Lâm Mẫn càng nghĩ càng tức, chuyện này Mộ phu nhân hiển nhiên cũng biết, tuy Mộ phu nhân thích cháu trai, nhưng giữa con gái và cháu trai, bà
không chút do dự nghiêng về phía Lâm Mẫn, huống chi không ngờ vị cháu
trai kia quá lớn mật, tâm cơ nặng, giả ngu đã mấy năm nay, không biết
sau lưng mưu đồ gì, lúc trước mọi người không ai hoài nghi anh ta, chẳng qua vì không muốn anh ta bị tổn thương, không ngờ tất cả đều là giả vờ.
Hơn nữa cháu trai giả ngu này thật to gan, dám tính kế người của nhà họ
Lâm, trong lòng Mộ Minh Lệ sinh ra vài phần ác cảm với nhà họ Mộ, nếu
chuyện này do Mộ Thiệu Hoa chủ mưu, thì chứng minh đứa cháu trai này có
tâm thuật bất chính, dã tâm không thua gì ông Tô, nếu không phải do ông
ta sai bảo, mà lại bị thằng con ngốc đùa bỡn trong lòng bàn tay, người
như vậy không thích hợp để cầm quyền Trung Hoa, cho nên thật ra Mộ Minh
Lệ có cùng ý nghĩ với chồng, quả thật nhà họ Mộ không thích hợp ngồi lên vị trí nguyên thủ.
"Cái, cái gì?" Điền Ngọc Hinh không hề nghĩ
rằng vấn đề sẽ xuất hiện trên người con trai út, đứa con trai này là
miếng thịt trong lòng bà ta, không nỡ để người khác chạm vào một chút,
lúc này Lâm Mẫn nói anh ta giả ngu, đương nhiên Điền Ngọc Hinh cảm thấy
Lâm Mẫn đang cố ý ở châm chọc bà ta, trong lòng hơi không vui nhưng
ngoài mặt lại cố nén bất mãn nói: "Có phải Mẫn Mẫn nhớ lầm rồi không, em cũng biết từ nhỏ Cẩn Ngôn có bệnh, tính tình hồn nhiên, nếu quả thật có đắc tội với em thì mong em thông cảm cho."
Nhìn thấy Điền Ngọc
Hinh như vậy, Lâm Mẫn chợt cười: "Không phải chỉ mình tôi ngốc rồi, bị
nó đùa giỡn quay vòng như vậy, không ngờ người khôn khéo như chị họ cũng có lúc phạm sai lầm đấy."
Dứt lời, Lâm Mẫn lười để ý Điền Ngọc
Hinh, oán giận nhìn Mộ Minh Lệ nói: "Mẹ, hôm nay con chỉ muốn trò chuyện với con dâu thôi, chuyện tiếp khách, vẫn nhờ mẹ làm rồi ạ." Mộ Minh Lệ
nhẹ nhàng đáp lại, hôm nay bà cũng vì Điền Ngọc Hinh ỷ vào bà và quan hệ với nhà họ Lâm, cố ý kêu bà cùng đến. Trước mặt đám người nhà họ Diệp
biểu hiện thân quen với Lâm Mẫn để gia tăng vài phần lợi thế mà thôi, Mộ Minh Lệ vì muốn bà ta hết hy vọng, nên mới cố ý đến, lúc này đã đạt
được mục đích nên đương nhiên sẽ dẫn người đi.
Trong lòng những
người này đều có ý tưởng của riêng mình. Nhưng cuối cùng trong tiếng hô
của dân chúng, mọi người đều bị vuột mất cơ hội sẽ trở thành Tổng thống
tân nhiệm, năm nay Lâm Mậu Sơn đã sắp đến tuổi về hưu nhưng vẫn phải
gánh vác trọng trách này.
Tin tức vừa ra, rất nhiều người thất
vọng, đồng thời, không khỏi cảm thấy kết quả như vậy là tốt nhất, nếu là người khác thì sợ rằng cũng sẽ không thể tin phục, chỉ khi nào vẫn là
ông ấy, tất cả mọi người đều biết không thể tranh rồi.
