Lục Kì Phong ước mình nghe nhầm, nhưng nhìn biểu cảm thống khoái của Trịnh Cảnh Dư, bên cạnh còn có Giản Trí Hâm khẽ đỏ mặt, Lục Kì Phong biết rằng hắn và Giản Trí Hâm đã không còn cơ hội.
Lục Kì Phong hạ cánh tay xuống, khoé môi vẽ lên nụ cười chua xót
- Trí Hâm, đã có người thay anh chăm sóc cho em rồi sao?
Trịnh Cảnh Dư nóng mặt.
Ai thay thế anh ta? Chỉ là gửi nhờ một vài năm thôi, Giản Trí Hâm vốn là của Trịnh Cảnh Dư anh.
Trịnh Cảnh Dư rục rịch muốn động thủ, Giản Trí Hâm biết người nọ tâm tình đã nóng nảy cả lên, liền đè bàn tay Trịnh Cảnh Dư lại, bản thân tiến lên một bước
- Vốn là tôi tự chăm sóc mình, anh chăm sóc tôi được ngày nào? Đừng tỏ vẻ thâm tình với tôi, hãy sống phần của anh đi.
- Anh...
Lục Kì Phong nhất thời cứng miệng.
Giản Trí Hâm nói đúng, kiếp trước, là hắn phụ cậu...
Giản Trí Hâm nói xong, cũng không nhìn sắc mặt người nọ, trực tiếp kéo Trịnh Cảnh Dư lướt qua.
Mà Trịnh Cảnh Dư ở bên cạnh xem bé con nhà hắn cứng miệng, trong lòng cũng vui vẻ.
Ừm ừm, rất có ý thức bảo vệ bản thân.
Lục Kì Phong cảm nhận cơn gió nhè nhẹ khi người nọ lướt qua, trong lòng lại như có gió tuyết mùa đông, lạnh ngắt một mảng.
Lục Kì Phong cúi đầu, túi đồ ăn trong tay cũng rơi xuống đất.
Hắn nở một nụ cười ân hận, nhưng cũng không thể thay đổi điều gì.
Giản Trí Hâm, đã thực sự bỏ qua hắn.
- Không, Trí Hâm...!lần này sẽ là tôi đi theo em, cầu xin tình yêu của em.
Giản Trí Hâm kéo Trịnh Cảnh Dư đến một góc vắng người.
Lúc này cậu mới rũ bỏ vẻ ngoài cứng cỏi khi nãy, lòng bàn tay hơi run nhẹ
- Ha, thật là...
Giản Trí Hâm thả tay Trịnh Cảnh Dư ra, chính mình đi lại một góc ngồi xuống, tự trấn an trái tim đang khẽ đau nhói.
Trịnh Cảnh Dư nhìn người trước mắt, trong lòng không khỏi xót xa
Có lẽ là, Giản Trí Hâm vẫn còn yêu Lục Kì Phong
Trịnh Cảnh Dư tiến đến, ngồi xuống bên cạnh Giản Trí Hâm.
Anh ôm cậu vào lòng, bàn tay lớn khẽ vỗ về
- Trí Hâm, không sao, tao biết mày còn tình cảm với hắn...tao...!tao sẽ đợi
Giản Trí Hâm nghe một lời này của Trịnh Cảnh Dư, cõi lòng ấm áp đến vô hạn, tựa như uống được một ly trà gừng vào ngày đông.
Nhưng vấn đề chính là cậu đau lòng không phải vì Lục Kì Phong, cậu chỉ là nhìn thấy hắn, trong lòng không kìm được nhớ nhung đứa con bé bỏng tội nghiệp của cậu.
Giản Trí Hâm ôm lấy Trịnh Cảnh Dư
- Cảnh Dư, mày hiểu lầm rồi
- Hiểu lầm? - Trịnh Cảnh Dư nghiêng đầu
- Tao không còn tình cảm gì với Lục Kì Phong.
Người tao thích là mày mà, Cảnh Dư
Giản Trí Hâm đặt hai tay lên mặt Trịnh Cảnh Dư, nâng niu gương mặt đẹp đẽ, tinh tế.
Trịnh Cảnh Dư nghe được lời này, trong lòng triệt để an tâm.
Nhưng nếu thế thì Giản Trí Hâm buồn vì cái gì?
- Vậy thì mày...
- Chỉ là nhìn hắn, tao không nhịn được, tao nhớ bé con của tao..
Giản Trí Hâm vô thức sờ vào phần bụng phẳng lì, im ắng.
Cậu nhớ lúc trước ở đây có một sinh linh nhỏ, ngày ngày sẽ nghịch ngợm trong bụng cậu, phá cậu đến mệt mỏi, nhưng cậu yêu bé con lắm, cậu cảm thấy vui khi có bé con bên cạnh.
Giản Trí Hâm nhắm mắt, hàng lông mi đen dài giấu đi đôi con ngươi lấp lánh như vì sao sáng, lại mang đến cảm giác buồn bã.
Giản Trí Hâm cười, nhưng sao nụ cười lại buồn đến thế..
Trịnh Cảnh Dư đặt tay lên bàn tay trên bụng Giản Trí Hâm, thì thầm
- Sau này mày muốn