Tôn Mẫn thấy thế, cũng không dám hồ đồ, nhanh chóng kéo Trương Ninh đi phòng cấp cứu làm kiểm tra, trong lòng cầu thần bái phật, nhưng đừng cả nàng cũng xảy ra chuyện.
“Nhìn giống như mang thai, đi khoa phụ sản nhìn xem đi.”
Lời này của lão đại phu thốt ra, Tôn Mẫn trên mặt kinh ngạc một chút, tiện đà mặt đầy kinh hỉ nhìn Trương Ninh đang sợ ngây người, “Trương Ninh, ngươi có nghe không, ngươi có đứa nhỏ.”
Lão đại phu kia nghe vậy, nhanh chóng nói: “Ta còn không thể trăm phần trăm xác định đâu, ngươi nhanh chóng đưa nàng đi khoa phụ sản khám đi.”
“Đúng đúng đúng, chúng ta nhanh chóng đi kiểm tra, cũng không thể chậm trễ.”
Tôn Mẫn vội vàng lôi kéo Trương Ninh đi khoa phụ sản.
Bên này làm kiểm tra, rốt cuộc xác định được mang thai năm tuần.
Trương Ninh giống như là nằm mơ sờ sờ bụng, nàng thế nhưng mang thai, có đứa nhỏ của Tống Kiến Quốc.
Nghĩ đến tình trạng của Tống Kiến Quốc, Trương Ninh trong lòng đau nhói, rồi lại không dám để cảm xúc lại kích động, sợ làm tổn thương đứa nhỏ.
“Trương Ninh, ngươi hiện tại cũng không thể ngã xuống, cho dù ngươi không vì chính mình, cũng vì Kiến Quốc cùng đứa nhỏ a.
Hắn hiện tại chỉ có ngươi là người thân duy nhất ở bên người, ngươi ngã xuống, hắn làm sao, hơn nữa đứa nhỏ này…… Ngươi vì hắn giữ mà giữ lại a.” Tôn Mẫn không dám nói ra miệng, nếu Tống Kiến Quốc thật sự chịu không nổi, đây chính là đứa nhỏ duy nhất của Tống Kiến Quốc, về sau liền dựa vào đứa nhỏ này kéo dài huyết mạch.
Tuy nhiên, nếu Tống Kiến Quốc không còn nữa, để Trương Ninh chính mình một người mang theo đứa nhỏ, cũng không biết Trương Ninh có thể đồng ý hay không, có thể chịu được cái khổ này hay không.
Trương Ninh còn trẻ tuổi xinh đẹp như vậy, về sau khẳng định là phải gả cho người, mang theo đứa nhỏ, chung quy sẽ khó khăn hơn rất nhiều.
Nhưng tư tâm nàng vẫn hy vọng Trương Ninh có thể giữ lại đứa nhỏ này, nàng cũng là nhìn Tống Kiến Quốc trưởng thành, đây là người có lòng cầu tiến, lại là người chính khí tốt.
Hơn nữa hắn bị thương, cũng coi như là vì nam nhân chính mình chắn kiếp nạn, nàng cũng không muốn nhìn Tống Kiến Quốc không có sau này.
“Tẩu tử, ngươi yên tâm, ta sẽ vì Kiến Quốc cố gắng che chở đứa nhỏ này.” Trương Ninh lau khô khóe mắt, bi thương trong mắt đã bị một loại thần sắc yên lặng mà kiên cường thay thế.
“Ta đi xem Kiến Quốc, nói cho hắn tin tức tốt này.”
Thay đổi quần áo xong, Trương Ninh liền một mình vào phòng bệnh.
Khương Hán cùng Tôn Mẫn ở lại bên ngoài, Tôn Mẫn nói: “Ngươi trước tiên ở nơi này nhìn, xem bọn họ còn có muốn cái gì, liền giúp đỡ chạy chân, ta đi về trước làm cho Trương Ninh chút đồ ăn, cơm trưa nàng còn chưa có ăn, hiện tại lại có đứa nhỏ, cũng không thể đói bụng như vậy.”
“Vậy ngươi nhanh chóng đi đi, làm nhiều lên, nước canh kia cũng làm nhiều chút.” Khương Hán cũng không hiểu chuyện này đó của nữ nhân, nhưng biết huynh đệ có đứa nhỏ, cho nên trong lòng cũng là cực kì vui vẻ.
“Ta biết.” Tôn Mẫn cười liếc hắn một cái, xoay người liền nhanh chóng về nhà.
Nàng nghĩ mấy ngày nay còn phải ở bệnh viện hỗ trợ, đứa nhỏ còn phải đi nhờ Điền Ái Lan giúp đỡ chăm sóc mới được.