Trong nhà
họ Mộ, Mộ Thiệu Hoa tức giận đến mức ném vài món đồ, lúc này vẻ mặt ông
ta âm lệ nhìn chằm chằm đứa con trai út có vẻ có chút hồn nhiên ngây thơ đang đứng trước mặt mình. Vẻ mặt Điền Ngọc Hinh sốt ruột đứng bên cạnh, vẻ mặt đứa con lớn Mộ Cẩn Chi mỏi mệt.
"Nghịch tử, bây giờ mày
còn bày ra dáng vẻ này à?" Sau khi Mộ Thiệu Hoa biết được thái độ của
Lâm Mẫn với nhà họ Mộ chuyển biến vì đứa con trai nhỏ này từ Điền Ngọc
Hinh, vì ông ta không quá cưng chiều con như Điền Ngọc Hinh nên ông ta
tìm người đi thăm dò một phen. Mộ Cẩn Ngôn làm kẻ ngốc nhiều năm, vốn có để lại một ít dấu vết, nhưng lúc trước Mộ Cẩn Chi tự cho mình thông
minh, vì sợ em trai bị người có lòng hãm hại, nên khi điều tra ra một số điểm đáng ngờ thì đã giúp anh ta xóa đi, vì thế Mộ Thiệu Hoa không tra
ra được cái gì có ích, nhưng ông ta không phải thằng ngu. Trước kia vì
quá áy náy với đứa con trai này, nên cưng chiều hơn một chút, không hề
suy nghĩ đến việc anh ta giả ngu, nhưng lúc này một khi có ý nghĩ đó thì chợt thấy Mộ Cẩn Ngôn rất giống như đang giả vờ.
Hơn nữa lúc đó
Lâm Mậu Sơn từng nói thẳng với ông ta rằng ông ta nuôi con thật tốt,
muốn hãm hại nhà họ Lâm. Lúc trước chuyện Lâm Xuyến bị lợi dụng Lâm Mậu
Sơn đã chỉ thẳng ra do chính Mộ Cẩn Ngôn làm, Mộ Thiệu Hoa nghĩ đến vị
trí nguyên thủ của bản thân có thể bị mất vì thằng con này, trong lòng
ông ta vô cùng ấm ức, mặc kệ Mộ Cẩn Ngôn tỉnh hay ngu, vẫn nên làm ông
hết giận. Mộ Thiệu Hoa phát tiết hết, lôi toàn bộ buồn bực và không cam
lòng ra ngoài.
Cơ hội trăm năm khó gặp, vốn có thể nâng nhà họ Mộ lên thêm một tầng, nhưng lại bỏ mất dịp may, Mộ Thiệu Hoa chỉ cảm thấy
thật sự rất muốn thắt cổ chết cho rồi.
"Ba, lời người khác nói, chẳng lẽ ba tin sao?" Mộ Cẩn Chi thấy dáng vẻ đáng thương tội nghiệp của Điền Ngọc Hinh, lại thấy vẻ mặt khiếp sợ của em trai, vội khuyên nhủ: "Người ta chỉ cố ý muốn ly gián nhà chúng ta mà thôi..."
"Mày cút cho
tao!" Mộ Thiệu Hoa vừa nghe vậy, trong lòng dâng lên ngọn lửa không tên: "Người khác nói bậy, ông dượng mày cũng mở mồm nói lung tung luôn sao?" Ông ta dứt lời thì thấy vẻ mặt khiếp sợ của vợ, đôi mắt ưng của Mộ
Thiệu Hoa nhìn chằm chằm đứa con trai nhỏ, quả nhiên thấy vẻ mặt mờ mịt
của anh ta trở nên căng cứng, con ngươi co rụt lại, Mộ Thiệu Hoa đa mưu
túc trí, thật ra không phải nói suông, lúc này ông ta đã nhìn ra con
trai nhỏ đang phát hoảng khi nghe tin này, hiện giờ thấy biểu hiện này
của anh ta, trong lòng ông ta trầm xuống, hận không thể cầm đao đâm chết người.
