Đêm tối đi qua, ánh bình minh lại chiếu rọi nhân gian.
Trong phòng có hai người đang say ngủ, một người rúc vào lòng người kia, khung cảnh có biết bao yên bình.
Người lớn bị nắng chiếu vào mắt, thoáng nheo nheo mắt sau đó từ từ thức dậy.
Anh nhìn người nhỏ như chú mèo con ngoan ngoãn ngủ say, trong lòng không khỏi mềm mại.
Đã lâu rồi Trịnh Cảnh Dư mới ngủ ngon như vậy.
Trịnh Cảnh Dư hất vài sợi tóc con của Giản Trí Hâm ra, sau đó tiện thể xoa xoa gò má trơn mịn của thiếu niên.
Giản Trí Hâm ưm một tiếng sau đó tiếp tục ngủ say, để mặc Trịnh Cảnh Dư nghịch ngợm.
Sờ mó chán chê, Trịnh Cảnh Dư chống một tay lên kê cao đầu.
Anh đặt tay lên eo Giản Trí Hâm, người nọ thuận thế chui sâu vào lồng ngực của anh.
Trịnh Cảnh Dư rũ mắt nhìn người trong lòng, lẩm bẩm
- Trí Hâm, em biết không, đôi khi tôi vẫn nghĩ, có lẽ nào em vẫn còn thích Lục Kì Phong hay không? Nhưng dần dần những suy nghĩ vớ vẩn đó biến mất, bởi tình yêu của em quá đỗi ngọt ngào - Trịnh Cảnh Dư dừng lại, anh cúi đầu hôn lên trán người yêu rồi nói tiếp - Tôi vĩnh viễn biết ơn vị thần tiên nào khiến chúng ta sống lại, để tôi được sống đúng với giấc mơ của tôi, giấc mơ có em trong đời, chỉ Trịnh Cảnh Dư và Giản Trí Hâm mà thôi
Trịnh Cảnh Dư càng ngắm nhìn dung nhan người nọ, càng cảm thấy yêu chết đi được.
Dù là kiếp trước hay kiếp này, Giản Trí Hâm luôn biết cách khiến Trịnh Cảnh Dư phát điên, điên vì yêu.
Giản Trí Hâm ngủ đủ giấc từ từ tỉnh lại từ trong mộng.
Thấy ánh mắt chứa cả biển nhu tình của Trịnh Cảnh Dư đang nhìn mình, Giản Trí Hâm không khỏi nheo mắt
- Gì đấy? Mới sáng sớm mà nhìn tao như vậy...!- Giản Trí Hâm dụi dụi mắt
- Không có gì, chỉ cảm thấy yêu mày chết đi được - Trịnh Cảnh Dư cầm lấy đôi tay trên mặt của Giản Trí Hâm đưa lên môi, thành kính hôn xuống
Giản Trí Hâm bị bất ngờ với sự sến súa của Trịnh Cảnh Dư, da gà da vịt thi nhau nổi lên như nấm sau mưa
- Cái thằng khỉ, mới sáng sớm sến súa không thấy kinh hả?
- Mày không thích hả? - Trịnh Cảnh Dư hạ tông giọng, bày ra dáng vẻ cún con buồn bã
- Không...không phải, thích mà
Giản Trí Hâm thấy Trịnh Cảnh Dư buồn bã vội vàng lên tiếng an ủi người nọ.
Cậu khua tay múa chân loạn xì ngậu khiến Trịnh Cảnh Dư phải nhịn cười.
Con người này đáng yêu thật.
Trịnh Cảnh Dư càng được đà diễn lố.
Anh quay mặt đi nép mình vào góc giường, trưng ra gương mặt đáng thương
- Tôi biết tôi không được yêu thương, haizz
- Có có mà!! - Giản Trí Hâm nói nhanh - Yêu mày, yêu mày nhất!!
Giản Trí Hâm vội vàng chui vào lòng người nọ cọ tới cọ lui.
Trịnh Cảnh Dư được thoả mãn liền ôm chầm lấy Giản Trí Hâm, tới tấp hôm xuống
- Tao biết mà, lại đây để chồng hảo hảo yêu thương nào, bé yêu\~\~
Âm cuối ngân dài, Giản Trí Hâm biết cái mông lại sắp ê rồi.
Giản Trí Hâm và Trịnh Cảnh Dư cùng nhau xuống phố hẹn hò.
- Trí Hâm, tối nay mấy giờ bắt đầu thế?
- 7 giờ, mày có đến không?
- Đến chứ, để xem Quả Quả đã trưởng thành đến đâu rồi - Trịnh Cảnh Dư híp mắt cười, anh vươn tay xoa đầu Giản Trí Hâm
- Đã rất trưởng thành rồi - Giản Trí Hâm mỉm cười ngọt ngào ôm lấy Trịnh Cảnh Dư, trong đầu thầm suy tính vài điều
Chẳng mấy chốc hoàng hôn đỏ rực lại buông xuống, Trịnh Cảnh Dư trong phòng ướm đi ướm lại mấy bộ quần áo, còn Giản Trí Hâm đã đi từ lâu.
- Cái này ổn không nhỉ? Hay cái này? Ôi khó quá
Vò đầu bứt tóc một hồi, Trịnh Cảnh Dư quyết định mặc một chiếc áo len mỏng màu be, bên ngoài khoác chiếc cardigan màu nâu đơn giản phối cùng chiếc quần trắng, tổng thể rất có phong cách bạn trai quốc dân.
Trịnh Cảnh Dư xuất phát, trong tay là một