"Bắt người đến cản
nguy hiểm gì đó, thật sự quá thiếu đạo đức rồi." Mẹ Ninh không vừa mắt
Cố Doanh Nặc, nên đương nhiên cảm thấy cô ta làm gì cũng không đúng,
Ninh Vân Hoan chỉ cười: "Mẹ, nếu cô ta không thiếu đạo đức, thì người bị hủy dung chính là con đó." Quả thật Cố Doanh Nặc tâm ngoan thủ lạt,
nhưng cô ta vì mình mới kéo người ra đỡ, Ninh Vân Hoan cũng không hy
vọng mẹ Ninh nói về cô ta ở sau lưng như vậy: "Huống chi Doanh Nặc không giống Cố Doanh Tích, bạn trai cô ấy cũng bị Cố Doanh Tích đoạt mất,
chân còn vì hai người bọn họ mà bị cắt mất." Nói xong, cô tóm lược
chuyện giữa mình và Cố Doanh Tích.
Mẹ Ninh ngu ngơ hồi lâu rồi
thẫn thờ, quả nhiên thế gian rộng lớn, không thiếu cái lạ, cả bạn trai
của em mình mà Cố Doanh Tích cũng muốn cướp đoạt, không biết vì sao, mẹ
Ninh chợt có chút thương cảm Cố Doanh Nặc, biết cô ta bị mất một chân,
sau đó con rể đã giúp cô ta, mẹ Ninh lại thở dài, lắc đầu không nói.
Không có được tin tức của Ninh Liên Liên ở chỗ mẹ Ninh, Ninh Vân Hoan lại
nhiều lần khuyên mẹ Ninh về biệt thự trên núi của mình, mẹ Ninh cứ một
mực từ chối. Ra khỏi nhà họ Ninh, Cố Doanh Nặc đã gọi điện thoại đến,
chuyện Ninh Liên Liên cô ta đã xử lý xong, tuy có cảm giác không từ thủ
đoạn, nhưng sự tình đã được đè ép xuống, truyền thông náo loạn một trận, nhưng không liên lạc với Ninh Vân Hoan, ngược lại mơ hồ ám chỉ việc này do Cố Doanh Tích gây nên, lại khiến trên mạng điên cuồng thảo luận một
trận.
Việc này Cố Doanh Nặc xử lý tương đối thỏa đáng, ngược lại Ninh Liên Liên trong bệnh viện thì khá phiền toái.
Tuy cô ta không bị hủy dung, nhưng cũng không khác biệt lắm, người kia hắt
axit đậm đặc, ngực và cổ Ninh Liên Liên đều bị bỏng nặng, suýt nữa
thương tổn đến dây thanh quản, trước mắt đừng nói ăn cơm, ngay cả nói
chuyện cũng có vấn đề.
Người nhà của vị Ninh Liên Liên này chạy
đến Đế Đô, lúc này Cố Doanh Nặc vốn muốn đi dàn xếp cha mẹ của cô ta,
nhưng cha mẹ vị Ninh Liên Liên này lại đưa ra yêu cầu muốn gặp Ninh Vân
Hoan. Cũng tỏ vẻ nếu Ninh Vân Hoan không xuất hiện, tất cả bọn họ sẽ
không bàn bạc gì, tuy Ninh Vân Hoan và Cố Doanh Nặc ở chung không lâu,
nhưng cũng biết tính cách của Cố Doanh Nặc. Nếu không phải đến cuối cùng không còn cách nào, cô ta tuyệt đối sẽ không gọi điện thoại cho cô, nên đồng ý, bảo lái xe đưa đến bệnh viện.
Nửa đường Lan Lăng Yến gọi điện thoại đến, không nói thừa, hỏi ngay: "Ở đâu?"
Ngoan ngoãn nói mình sẽ đến bệnh viện, Ninh Vân Hoan vừa mới xuống xe trước
cửa bệnh viện, lái xe cũng xuống theo rồi đưa chìa khóa cho nhân viên
giữ xe, Lan Cửu cũng vừa xuống xe.
"Nhà họ Ninh này, đã thất lạc
hơn mười năm trước. Là thời của ông cố em." Nói quan hệ mà mẹ Ninh cũng
không biết ra cho Ninh Vân Hoan nghe, tuy đã nhiều năm, nhưng khoa học
kỹ thuật của Trung Hoa đã phát triển xa hơn nhiều so với nơi mà trước
khi Ninh Vân Hoan xuyên qua đây, hơn nữa nhà họ Lan có một số tai mắt mà người khác không biết, Lan Lăng Yến nói ra việc này, Ninh Vân Hoan
không hề cảm thấy kỳ lạ.
Ông cố của Ninh Liên Liên chắc là anh em với ông cố của Ninh Vân Hoan, sau này hai người được phân chia tài sản, ông cố Ninh Vân Hoan dùng phần tài sản đó, sáng lập rạp hát, sau này
phát triển trở thành công ty giải trí, còn ông cố của Ninh Liên Liên cầm tiền làm một phú hộ, cưới bà cố của Ninh Liên Liên. Cả đời không có
thành tựu gì to lớn, thế hệ này truyền qua thế hệ sau, nên trong nhà chỉ sinh ra những người bình thương, không có gì xuất sắc.
