Editor: Gà
"Ninh tiểu thư, đã lâu rồi." Đông Phương Ngạo Thế
không nổi giận như Ninh Vân Hoan đoán, ngược lại giống Mộ Cẩn Ngôn vừa
nãy, một tay ôm ngực, làm động tác cúi chào của thân sĩ: "Thật sự đã lâu không gặp, Ninh tiểu thư có nhớ tôi không?"
"Không." Ninh Vân
Hoan thành thật lắc đầu, Đông Phương Ngạo Thế như có chút tiếc nuối thở
dài: "Cô thật vô tình, nhưng lần trước từ biệt, không giống Ninh tiểu
thư, ngược lại tôi rất nhớ cô, lần này hao hết tâm tư thầm nghĩ muốn gặp Ninh tiểu thư, muốn nói cho Ninh tiểu thư biết nỗi khổ tương tư của
tôi, không ngờ cô lạnh nhạt như thế, thật sự làm tôi có chút thương
tâm."
Đông Phương Ngạo Thế làm như bị tổn thương, ôm ngực kêu
lên, gã không trở mặt như trong tưởng tượng của Ninh Vân Hoan nên làm
Ninh Vân Hoan ngẩn người, nhưng nhanh chóng phản ứng kịp cô nhíu mày
lại: "Ngài Đông Phương, có gì muốn nói thì nói thẳng đi, anh cảm thấy đi vòng như vậy có ý gì?" Đông Phương Ngạo Thế này vô cùng biến thái, lần
trước Ninh Vân Hoan đắc tội với gã, người này lòng dạ hẹp hòi cá tính
nóng nảy hỉ nộ vô thường, Ninh Vân Hoan thật sự không tin gã sẽ nhớ
mình, muốn giết chết mình thì đúng hơn.
Giờ phút này gã nói vậy,
giống mèo vờn chuột, dù thân thể hay tâm lý, đều muốn hung hăng hành hạ
cô mà thôi. Nghĩ vậy, đầu Ninh Vân Hoan không di chuyển, nhưng nảy ra
một chủ ý.
Nhờ tiện lợi của việc trùng sinh và phúc lợi của tiểu
thuyết, đối với Đông Phương Ngạo Thế này, Ninh Vân Hoan tuyệt đối hiểu
hơn tất cả mọi người ở đây, Đông Phương Ngạo Thế muốn tổn thương cô,
muốn tra tấn cô để xả giận, nếu cô giả vờ bị đánh trúng tâm lý, thì có
lẽ gã sẽ có cảm giác như cô bị gã đùa bỡn trong bàn tay, nói không chừng trong lòng Đông Phương Ngạo Thế thích, sẽ thả đường sống cho cô một
lát.
Cô chỉ cần chống đỡ một chút, đợi khi Lan Lăng Yến đến. Nhất định có thể được cứu.
Đã qua mấy đời, nếu không phải đến cuối cùng, Ninh Vân Hoan tuyệt đối
không muốn dễ dàng buông tha, cho dù có thể sẽ chết ở đây. Cô cũng không muốn dễ dàng nhận thua, cuộc sống của cô không nên bị hủy trong tay
những nam nữ chủ có liên quan đến Cố Doanh Tích!
"Ninh tiểu thư
đang nghĩ gì thế? Chẳng lẽ đang nghĩ, phải trốn thế nào ư? Như vậy không được đâu nhé." Gã vừa bắt đầu làm, vừa ha ha thấp giọng cười, trong mắt đều là hung ác nham hiểm, mà người phụ nữ đứng bên cạnh gã cũng quay
người lại, ban đầu Ninh Vân Hoan còn cảm thấy hình như bóng lưng này có
chút quen thuộc, như đã gặp ở đâu rồi, lúc này xoay người lại cô mới
nhìn rõ. Cô gái này đâu phải chỉ gặp qua thôi, cô đã gặp vài lần, không
phải là người trong tưởng tượng của cô, mà đã lâu, từng ở bên cạnh Lâm
Xuyến, Liễu Yên.
"Ninh tiểu thư. Đã lâu không gặp." Quả thật đã
mấy ngày chưa gặp, từ khi Lâm Xuyến bị đưa ra nước ngoài, người luôn đi
theo bên cạnh Lâm Xuyến được cô ta gọi là chị Liễu Yên bỗng biến mất
không rõ, Ninh Vân Hoan còn từng ăn dấm chua của ả ta, đương nhiên có
thể nhận ra ả, lúc này nhìn thấy là Liễu Yên, dự cảm không tốt trong
lòng cô càng nồng đậm.
Ý cười trên mặt Đông Phương Ngạo Thế càng
sâu. Dường như khá vui mừng: "Không nghĩ đến à? Chuyện ngoài dự đoán của cô còn rất nhiều, ví dụ, tôi quyết định cho cô một cơ hội để lựa chọn,
chỉ cần cô đồng ý ly hôn với Lan Cửu, tôi sẽ không để ý mà cưới cô." Nói đến đây, Đông Phương Ngạo Thế bĩu môi: "Vị trí phu nhân tương lai của
Long minh này. Cô thích không? Tuy rằng tôi cũng không hài lòng về việc
cô từng sống cùng Lan Cửu, nhưng không sao, đồ của Lan Cửu, ngẫm lại vẫn có ý nghĩa."
