Bản thân Ninh Vân Hoan cũng không nhận ra sắc mặt
mình lúc này khó coi đến mức nào, chỉ vừa nghĩ đến chuyện kiếp trước Lan Lăng Yến là miếng thịt béo mà Cố Doanh Tích muốn ăn, trong lòng lập tức cảm thấy khó chịu vô cùng: " Hừ, quả nhiên vẫn là nhớ cô ta." Những lời này Ninh Vân Hoan nói cực kì nhỏ, lúc này trong lòng cô cảm thấy cực kì mất hứng, nhưng dù giọng cô rất nhỏ, vẫn không thoát khỏi tai của Lan
Lăng Yến.
Mặc dù không có kinh nghiệm gì về chuyện nam nữ, nhưng Lan Lăng Yến
cũng không ngốc chút nào, anh nhìn ra được Ninh Vân Hoan đang mất hứng,
vừa nghĩ thì đã biết cô không thoải mái vì chuyện gì, chỉ sợ chính cô
cũng không có nhận ra đâu.
"Tôi không dùng thứ mà người khác đã dùng rồi." Lan Lăng Yến nhìn bộ
dạng hầm hừ của cô, nhịn không được bật cười nói: "Cả những thứ mà người ta chưa dùng, tôi chưa chắc đã để ý đến."
Anh không phải kẻ không có khẩu vị nha, không phải bất cứ người phụ
nữ nào anh cũng để trong lòng được. Cô gái ngày hôm qua kia anh nhớ được cũng là vì cô ta trông có vẻ quen biết Ninh Vân Hoan nên mới khiến anh
phân thần nhìn qua mấy cái mà thôi. Có điều những lời này anh không nói
ra miệng, nhưng ý tứ ẩn sau lời nói đó, rằng chuyện anh thân mật với
Ninh Vân Hoan như vậy cũng không phải chuyện tùy ý lại khiến Ninh Vân
Hoan nghe ra được, mặt mày cô bất giác giãn ra, khóe miệng cũng cong lên trong vô thức:
"Cô ta lại không phải thứ." Mặc dù miệng nói như thế, nhưng kì thực
trong lòng Ninh Vân Hoan, Cố Doanh Tích đúng là không phải loại người
tốt đẹp gì, nhất là cô ta ở kiếp trước!
Ngoại trừ lúc trên giường, hai người bọn họ vẫn là lần đầu tiên nói
chuyện ôn hòa như vậy, Lan Lăng Yến mỉm cười, ôm cô chặt hơn một chút.
"Sao anh cũng tới?" Nói đến đây, Ninh Vân Hoan vẫn thấy hơi xấu hổ,
sắc mặt ửng đỏ: "Em vốn muốn ra đi ngoài, nhưng nửa đường lại nghe thấy
tiếng động lạ, chỉ là cảm thấy giọng nói kia hơi quen tai nên chạy ra
xem."
Lan Lăng Yến nhìn bộ dạng lắp bắp giải thích của cô, ý cười trên khóe miệng càng sâu, nhưng chuyện vì sao anh lại tới thì anh vẫn không nói.
Khi nếm thử mùi vị của Ninh Vân Hoan rồi, lần đầu tiên đã cảm thấy không tệ lắm, Lan Lăng Yến cũng đã cất tư liệu về thân phận của cô vào trong
kho dữ liệu của mình, chỉ cần tìm kiếm một chút thì không cần biết cô ở
chỗ nào chỉ cần là trong phạm vị mạng lưới dữ liệu tìm kiếm của anh thì
anh đều có thể tìm được cô rất đơn giản. Đây là thứ mà anh mới nghiên
cứu được trong phòng thí nghiệm mấy năm trước, có thể nói nó đã vượt qua trình độ khoa học kỹ thuật của toàn bộ địa cầu này một khoảng cách
tương đối xa, hiện nay chỉ có một mình anh sở hữu thủ đoạn này thôi.
Đương nhiên, Lan Lăng Yến sẽ không nói mấy chuyện này cho cô, vốn dĩ
cô gái này đã rất sợ anh rồi, cứ nhìn thấy anh là muốn chạy trốn thế
này, anh lại không phải đồ ngốc, nói với cô để cho cô sau này chạy xa
thêm một chút sao?
Mặc dù nói bằng bản lĩnh của Ninh gia, về cơ bản cô gái này không có
khả năng có thể chạy trốn khỏi lòng bàn tay của anh. Nhưng mọi chuyện
đều không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất, Lan Lăng Yến tự tin nhưng không
tự đại, huống chi tính cách của anh vốn là vậy, phải bày mưu tính kế chu toàn mọi chuyện, nắm giữ tất cả trong lòng bàn tay, anh không ngại đánh cược, nhưng cũng sẽ không đem chuyện mà ngay cả chính anh cũng thấy kì
lạ để đi đánh cược với 0,1% cơ hội kia.
Ninh Vân Hoan yên lặng tựa đầu trong ngực Lan Lăng Yến, cô không nói
gì, nhưng trong lòng vẫn đang nghĩ không biết người đàn ông đang hẹn hò
với Cố Doanh Tích hôm nay là ai. Lan Lăng Yến đoán được cô đang nghĩ gì, lại chẳng nói chẳng rằng, hai người cứ yên lặng như vậy dựa vào nhau, ô tô nhanh chóng chạy về phía trang viên mà Lan Lăng Yến tạm thời dừng
chân.
