Ánh nắng xuyên qua lớp rèm mỏng lọt vào căn phòng tối tăm đậu trên mí mắt người đang say ngủ.
Đột nhiên thanh niên trên giường bật dậy, hô hấp trở lên dồn dập
- Hộc....hộc...ủa
Giản Trí Hâm đưa mắt nhìn xung quanh căn phòng, rồi lại tự nhéo bản thân một cái
- Oái, đau...!Đây là...
Không phải Giản Trí Hâm cậu đã chết rồi sao??? Sao lại trở về, lại còn trở về căn phòng khi trước của cậu!!!
Đùuu, thật vi diệu
Giản Trí Hâm không nhịn được cản thán một tiếng.
Mới khi nãy cậu còn chìm trong biển lửa, đau đến nhường nào vậy mà bây giờ lại trở về quá khứ, quá mức vi diệu rồi!
Giản Trí Hâm lao nhanh xuống giường đến trước gương ngắm nghía.
Trong gương là cậu thiếu niên xán lạn năm nào, gương mặt trắng hồng đầy sức sống, mi cong môi mỏng, mái tóc đen dày rủ xuống che đi cái trán nhẵn nhụi sáng bóng.
Giản Trí Hâm ôm lấy mặt mình, không nhịn được hét lên
- OMG, con yêu ông trờiiiii
Cạch
Tiếng mở cửa phòng vang lên, Giản Trí Hâm vẫn tư thế cũ quay đầu nhìn ra cửa.
Một thanh niên cao hơn Giản Trí Hâm nửa cái đầu ló mặt vào, toan mở miệng nhìn thấy cảnh này liền câm nín.
Cả hai đứng hình mất mấy giây, người kia mới nhẹ nhàng lên tiếng
- Trí Hâm, mày bị điên à?
- Cảnh Dư!!
Giản Trí Hâm như được đánh thức, nhanh như sóc lao vào ôm lấy Trịnh Cảnh Dư đang ngơ ngác không hiểu chuyện gì dụi qua dụi lại.
Thật may quá, cậu có thể bắt đầu lại, cậu có thể bù đắp cho Trịnh Cảnh Dư.
Giản Trí Hâm rưng rưng xúc động chỉ biết ôm lấy Trịnh Cảnh Dư.
Trịnh Cảnh Dư khó hiểu đẩy Giản Trí Hâm ra, lại bắt gặp người nọ đã bắt đầu rơi nước mắt
- Gì vậy Trí Hâm? Mày làm sao vậy?
- Không...không có gì, tao chỉ xúc động thôi
- Hửm, xúc động? Vì cái gì?
- Vì vẫn được nhìn thấy Cảnh Dư đệ đệ
- Mày nói gì đấy, hôm nào chả gặp nhau, tao nhìn mặt mày đến phát chán rồi, mau cút đi đánh răng rồi đi học
Trịnh Cảnh Dư lôi cục keo dính người nào đó vào phòng tắm rồi đi ra ngồi lên giường chờ đợi.
Anh nắm mở bàn tay, cảm nhận chút hơi ấm còn vương lại trong lòng bàn tay, không nhịn được cong môi cười.
Trịnh Cảnh Dư và Giản Trí Hâm sánh vai đi cạnh nhau, lôi kéo ánh mắt của biết bao thiếu nữ
Đệt, Cảnh Dư và Trí Hâm kìa
Omg thánh thần ơi, hôm nay ra đường bước đúng chân rồi
Ôi chồng\~\~
Đù, hôm nay may quá mày ơi, mai đi giờ này tiếp
Giản Trí Hâm vẫy tay chào lại, trên miệng treo nụ cười tươi như nắng mai khiến các cô nàng gào thét không ngừng.
Trịnh Cảnh Dư bên cạnh nhìn người nọ rải thính liền khó chịu, bàn tay lớn nắm bàn tay của người nọ kéo đi, vừa đi vừa lầm bầm
"Trí Hâm thối, còn đi rải thính"
- Này này, Cảnh Dư, đi chậm thôi
Giản Trí Hâm bị kéo đi không bắt kịp đôi chân dài của Trịnh Cảnh Dư, sải chân buộc phải nhanh lên mấy phần.
- Này mà...!ui da
Giản Trí Hâm đang đà chạy bỗng nhiên Trịnh Cảnh Dư dừng lại, khiến cái mũi đáng thương của Giản Trí Hâm đập vào lưng anh.
Giản Trí Hâm kêu lên một tiếng, Trịnh Cảnh Dư quay người lại xoa xoa cái mũi hơi đỏ, mi mắt rũ xuống
- Mày không sao chứ?
- Không sao, tự nhiên mày dở chứng gì thế
Giản Trí Hâm vừa ngẩng đầu lên thì phát hiện trước mặt là người mà cậu không muốn gặp nhất, Lục Kì Phong.
Lục Kì Phong tiến đến tách hai người ra, bàn tay bưng lấy mặt của Giản Trí