Đến mức này, tuy không biết vì sao Lâm Mậu Sơn nói thế,
nhưng dù trong lòng Mộ Cẩn Ngôn lắp bắp kinh hãi, đồng thời, vẫn không
dám thừa nhận, so với tên đần độn như Mộ Cẩn Chi thì anh ta càng thấy
rõ, lúc này trong mắt Mộ Thiệu Hoa không còn sự yêu quý gì nữa, nhưng
không sao, trời sinh anh ta lãnh tình, chỉ muốn tài sản và địa vị của
nhà họ Mộ thôi, có đau lòng
hay không không còn quan trọng, nếu có đám
người Mộ Thiệu Hoa trân trọng thì kế hoạch của anh ta sẽ thuận lợi hơn
một ít, không thì sẽ chỉ gặp một chút khó khăn mà thôi, anh ta phải có
được nhà họ Mộ, hơn nữa còn muốn để người họ Mộ thấy bản thân anh ta
thành công, dù anh ta chỉ sinh sau vài năm nhưng vẫn sẽ không thua kém
người anh được ra đời trước của anh ta đâu.
Mộ Cẩn Ngôn đánh chết cũng không nhận, Mộ Thiệu Hoa càng nhìn càng lạnh, đến lúc này, Mộ
Thiệu Hoa mới bắt đầu thừa nhận trước kia bản thân nhìn sai rồi, Mộ Cẩn
Ngôn càng không thừa nhận anh ta ngốc, trong lòng Mộ Thiệu Hoa càng xác
định tâm cơ đứa con trai này thâm trầm, hơn nữa vị trí ông ta trông
ngóng nhiều năm đã không còn vì việc này, trong lòng Mộ Thiệu Hoa chợt
trở nên buồn bực.
Mà giờ phút này Điền Ngọc Hinh cũng đứng về
phía con trai nhỏ, bà nghĩ Mộ Thiệu Hoa không tỉnh táo, đang yên lành tự nhiên không tin con trai mình, ngược lại nghe lời người ngoài, làm một
nhà gà chó không yên, mà Mộ Cẩn Chi cũng cho rằng ba chuyện bé xé ra to, tuy không tỏ thái độ, nhưng rõ ràng đối xử thân thiết với Mộ Cẩn Ngôn
hơn, như muốn trấn an tâm hồn yếu ớt của đứa em trai này. Mộ Thiệu Hoa
càng thấy thất vọng hơn, ông ta nhìn đứa con trai lớn mà mình kiêu ngạo, không ngờ ánh mắt gã cũng chỉ có thế mà thôi, không biết trước kia vì
gã trẻ tuổi, cho nên tất cả mọi người cho rằng gã đã làm không tệ, hay
vì gã chưa bao giờ thật sự chạm đến trung tâm quyền lực, cho nên mới
không bại lộ tính cách tai hại này.
Cho dù thế nào, Mộ Thiệu Hoa
đã tuyệt vọng với nhà họ Mộ, nhưng ông ta vẫn chưa hoàn toàn hết hy
vọng, một đứa con bề ngoài khôn khéo, thật ra bên trong ngu ngốc, một
đứa thông minh, biết giả ngu, nhưng tâm cơ quá sâu, hơn nữa tâm cơ sâu
thì thôi, vậy mà dám tính kế nhà họ Mộ, trước kia ông ta yêu thương đứa
con trai này như thế, vậy mà Mộ Cẩn Ngôn không biết có tâm tư gì, lần
này hại ông ta bỏ lỡ mất vị trí nguyên thủ, đương nhiên ông ta sẽ không
còn quý trọng Mộ Cẩn Ngôn nữa.