Chẳng phải gã thích Ninh Vân Hoan, chỉ là muốn
thưởng thức phụ nữ của Lan Lăng Yến thôi. Ninh Vân Hoan im lặng một lát, trên mặt Đông Phương Ngạo Thế đã lộ ra lệ khí, rõ ràng đã không kiên
nhẫn, cô mới cười nói: "Không bằng anh để tôi nghĩ xem tôi nên muốn thế
nào?"
Liễu Yên bên cạnh thùy mị liếc nhìn Ninh Vân Hoan, nhẹ
nhàng cười: "Ninh tiểu thư nên cân nhắc, dù sao quả thật anh Lan Cửu
không phải người bình thường, nếu buông tay anh ấy tôi nghĩ trong lòng
Ninh tiểu thư sẽ cảm thấy tiếc nuối, Ngạo Thế có thể đợi câu trả lời
thuyết phục của cô, nhưng Ninh tiểu thư sẽ không cho rằng cứ vậy là xong rồi chứ?"
Ánh mắt Ninh Vân Hoan chính thức rơi xuống Liễu Yên,
Đông Phương Ngạo Thế cũng cười theo: "Không biết phụ nữ của Lan Cửu có
mùi vị gì, lần trước lừa tôi chạm vào một ả đàn bà hạ lưu, Hoan Hoan, em thật sự quá nghịch ngợm!"
"Nhưng xem ra ngài Đông Phương đây, vô
cùng hài lòng không phải sao?" Ninh Vân Hoan vừa cố gắng trấn định nói,
vừa nhìn Đông Phương Ngạo Thế, cô thừa dịp nói chuyện để kéo dài thêm
một chút thời gian, ai ngờ Liễu Yên lại ngắt lời cô vốn đang muốn nói
tiếp, quay đầu nhìn Đông Phương Ngạo Thế nói: "Ngạo Thế, vì tránh cho
đêm dài lắm mộng, không bằng anh đi vào nói chuyện với Ninh tiểu thư
trước được không? Tôi rất hiểu anh Cửu, tính cách anh ấy cao ngạo, thứ
bị người khác chạm qua, anh ấy sẽ tình nguyện hủy đi chứ tuyệt đối không cần nữa..." Nói đến đây, Liễu Yên nghiêng ánh mắt thùy mị lễ phép nhìn
Ninh Vân Hoan, ả vốn thanh thuần xinh đẹp trên mặt còn lộ ra nụ cười
chân thành, nhưng nói lời lại làm người ta không rét mà run.
"Xì, một đôi tiện nam cặn bã nữ, Đông Phương Ngạo Thế, lần trước giội phân
người vào anh, uống ngon không?" Lý Phán Phán im lặng hồi lâu bỗng run
rẩy hai cái, trên mặt lộ ra quyết tuyệt, nhìn về phía Đông Phương Ngạo Thế đang biến sắc nói: "Tên đàn ông không biết xấu hổ, chỉ xứng với ả
họ Cố thôi, chỉ bằng tên đàn ông bất lực như anh, không phải nam chẳng
phải nữ, cũng muốn chạm vào chúng ta à? Nằm mơ đi!"
Ngày thường
tính cách Lý Phán Phán vô cùng dịu dàng thiện lương, lúc này đột
nhiên
cô mở miệng, Ninh Vân Hoan lắp bắp kinh hãi, theo bản năng kéo cô ấy một phen, đầu ngón tay Lý Phán Phán lướt qua lòng bàn tay cô, nhanh chóng
viết chữ gì đó, rồi lập tức đẩy Ninh Vân Hoan ra, lớn tiếng nói: "Các
người có tư cách gì đứng cùng một chỗ với tôi, tôi là đại tiểu thư nhà
họ Lý, Long Minh chỉ là một đám ô hợp, tên Đông Phương Ngạo Thế ẻo lả
này, không biết xấu hổ chỉ biết gây phiền phức cho phụ nữ, lần nào cũng
bắt cóc bản đại tiểu thư, rốt cuộc các người là cái thứ gì vậy!"
Lời cô nói làm sắc mặt Đông Phương Ngạo Thế từ đen chuyển sang xanh, sau đó trở nên u ám, Lý Phán Phán lại nói tiếp: "Tên đàn ông vô dụng, tâm lý
biến thái, không dám tìm cha anh gây phiền toái chứ gì, chỉ biết tìm phụ nữ trút giận." Không biết có phải trong lúc vô ý Lý Phán Phán đã làm
nội tâm Đông Phương Ngạo Thế kích động không, cô vừa nói tiếp: "Quả thực là tên phế vật..."
