Trương Ninh đang vui vẻ, đột nhiên cảm giác xe dừng lại, thế nhưng không động đậy.
Nàng mới vừa cúi đầu chuẩn bị xem xét xe, trên eo đã bị ôm, cả người từ trên xe bị ôm xuống.
“A ——” Trương Ninh sợ hãi kêu một tiếng.
“Là ta.” Phía sau truyền đến thanh âm trầm thấp quen thuộc.
Trương Ninh sửng sốt, cả người cứng lại rồi, nàng nghiêng đầu vừa thấy, quả nhiên thấy được Tống Kiến Quốc có chút râu mặt.
Tống Kiến Quốc thấy bốn phía không ai, lại đem Trương Ninh ôm chặt chút, ở trên nàng trán hôn mạnh một cái, mới đem người buông ra.
“Tức phụ, nhớ ta không?”
Trương Ninh tức khắc mặt đỏ rực.
Còn may tuy rằng là đường từ trong thôn đi trấn trên, nhưng ngày thường người trong thôn cũng rất ít đi trấn trên, hiện tại thời gian không sớm cũng không muộn, cũng không ai từ nơi này đi ngang qua, bằng không mới vừa bị người nhìn thấy, thật đúng là mất mặt a.
Nàng ngẩng đầu nhìn Tống Kiến Quốc, lại vừa vui vẻ vừa hiếu kỳ nói: “Ngươi sao đã trở lại?”
Trên người Tống Kiến Quốc đeo một cái tiểu ba lô quân trang màu xanh lục, bên trong không mang bao nhiêu hành lý.
Hắn duỗi tay đỡ xe đạp Trương Ninh, ngồi lên phía trên, “Đi lên.”
Trương Ninh cười ngồi trên sườn xe đi, một đôi mắt cười giống như trăng non, lại giơ tay đem eo Tống Kiến Quốc ôm.
Tống Kiến Quốc quay đầu lại liếc nhìn nàng một cái, thấy bộ dáng nàng tâm tình không tồi, khóe miệng cũng cong lên, “Ngồi ổn đó.” Nói xong liền đem xe đạp dẫm lên.
Thấy phương hướng là trấn trên, Trương Ninh hiếu kỳ nói: “Ngươi đã trở lại không trở về nhà sao?” Nàng còn chuẩn bị cùng Tống Kiến Quốc cùng nhau về trong thôn đó.
Tống Kiến Quốc không đáp hỏi ngược lại: “Chứng minh thư có mang theo không?”
Trương Ninh sửng sốt, “Mang theo.” Mấy ngày nay nhà máy làm một ít thủ tục, nàng chính là không rời thân đâu.
Đối với câu trả lời này, Tống Kiến Quốc có vẻ rất vừa lòng, lực đạo dưới chân càng mau, xe chạy nhanh qua bùn đất trên đường.
“Ai nha ngươi chậm một chút, đợi lát nữa quăng ngã mất.” Trương Ninh sợ tới mức nhanh chóng nắm phần eo hắn, liền muốn hỏi chuyện hắn như thế nào lại đột nhiên trở về, cũng quên sạch sẽ.
Mãi cho đến lúc đến cửa Cục Dân Chính trấn trên, Trương Ninh mới biết được tính toán của Tống Kiến Quốc.
Tống Kiến Quốc không nói một lời, đem xe đạp khóa trên cây nhỏ, liền lôi kéo người trực tiếp hướng bên trong đi vào.
Mãi cho đến khi thời điểm điền đơn, Trương Ninh mới phản ứng lại, “Chúng ta đây là làm chứng nhận?”
Tống Kiến Quốc nhanh chóng vung bút điền xong đơn, kí tên chính mình lên.
Thấy Trương Ninh còn chưa có điền xong, lại đem bút đưa cho nàng, “Ân, mau điền đi, ta ngày mai phải chạy trở về.
“
Trương Ninh thấy hắn nghiêm túc, mím môi, cũng cúi đầu nghiêm túc điền đơn.
Người làm giấy chứng nhận bên trong Cục Dân Chính Trấn không nhiều lắm, cho nên sau khi hai người điền xong, xếp hàng cũng không cần, liền trực tiếp làm thủ tục khác.
Mãi cho đến khi trên tay cầm cuốn sổ màu đỏ (sổ chứng nhận kết hôn), Trương Ninh lúc này mới ý thức được, sổ hộ khẩu còn chưa lấy thì đã lấy giấy chứng nhận rồi?
Tống Kiến Quốc đem sổ chứng nhận đặt vào túi bên trong quần áo ở ngực, cười nói: “Ta là quân hôn, người ta giúp ta kiểm tra hồ sơ nhà các ngươi.”