Bên trong phòng bệnh, Trương Ninh đang ngồi ở mép giường Tống Kiến Quốc, đôi tay gắt gao nắm quần áo của mình, chạm vào cũng không dám chạm vào trên giường Tống Kiến Quốc.
“Kiến Quốc, ta muốn nói cho ngươi một cái tin tức tốt, ta có đứa nhỏ, chúng ta có đứa nhỏ.”
Nàng vừa nói, trên mặt lộ ra tươi cười vui sướng, “Ngươi có phải rất vui vẻ hay không, ta biết ngươi vẫn luôn ngóng trông có đứa nhỏ, hiện tại rốt cuộc có, ngươi khẳng định rất vui vẻ.
Kiến Quốc, ngươi hãy mau tỉnh lại đi, ngươi nằm như vậy, ta một mình sợ hãi.”
Trương Ninh chịu đựng không khóc, cũng không có kích động, tận lực dùng một loại thanh âm bình thản kể ra cảm xúc chính mình.
“Kiến Quốc, ngươi biết không, ngươi là người duy nhất trên thế giới này đối tốt với ta nhất.
Kỳ thật ta gả cho ngươi, là có tư tâm.
Bởi vì ta biết ngươi là người tốt, trước kia ngươi đối với người xa lạ như ta, đều có thể lấy mạng ra bảo hộ, đối đãi với thê tử của ngươi nhất định sẽ càng thêm yêu quý, cho nên sau khi ta trở về liền một lòng muốn gả cho ngươi.
Ta quá khát vọng có được loại tình cảm chân thành tha thiết này.
Ta không nghĩ tới ngươi so với ta tưởng tượng còn tốt hơn, thậm chí còn tôn trọng ta, yêu quý ta.”
Nàng vừa nói, vừa nghĩ đến trước đây nguyên nhân bởi vì Chu Tuệ mà trở về, Tống Kiến Quốc đột nhiên từ quân khu về nhà, tình cảnh ở trên đường đem nàng lòng lấp kín tình cảm.
“Lần đó ngươi ở ven đường đối với ta nói những lời đó, ta mới biết được, hóa ra ngươi đối với ta trừ bỏ trách nhiệm, còn có tình cảm …… Tình yêu.
Ta lúc ấy thật sự rất vui vẻ, trong lòng giống như trộm được một cái kẹo, rất ngọt rất ngọt.
Ta khi đó liền nghĩ, ta phải yêu người nam nhân này cả đời, yêu trượng phu ta.
Kiến Quốc, ngươi nghe được không…… Ta yêu ngươi!”
Trương Ninh hiện tại rất hối hận, trước đây bởi vì ngượng ngùng, cho nên chưa từng chủ động nói qua mấy chữ này.
lqđ.
Giữa phu thê bọn họ vẫn luôn là có một loại tâm ý tương thông, cho nên kiểu nói thẳng ra như vậy, nàng chưa từng có nghĩ tới, chỉ dựa vào hành động cho thấy nội tâm tình cảm chính mình.
Nhưng cho đến thời khắc bây giờ, nàng mới biết được, có những lời nói không có nói ra, chung quy là một loại tiếc nuối.
Tống Kiến Quốc lẳng lặng nằm ở trên giường, động cũng không động một chút.
Trương Ninh thở dài, muốn duỗi tay sờ sờ lòng bàn tay hắn, lại chung quy không dám động một chút, “Ngươi nếu có thể nghe được lời nói của ta, thì tốt rồi.”
Bởi vì có yêu cầu thời gian, Trương Ninh chỉ đợi nửa giờ liền từ bên trong ra, mấy ngày nay tình huống Tống Kiến Quốc đặc thù, chỉ có thể có một người thăm hỏi, thời gian còn không thể vượt qua nửa giờ.
“Về phòng trước nghỉ ngơi đi.
Ta mới vừa để cho ngươi nằm viện, ngươi cũng cố gắng tĩnh dưỡng một chút.” Khương Hán thấy nàng ra ngoài, sắc mặt còn trắng như vậy, nhanh chóng khuyên nàng.
Trương Ninh lắc đầu, đối với Khương Hán nói: “Khương đại ca, ta muốn liên hệ cho cha nương chồng ta, để cho bọn họ mau chóng lại đây.”
Khương Hán sửng sốt, “Việc này nhanh như vậy liền nói cho nhị lão?”
“Ân.” Trương Ninh gật gật đầu, “Mặc kệ thế nào, ta đều không thể cướp đoạt quyền lợi thăm nhi tử của bọn họ.” Đời trước, cha nương chồng không được thấy mặt Tống Kiến Quốc lần cuối cùng, hiện tại, nàng có thể làm chính là tận lực đi đền bù một ít tiếc nuối.
“Ai,” Khương Hán thở