thấy rất hứng thú."
Tiểu Yêu Liên lập tức ngập nước mắt, thân thể run như cầy sấy.
Bắt nạt kẻ yếu xong, tâm tình khá hơn một chút, Tư Lăng lại bắt đầu cân nhắc xem hắn có nên chạy trốn ngay bây giờ luôn không. Có Phi Thiên Thuyền ở đây, hắn tin tốc độ của mình sẽ không kém. Nhưng mà -- làm quái gì cứ có loại cảm giác Sát Ma không chết, đại lục Thương Vũ sẽ không có đất đặt chân vậy?! Thôi bỏ đi, để nhìn thêm một chút đã.
Vừa nhìn, liền nhìn thấy Đồ Mục bị Sát Ma chặt đứt một cánh tay, sau đó nhét cánh tay kia vào trong miệng, rắc rắc hai lần, khí tức vốn suy yếu lại mạnh hơn mấy phần.
Mọi người đều kinh sợ, thì ra Sát Ma dựa vào thôn phệ là có thể khôi phục, có phải sau này nó cũng sẽ thôn phệ nhân tu như vậy? Tư Lăng cũng run sợ trong lòng, bất quá hắn còn không quên đe dọa Tiểu Yêu Liên đã run rẩy như tận thế đến nơi: "Nhìn đi, nếu yêu tu là đồ bổ đối với Sát Ma, yêu thực chắc chắn cũng vậy.""
Nhìn thấy đứa nhỏ kinh hãi quăng luôn linh quả rồi ôm đầu trốn vào tay áo của mình, Tư Lăng ngẩng đầu nhìn trời, tự kiểm điểm lại xem có phải mình đã bị Trọng Thiên chèn ép đến biến thái, thế nhưng lại cảm thấy bắt nạt kẻ yếu rất vui vẻ...
Mất đi một cánh tay - sức chiến đấu của Đồ Mục yếu đi không ít, sau đó bị mười mấy xúc tu khói đen đâm thủng mười mấy lỗ trên thân thể. Đồ Mục trọng thương, vết thương bị sát khí ăn mòn nhanh chóng. Giống như những Hoạt tử nhân kia, cũng đã bị loại sát khí tà ác này ăn mòn, dù là tu sĩ Hóa Thần, nếu không kịp trừ khử, bị sát khí ăn mòn đến tâm mạch, cũng sẽ biến thành Hoạt tử nhân.
Ngay khi Sát Ma chuẩn bị thôn phệ Đồ Mục, đột nhiên giữa không trung nứt ra một khe hở không gian, thu Đồ Mục vào.
Nhìn thấy Đồ Mục bị khe hở không gian này thôn phệ, Tô Hồng Phi đột nhiên đứng phắt dậy, nhìn chằm chằm nơi Đồ Mục biến mất, khóe môi lộ ra nụ cười khẩy. Quả nhiên là kẻ nặng tình, chấp nhận bại lộ không gian cũng phải cứu người đi. Lần này, những tu sĩ Hóa Thần đó muốn không nghi ngờ cũng khó.
Ngay khi Đồ Mục biến mất, Sát Ma không để ý tới những tu sĩ Hóa Thần đó nữa, lại một lần nữa bay về hướng lỗ hổng cấm chế, dùng tất cả xúc tu đen oanh kích cấm chế, chẳng mấy chốc cấm chế trên Vô Phương Đảo liền biến mất.
Nhưng mà, Sát Ma lại không lập tức lập tức rời đi. Lúc cấm chế biến mất, đột nhiên thân thể khói đen của nó bốc lên cao, ngửa mặt lên trời phát ra một tiếng gầm rú thống khổ, âm thanh chấn động vạn dặm, đánh thẳng vào thức hải, làm toàn bộ tu sĩ đứng trên không trung thất khiếu[2] chảy máu, đều bị thanh âm kia đánh rơi xuống hải lý. Lúc này, không người nào phát hiện, ở trái tim Sát Ma, một tia yêu hỏa màu đỏ tím như một chấm nhỏ, phát sáng yếu ớt, trong nháy mắt lại có xu thế cháy lan bùng nổ.
[2]Thất khiếu (gồm hai tai, hai mắt, hai lỗ mũi và miệng)
"Đây là loại lửa gì?!" Một tên tu sĩ Hóa Thần ngạc nhiên hỏi.
Không có người nào trả lời, cũng không biết vì sao Sát Ma lại nhanh chóng bị một ngọn lửa màu đỏ tím bao vây lấy. Ngọn lửa này làm cho người ta cảm giác vô cùng nguy hiểm, cả tu sĩ Hóa Thần cũng không dám tới gần.
Thế lửa càng lúc càng lớn, tiếng rống của Sát Ma hóa thành lưỡi dao sắc hữu hình, tấn công thần thức của tất cả mọi người. Mặc dù là tu sĩ Hóa Thần, cũng chỉ có thể khổ sở chống đỡ lại.