Còn Điền Ngọc Hinh này, trước đây
cảm thấy bà ta không tệ, dù sao bà ta có tri thức, tuy không đặc biệt
thông minh, nhưng ít ra quản lý tốt nhà họ Mộ từ trong ra ngoài, có năng lực thân cận qua lại với nhà họ Lâm. Tuy Mộ Thiệu Hoa không đặc biệt
thích bà ta, nhưng là vợ chồng đã nhiều năm, lại sinh hai đứa con trai,
trong lòng ông ta có vài phần tôn trọng Điền Ngọc Hinh, nhưng bây giờ
xem ra, con trai bà ta sinh ra không đứa nào tốt cả, dù trong xương hay
về đầu óc, đều có tật xấu, phá hủy gốc rễ.
Đương nhiên Mộ Thiệu
Hoa sẽ không thừa nhận bản thân có vấn đề, lúc này ông ta bắt đầu có ý
định muốn ra ngoài tìm người sinh con, để sau này Đông Sơn tái khởi, nhà họ Mộ không thể giao vào tay hai đứa con trai này.
Điền Ngọc
Hinh còn đang thương tâm vì con trai nhỏ bị chồng hiểu lầm, tâm trí bà
ta dồn hết vào người Mộ Cẩn Ngôn, cũng không chú ý Mộ Thiệu Hoa sắp thay đổi, nhưng Mộ Cẩn Chi có chú ý đến, nhưng gã cũng chỉ cho rằng gần đây
ba bị đả kích quá lớn, cho nên không để tâm đến việc này, điều này càng
khiến Mộ Thiệu Hoa thất vọng vô cùng, chặt đứt ý nghĩ chờ đợi bọn họ.
Đợi đến khi mọi việc bùng nổ, đã là hơn hai tháng sau, lúc này Lâm Mẫn
thành công tìm được người để đối phó với Cố Doanh Tích, quả thật bà đã
gả cho một con cá sấu đen chuyên săn mồi rồi, tuy bà không có tâm phúc,
nhưng vẫn có thể sai bảo người, muốn tìm người đối phó với một con nhóc
thôi mà, Lâm Mẫn nghĩ nó quá dễ dàng, nhưng lúc chuẩn bị tìm người tạo
ra tai nạn xe nhỏ thì không chỉ không đụng được Cố Doanh Tích, khi sợ
hãi qua đi ả lại ngã xuống một chiếc xe Maserati, vừa lúc được anh em họ Bạch mới về nước đưa vào bệnh viện, mà trong bụng Cố Doanh Tích đã có
thai bốn tháng, sau đó lại không giải quyết được gì.
Sau tai nạn
xe đụng trúng người xảy ra, không có nhân chứng, nhưng Cố Doanh Tích nửa chết nửa sống, hơn nữa lại có con, Lâm Mẫn tìm người dễ dàng ém chuyện
này xuống, nhưng anh em nhà họ Bạch là nhân vật nào chứ, sao có thể trơ
mắt nhìn bi kịch xảy ra trước mắt mình, lúc trước cha mẹ bọn họ cũng
chết do tai nạn xe cộ ngoài ý muốn, bởi vậy bọn họ căm thù loại chuyện
này đến tận xương tuỷ, hơn nữa Cố Doanh Tích còn có thai, vì thế khi đứa nhỏ này không còn, bọn họ bỗng nhớ đến lúc trước cha mẹ mình đã biến
mất thế nào, đương nhiên không chịu từ bỏ ý đồ, nên nháo mọi việc lên
mạng.
Bạch Minh Ngọc là minh tinh rất có sức kêu gọi, chuyện này
anh ta nói ra thì sẽ khác với người bình thường nói, nhất thời khiến fan và hậu thuẫn rộng lớn phía sau lên án công khai, mà cũng vì như thế,
mọi chuyện càng gây càng lớn, người người đều hô to phải giết chết tên
đầu sỏ đụng trúng phụ nữ có thai khiến người ta sinh non rồi bỏ chạy
kia, trong khoảng thời gian ngắn sự tình nhà họ Tô lại được đè ép xuống
một ít, còn nhóm fan trên mạng vẫn ầm ĩ không an bình.