Còn chưa dứt lời, Đông Phương Ngạo Thế đã cho người đẩy cô lên, một phen giữ cằm cô: "Lý đại tiểu thư? Cô gái xuất
thân cao quý?" Mỗi một chữ nói ra, trên mặt Lý Phán Phán lập tức lộ ra
bất mãn và khinh thường, ánh mắt Đông Phương Ngạo Thế híp lại, Liễu Yên
thầm cảm thấy không ổn, vừa muốn nói, Đông Phương Ngạo Thế đã dò tay vào quần áo của Lý Phán Phán: "Ngược lại tôi muốn xem, cô gái xuất thân cao quý xem thường tôi, khi bị tôi đè dưới thân, thì có biểu cảm thế nào!"
Nói xong, gã kéo Lý Phán Phán vào trong nhà, không chút khách khí sờ
loạn lên người cô ấy.
Vốn muốn thuyết phục gã làm Ninh Vân Hoan,
lúc này thấy Đông Phương Ngạo Thế nhanh chóng thay đổi chủ ý, vẻ mặt
tươi cười hòa nhã của Liễu Yên cứng đờ, vội nói: "Ngạo Thế, không phải
chúng ta đã nói trước..."
Không đợi ả nói xong, Đông Phương Ngạo
Thế đã đưa một bàn tay ra, chỉ vào thi thể chưa nhắm mắt của Mộ Cẩn
Ngôn: "Tôi cũng không nói không làm, lúc này tôi không muốn nói, Ninh
Vân Hoan cô tạm thời đừng nhúc nhích, tôi muốn để vị đại tiểu thư nhà họ Lý này biết tôi có phải đàn ông hay không rồi nói tiếp..." Tính toán
trong lòng Liễu Yên bị rơi vào khoảng không, có chút tức giận, Đông
Phương Ngạo Thế đã kéo Lý Phán Phán đang tức tối mắng thét chói tai vào
trong nhà, không bao lâu sau, bên trong truyền ra tiếng hét chói tai đầy đau đớn của phụ nữ.
Hai tay Ninh Vân Hoan nắm chặt thành đấm, cô biết tâm tư của Lý Phán Phán, toàn bộ đều vì cô, lúc này Liễu Yên phẫn
nộ muốn đi về phía cô, bị vài vệ sĩ mà Đông Phương Ngạo Thế để lại chặn
nói: "Liễu tiểu thư, thiếu chủ đã nói, bảo cô tạm thời đừng nhúc nhích!"
Liễu Yên không phải kẻ ngốc, đương nhiên không muốn rơi vào kết cục giống Mộ Cẩn Ngôn, ả oán hận nhìn thoáng qua Ninh Vân Hoan, vô cùng không cam
lòng nói: "Ninh tiểu thư, cô thật sự rất may mắn, nhưng cô sẽ không may
mắn mãi đâu, hòn đảo này, anh Cửu không biết, ai cũng không biết, dù anh ấy có thể tra ra địa chỉ, cũng ít nhất phải mấy tiếng sau mới có thể
đuổi đến, đến lúc đó cô vẫn sẽ trở thành người đàn bà của Ngạo Thế thôi, anh Cửu sẽ không cần cô nữa đâu."
Nghĩ đến Lý Phán Phán vừa mới
bị kéo vào, Ninh Vân Hoan như nhỏ máu, lúc này nghe Liễu Yên nói, cô
không chút khách khí châm chọc lại: "Anh ấy không cần tôi, chắc thèm cô
lắm đấy?"
Vừa dứt lời, sắc mặt Liễu Yên đã trở nên xanh mét, luống cuống nói: "Cô!"
Nhưng Ninh Vân Hoan không muốn nói nhiều với ả, khoảng hơn một tiếng sau, tất cả mọi người vẫn đứng bên ngoài, đám người Đỗ Hạ còn mang giày cao gót, các cô gái này đều đã quen được nuông chiều, chưa từng đứng lâu như
vậy, người người đều trở nên lung lay, cửa sổ sát đất lầu hai trong gian phòng kia mở ra, tiếng động dần dần nhỏ lại, đầu Ninh Vân Hoan nhanh
chóng co rút, khoảng nửa khắc (1 khắc = 15 phút) sau, Đông Phương Ngạo
Thế đã rửa mặt đi ra một lần nữa, vẻ mặt thoải mái: "Mùi vị không tệ,
đáng tiếc không còn nguyên." Gã vừa dứt lời, một đôi mắt hung ác nham
hiểm lập tức rơi xuống Ninh Vân Hoan.
Đang lúc lòng bàn chân Ninh Vân Hoan đã rút gân, thì đột nhiên điện thoại của một vệ sĩ mặc tây
trang màu đen vang lên, kẻ đó do dự một chút, liếc nhìn Đông Phương Ngạo Thế: "Là dãy số lạ."
Số điện thoại của bọn họ đều được giữ bí
mật, đặc biệt là người theo bên cạnh Đông Phương Ngạo Thế, lúc này có số điện thoại lạ gọi vào, theo lý mà nói phải được che mới đúng, dù sao
Long Minh cũng là hắc bang hải ngoại lớn nhất Trung Hoa, chuyện nhỏ như
vậy rất dễ dàng, nhưng dãy số xa lạ này có thể gọi vào, người áo đen
thầm nghĩ, vẫn kết nối, nhưng ấn loa ngoài.