Trang viên của anh ta không nằm ở ngoại ô Bắc Kinh mà nằm giữa thành
thị phồn hoa, chiếm diện tích khoảng vài trăm mẫu, mảnh đất này không
phải một khu vực nhỏ giống nơi Ninh gia đặt biệt thự mà cả mảnh đất đều
thuộc về Lan Lăng Yến. Có lẽ cả một vùng rộng lớn này chỉ để cho một
mình anh ở. Trước kia Ninh Vân Hoan cứ đến đây lại tìm cách chạy trốn,
còn chưa từng đánh giá chỗ này. Chính là trong hai ngày nay cô chấp nhận số mệnh, biết rõ tình hình là khi bản thân Lan Lăng Yến còn chưa muốn
buông tay, cô sẽ không thể rời đi thì
cô mới bắt đầu cân nhắc đánh giá
thoáng qua một chút mảnh trang viên mà sau này mình sẽ phải ở lại này.
Toàn bộ trang viên, ngoại trừ biệt thự mà Lan Lăng Yến đang ở thì chỗ ở của mấy người giúp việc ở cách biệt thự khoảng trên dưới một trăm
mét. Bên ngoài biệt thự, cách đó không xa là một cái hồ, phong cảnh khi
đứng trên lầu nhìn xuống rất đẹp.
Bởi vì không phải khu nhà ở mật độ dày đặc do đám thương nhân bất
động sản xây dựng mà cả mảnh đất này đều thuộc đất đai sở hữu tư nhân
của Lan Lăng Yến, cho nên trang viên trông giống như một thế ngoại đào
nguyên giữa phố xá sầm uất, rất có cảm giác yên lặng mật nhiên, Ninh Vân Hoan cực kì thích chỗ này, chỉ tiếc nơi này lại thuộc về Lan Lăng Yến.
Người đàn ông lúc nãy từng bị Ninh Vân Hoan rình coi lúc này vẫn còn
đang ôm chặt thân thể Cố Doanh Tích chưa kịp hoàn hồn, nhiệt độ dần dần
cao lên, anh ta mới phục hồi tinh thần lại. Trước tiên lay tỉnh Cố Doanh Tích đang chết ngất trong ngực mình, ra hiệu cho cô ta tự mặc quần áo
vào, sau đó người đàn ông này mới mặt mũi âm trầm mặc quần áo vào, sau
khi bước ra khỏi bụi hoa tường vi rậm rạp này mới bắt đầu đi thăm dò
thân phận của Ninh Vân Hoan.
Ninh gia vốn không phải gia đình giàu có khó tìm hiểu gì, tuy nói có
chút tiền, hơn hẳn so với người bình thường, nhưng so với người có gia
thế như hắn ta thì chỉ tính là con muỗi mà thôi. Hắn ta rất dễ dàng liền có thể tra được thân phận của Ninh Vân Hoan, thế nhưng đến khi tra
người đàn ông đã dọa hắn ta mất hồn mất vía kia thì cho dù hắn ta có
dùng hết mọi cách cũng không tra ra được thân phận của Lan Lăng Yến.
Cũng chính là bởi vì như thế, trong lòng hắn ta thật sự rất bất an,
nghĩ đến khoảnh khắc khi Lan Lăng Yến làm hiệu bóp cò súng kia, hắn ta
thực sự có ảo giác bị người đàn ông này bắn vỡ đầu. Mỗi lần chỉ cần nghĩ đến ánh mắt giống như cười mà không phải cười của Lan Lăng Yến, hắn ta
đều bị dọa đến mức toát ra một thân mồ hôi lạnh. Tra không ra thân phận
của người này, cũng có nghĩa là bản thân hắn ta nếu thực sự chọc phải
người này, có khả năng sẽ rơi vào kết cục là cái chết, hắn ta vốn không
nghi ngờ gì về khả năng của Lan Lăng Yến, thực sự hắn ta sẽ bị giết bởi
Lan Lăng Yến.
Nghĩ đến những chuyện này, người đàn ông này vừa cảm thấy sợ hãi
trong lòng, thì sự mê mẩn đãng lẽ phải xuất hiện sau khi có được thân
thể của Cố Doanh Tích, rồi sau đó dần dần say mê cô ta cũng theo đó mà
nhạt dần.
Hôm trước Ninh Vân Hoan còn đang suy nghĩ không biết người đàn ông
đoạt mất vị trí nam xứng số một, có được lần đầu tiên của Cố Doanh Tích
là ai thì không ngờ ngày hôm sau đã có người tìm tới cửa.
Giảng viên khoa biểu diễn còn đang ra sức diễn thuyết trên bục giảng, nhưng sau 12 giờ, ánh mặt trời đã chiếu vào trong phòng học, đám sinh
viên trong phòng ai nấy đều lười biếng, chống cằm dựa vào bàn, trong
rừng cây rậm rạp ngoài cửa sổ truyền đến từng tiếng chim hót và những
đợt tiếng ve kêu râm ran, bầu không khí hài hòa ấy không hiểu sao đột
nhiên bị đánh vỡ, như cục đá rơi vào trong mặt nước bình tĩnh.
"Mau nhìn kìa, đó không phải là Tạ Trác Doãn sao?" Không biết là ai
nhẹ giọng kinh hô một cái, rất nhiều kẻ đang biếng nhác mơ màng ngủ lập
tức hưng phấn như đứng lên, tất cả đều quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Ngay cả nữ giảng viên đang đứng trên bục giảng lúc ấy cũng nhịn không
được mà quay đầu lại, nhìn về phía bóng người ánh lên cửa kính trong
suốt kia, trên mặt rất nhiều sinh viên nữ hiện lên vẻ khát vọng như ảo
mộng.