Lan Lăng
Yến không nói những lời vô ích, anh đã nói như vậy, thì cũng nói luôn lý do. Khi Ninh Vân Hoan kéo tay anh vào bệnh viện, bởi vì cổ Ninh Liên
Liên bị bỏng, cho nên nằm ở lầu 17 khoa trị bỏng, khi hai người đi thang máy đến thì Cố Doanh Nặc đã chờ ở bên ngoài thang máy.
Hình
tượng của cô ta không còn ngây ngô như ngày xưa, lúc này mặc một bộ com
lê màu đen, đi giày cao gót, trang điểm trang nhã, trông rất có tinh
thần.
"Ông chủ, phu nhân, mời đi bên này." Cô ta khom lưng xoay
người, dẫn đường đi về phía trước, không hề tỏ vẻ mệt mỏi, Ninh Vân Hoan giúp cô ta vào học ở đại học Đế Đô một lần nữa, thật ra cô ta vừa tận
dụng thời gian sau khi tan học rồi đến giúp Ninh Vân Hoan làm việc, vừa
phải ghi nhớ một số tư liệu khổng lồ của công ty Lan Ninh, mỗi ngày đều
phải gắng hết sức, nhưng Cố Doanh Nặc không chỉ không lùi bước, ngược
lại thể hiện vô cùng nhiệt tình.
Trong phòng bệnh, lúc này Ninh
Liên Liên đang nằm trên giường, nhắm mắt lại. Nhan sắc đơn thuần của cô
ta không khác gì khi trang điểm, ngược lại vì sắc mặt trắng bệch, nên
càng làm nổi bật đôi mắt bồ câu đen bóng, có dáng vẻ điềm đạm đáng yêu.
Bên cạnh cô ta là hai ông bà trung niên xa lạ đang ngồi, nam khoảng bốn
mươi tuổi, tóc mai đã lốm đốm bạc, đeo một chiếc mắt kính viền vàng, mặc một bộ Âu phục màu xanh lá thẫm, trông có vài phần văn nhã. Mà người
phụ nữ bên cạnh ông ta thì không thấy rõ gương mặt, bà ta đưa lưng về
phía cửa, chỉ thấy được một chiếc áo khoác dệt màu quả quýt mà thôi.
Cố Doanh Nặc gõ cửa trước, sau đó đẩy cửa đi vào, người trong phòng bệnh
nghe được tiếng động, vội quay đầu lại nhìn, khi nhìn thấy là Cố Doanh
Nặc, người phụ nữ đứng lên đến, bà ta mặc váy dài hoa nhỏ, dáng vẻ còn
khá trẻ, lúc này chỉ vào Cố Doanh Nặc tức giận nói: "Cô đến làm gì? Có
phải cô hại con gái chúng tôi chưa đủ thảm không?"
Sau khi xảy ra sự việc, Ninh Liên Liên cũng không gạt ba mẹ cô ta chuyện mình bị
thương thế
nào, bởi vậy sau khi đôi vợ chồng này đến đây không hề khách
khí với Cố Doanh Nặc.
"Ông Ninh, bà Ninh, đây là ông bà chủ của
tôi." Cố Doanh Nặc không hề để ý đến sự rống giận của bà ta, ngược lại
bình tĩnh chỉ vào hai người Lan Lăng Yến và Ninh Vân Hoan giới thiệu,
thái độ bình tĩnh của cô ta làm cho người phụ nữ trung niên này càng nổi trận lôi đình, người đàn ông trông bình tĩnh hơn kéo bà ta lại, nhìn
thoáng qua Lan Lăng Yến trước, thấy biểu cảm lạnh nhạt của anh, vội quay đầu đi, rồi dừng mắt trên người Ninh Vân Hoan, sau một lúc lâu, đến khi Lan Lăng Yến đã có chút không kiên nhẫn, mới dè dặt cẩn trọng hỏi:
"Cô họ Ninh?"
Ninh Vân Hoan gật đầu, trên đường đến đây cô cũng đã nghĩ rõ ràng, tuy hiện
giờ mẹ Ninh hi vọng có thể tìm được một hai người thân thích của nhà họ
Ninh để lui tới, nhưng thật ra cô chưa chuẩn bị nhận thân, kể cả Ninh
Liên Liên này thật sự có quan hệ với cô thì cũng vậy thôi.
"Tôi
cũng họ Ninh, tôi nhớ ông cố tôi từng nói, nguyên quán của ông là ở
thành phố, có lẽ tổ tiên chúng ta có liên hệ gì đó." Người đàn ông trung niên này biết cũng không nhiều, chỉ cảm thấy dáng vẻ Ninh Vân Hoan có
chút quen thuộc, nhưng không dám vội vàng nhận thân, tuy nhiên thần sắc
trong mắt ông ta biểu hiện ra lúc này trong lòng ông ta đã có tính toán.