“Hóa ra quân hôn còn có ưu đãi này đó.” Trương Ninh nói thầm một chút, lại đột nhiên nhớ tới chuyện Tống Kiến Quốc đột nhiên trở về, nhìn Tống Kiến Quốc đã đem xe đạp đẩy lại đây, nàng chạy tới lôi kéo tay áo hắn nói: “Ngươi vội vội vàng vàng trở về như vậy, chính là vì để lấy chứng nhận?” Nàng không biết Tống Kiến Quốc như thế nào còn có một mặt tích cực như vậy.
diendanlqdon
Lần trước động phòng đều là nàng chủ động đó……
“Nhận chứng nhận trước, đợi lát nữa đi Chu gia một chuyến.” Tống Kiến Quốc đã sải bước lên xe, lại xoay người vươn tay đỡ Trương Ninh ngồi bên sườn, “Đi về trước gặp nương đã, buổi chiều ta lại đi Chu gia.”
Trở về vì hai chuyện lớn, một chuyện quan trọng nhất đã xong xuôi, trong lòng Tống Kiến Quốc cũng coi như rơi xuống hơn phân nửa.
Xe đang trên đường về đến thôn, Trương Ninh lại nói: “Ngươi đi Chu gia làm gì, người ta đang tìm ngươi đó, ngươi còn nhanh chân đưa tới cửa, còn không chừng bị người ngăn cản không thả người.”
Lời trong lời ngoài tất cả đều chua lòm.
Nếu là trước đây, Trương Ninh sẽ không nói ra lời này, tuy nhiên hiện tại đều đã có chứng nhận, nàng có đủ tự tin, cũng muốn thể hiện tiểu tính tình.
Tuy rằng trước đây ngoài miệng nói không có việc gì, trong lòng nàng vẫn có chút bị người Chu gia ảnh hưởng.
Tống Kiến Quốc nghe vậy nở nụ cười, “Việc này ta luôn muốn giải quyết, không làm tốt, ta trở về cũng không yên ổn.”
Hắn nói xong, dưới chân dừng lại, đạp chân lên trên mặt đất, đem xe cố định lại, sau đó xuống xe nhìn Trương Ninh.
Trương Ninh đang có chút vui sướng, thấy bộ dáng hắn vẻ mặt nghiêm túc, trên mặt có chút ngây ngẩn cả người, “Sao đột nhiên ngừng, không quay về?”
Tống Kiến Quốc nhìn hai bên, thấy không ai, duỗi tay sờ sờ mặt nàng, lại để tay đỡ lên trên vai nàng, “Trương Ninh, việc này là ta có lỗi với ngươi.
Xuân Lan ở trong thư nói cho ta, Chu Tuệ tìm ngươi?”
Trương Ninh cong cong khóe môi, “Không có việc gì đâu, nàng nói nàng, ta lại không có gì ảnh hưởng.”
Tống Kiến Quốc rũ mắt, thở dài nói: “Việc này là ta có lỗi với ngươi, hôm nay ta đi Chu gia cùng bọn họ nói rõ ràng, về sau bọn họ sẽ không tới tìm ngươi.”
Trương Ninh thấy hắn bộ dáng áy náy, duỗi tay lôi kéo cánh tay hắn, cười nói: “Thật không có việc gì, trước khi kết hôn tình huống của ngươi ta đều rõ ràng, ta đã chuẩn bị tinh thần tốt rồi.” Nàng nói lại nở nụ cười, “Thêm nữa, nếu không phải nàng làm ầm ĩ như vậy, ta còn không biết ngươi rất trân trọng hôn sự này với ta đó.”
Lần này thái độ Tống Kiến Quốc còn có cách làm, thật là làm trong lòng nàng cực kì thoải mái.
Người nam nhân này không có giống như nàng nghĩ sẽ do dự không quyết đoán, hai bên đều không giải quyết được, ngược lại sấm rền gió cuốn* mang nàng đi làm chứng nhận.
[*]Sấm rền gió cuốn: Miêu tả việc thực hiện nghiêm túc và nhanh chóng.
Điều này đã khiến nàng đủ tin tưởng, về sau người Chu gia lại càn quấy, nàng cũng sẽ không khổ sở.
Nàng nhấp môi, lại nói: “Kiến Quốc, ngươi đối với Chu Tuệ còn có tình cảm sao?”
Tống Kiến Quốc nghe vậy, thở dài, “Trước kia…… Là từng có.
Nàng lớn lên đẹp, lại là đối tượng của ta, trong lòng cũng là nhớ thương.” Khi đó hắn thật sự quyết định chủ ý cùng Chu Tuệ cùng nhau sống cả đời, hắn biết chức nghiệp chính mình đặc thù, chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều, cho nên trong lòng đối với Chu Tuệ cũng là áy náy.
Mặc dù mỗi lần gặp mặt, Chu Tuệ đều là thái độ lạnh như băng, hắn cũng đều không để trong lòng.
Đời này còn rất dài, cũng không thể lạnh nhạt mãi.
Không nghĩ tới Chu Tuệ cho hắn một đòn cảnh tỉnh, hắn muốn làm tan băng, không ngờ lại không có cơ hội này.
“Nhưng ta cùng nàng ấy đều đã qua, Trương Ninh, thời điểm ta quyết định cùng ngươi kết hôn, cũng là vì chính mình làm điều kết thúc cho những truyện trước đó.
Ta muốn một lần nữa bắt