"Có lẽ, nhưng hơn nửa tháng trước ba tôi vừa mới qua đời, mẹ tôi đã nói nhà họ Ninh cũng không còn thân thích nào." Ninh Vân Hoan mỉm cười trả lời, ông ta ngẩn người, trong mắt có vẻ ảo não, xong rồi nói tiếp: "Ninh Trị Trung, vị này là vợ của tôi, Ninh Liên Liên là con gái tôi." Ông ta tên Ninh Trị Trung, mà ba Ninh vừa qua đời tên là Ninh Trị Dân, mày Ninh
Vân Hoan hơi cau lại, quyết định vẫn xem những người này có mục đích gì
rồi nói tiếp.
"Chuyện của con gái tôi, bây giờ không biết Ninh
tiểu thư chuẩn bị giải quyết thế nào?" Ninh Trị Trung vừa thấy không đặt được quan hệ với Ninh Vân Hoan, thì người phụ nữ trung niên bên cạnh đã nói ra vấn đề quan tâm nhất, trước mắt Ninh Liên Liên mới chỉ nhập
viện, nằm ở phòng bệnh VIP, bác sĩ cũng đều là giáo sư, mỗi ngày tiền
tiêu ở đây đã đến mấy vạn, tuy cô ta ký hợp đồng với Lan Ninh, nhưng
thật ra chẳng phải là minh tinh nổi tiếng gì, Lan Ninh cho cô ta tất cả
phúc lợi bao gồm cả thuốc men, nhưng vì Ninh Liên Liên dùng những loại
thuốc nhập khẩu tốt nhất, huống hồ chuyên gia y sĩ ở Trung Hoa đều không bao hàm trong phúc lợi này, cần phải tự bỏ tiền, mỗi ngày cô ta tiêu
phí đến mấy vạn.
"Ông Ninh muốn giải quyết thế nào?" Ninh Vân
Hoan hỏi một câu, người phụ nữ trung niên bên cạnh Ninh Trị Trung không
nhẫn nại được: "Chúng tôi tuyệt đối không thể đồng ý sử dụng lý do tai
nạn lao động, dù sao hôm đó tôi nghĩ có rất nhiều người thấy, con gái
tôi không phải bị tai nạn lao động, mà do vị họ Cố này kéo con bé ra để
giúp Ninh tiểu thư đây cản tai họa."
"Tôi biết, cho nên mới hỏi
phu nhân muốn giải quyết thế nào?" Ninh Vân Hoan lại hỏi thêm một câu,
người phụ nữ trung niên này và con gái nằm trên giường trao đổi ánh mắt, lại nhìn thoáng qua Ninh Trị Trung, mới cắn chặt răng, nói: "Con tôi bị như vậy, đầu tiên ngoài việc phải phục hồi cơ thể cho con bé ra, còn
phải được cấy da, tôi muốn con bé được làm giải phẫu tốt nhất, tuyệt đối không thể để lại bất kỳ một dấu vết nào."
"Có thể." Cố Doanh Nặc thấy Ninh Vân Hoan khẽ gật đầu thì cầm cặp hồ sơ ra.
Người phụ nữ trung niên này không ngờ Ninh Vân Hoan đồng ý sảng khoái như
vậy, do dự một chút: "Tôi còn hi vọng ngoài tiền thuốc men ra Lan Ninh
có thể chi thêm 50 vạn xem như bồi thương cơ thể cho Liên Liên sau khi
bị thương." Cô gái trên giường bệnh nghe nói như thế, đã cau mày nhín
thoáng qua bà ta, hơi há mồm muốn nói gì đó bằng khẩu hình miệng, nhưng
người phụ nữ trung niên hoàn toàn không để ý đến cô ta, chỉ áy náy cười
cười với Lan Lăng Yến và Ninh Vân Hoan, lộ ra vẻ ngượng ngùng.
"Được." Ninh Vân Hoan cũng đồng ý luôn, hiện giờ 50 vạn không đáng kể với cô,
người phụ nữ trung niên thấy cô đồng ý, thì thở dài nhẹ nhõm một hơi, lộ ra vẻ tươi cười: "Tôi còn muốn nhờ Ninh tiểu thư mời họp báo, làm sáng
tỏ việc này không phải có người có ý định trả thù Liên Liên nhà chúng
tôi, chuyện này sẽ có ảnh hưởng rất lớn đến danh tiếng của con bé." Ninh Vân Hoan nghe thế, mày hơi nhíu, cũng gật đầu đồng ý, dù sao việc này
không cần cô phải ra mặt, có thể bảo Lan Bưu làm thay, vốn cho rằng nhà
họ Ninh này chỉ yêu cầu vậy thôi, ai ngờ người phụ nữ trung niên kia lại nói tiếp: "Cuối cùng, tôi nghe Liên Liên nói công ty của Ninh tiểu thư
chuẩn bị quay bộ phim, có thể nể mặt Liên Liên bị thương thay cho Ninh
tiểu thư, mà giao vai nữ chính cho Liên Liên không?"