Giản Trí Hâm nhìn hai anh em họ nhà nọ cãi nhau chỉ biết nở nụ cười bất lực.
Cậu kéo Lưu Nhạn ra ngoài ban công, còn cầm theo một cái khăn quàng cổ màu đỏ mận, nếu không cái tên Trịnh Cảnh Dư kia sẽ càm ràm mất.
- Chị Lưu Nhạn, từ hôm đó đến giờ em chưa nói chúc mừng, chúc mừng chị nhé
Lưu Nhạn ngước nhìn thiếu niên cười rực rỡ, không hề có chút giả dối nào.
Cô mỉm cười, một nụ cười xinh đẹp như đoá hoa ly trắng.
Tống Ngạn Hiên dõi theo hai người ở ngoài ban công, anh vô tình nhìn thấy nụ cười của Lưu Nhạn, mồm miệng quên mất đấu khẩu cùng Trịnh Cảnh Dư.
Lưu Nhạn cười lên giống như hoa xuân, ngọt ngào và tươi mới, khác hẳn vẻ mặt điềm tĩnh cùng mấy nụ cười giả tạo của cô nàng khi đứng trên sân khấu.
Tống Ngạn Hiên luôn thích ngắm nhìn Lưu Nhạn cười, anh biết thật hiếm khi cô mới vui vẻ như vậy.
Cô gái nhỏ trong lòng Tống Ngạn Hiên vẫn luôn là một con nhím gai góc che đi cái bụng hồng mềm mại.
- Cảm ơn cậu, hôm đó cậu rất xuất sắc
- Em chưa đến mức đó đâu mà - Giản Trí Hâm gãi đầu, hai má đỏ ửng vì lời khen của Lưu Nhạn - Em vẫn còn phải cố gắng nhiều
- Cậu rất giỏi, thật đấy.
Lưu Nhạn nhấp một ngụm trà, nước trà đã nguội vì gió lạnh nhưng hương thơm vẫn thoang thoảng trong miệng, dư âm vẫn luôn âm ỉ.
- Này
Trịnh Cảnh Dư gọi hồn Tống Ngạn Hiên
- Anh thích cái chị kia hả? - Trịnh Cảnh Dư hất mắt về phía Lưu Nhạn
- Ừm, anh mày rất thích cô ấy - Tống Ngạn Hiên uể oải ngửa đầu ra sau, tựa cả cơ thể vào lưng ghế sofa
- Nhưng anh quả thật là một ông chú già so với con gái nhà người ta đó nha, "chú Tống"
- Cái thằng quỷ - Tống Ngạn Hiên đấm vào lưng Trịnh Cảnh Dư một cái, nhưng cả gương mặt đều là nhu tình dành cho người con gái đứng ngoài ban công
- Không ngờ ông anh già của tôi cũng biết yêu, em tưởng anh chỉ biết piano thôi chứ
- Lưu Nhạn sinh ra để chơi piano đấy, em ấy khi đàn rất có sức hút - Đôi mắt Tống Ngạn Hiên mơ màng ngẫm nghĩ lại dáng vẻ chơi đàn của Lưu Nhạn, nghiền ngẫm thưởng thức
- Vậy sao, mèo con nhà em cũng rất có sức hút, nhưng em lại mong cậu ấy chỉ cần làm một người bình thường - Trịnh Cảnh Dư nhấp một ngụm nước ấm, ánh mắt dán chặt vào sườn mặt hồng hồng của Giản Trí Hâm
- Anh cũng thế, chỉ mong Lưu Nhạn là một người bình thường, mong cô ấy có thể yếu đuối và ỷ lại vào anh một chút, cô ấy quá mạnh mẽ, quá trưởng thành - Tống Ngạn Hiên bất đắc dĩ lắc đầu
Trịnh Cảnh Dư không nói gì, chỉ im lặng uống nước.
Giản Trí Hâm của anh cũng rất mạnh mẽ.
Mạnh mẽ đến mức một mình cô đơn trong căn nhà kia nhiều năm, mạnh mẽ đến mức cận kề cái chết vẫn liều mạng bảo vệ đứa nhỏ trong bụng.
Sau khi trải qua một kiếp đau thương, Giản Trí Hâm vẫn giữ cho mình bản tính lương thiện và ngọt ngào, vẫn là ánh dương quang xán lạn trong lòng Trịnh Cảnh Dư.
Trịnh Cảnh Dư mặc kệ Tống Ngạn Hiên đang thao thao bất tuyệt về mối tình ảm đạm của mình, anh đứng dậy tiến đến ban công đưa cho Giản Trí Hâm ly nước nóng.
Giản Trí Hâm nghiêng đầu nói cảm ơn, sau đó ngoan ngoãn uống nước.
Trịnh Cảnh Dư không nói gì, chỉ im lặng ôm chầm lấy bảo bối của mình.
- Mày sao đấy?
Trịnh Cảnh Dư vẫn im lặng, vòng tay siết chặt thêm một lần.
Lưu Nhạn nhìn tình hình, chắc hẳn tên Tống Ngạn Hiên kia lại nói gì khiến Trịnh Cảnh Dư suy rồi.
Cô đi vào phòng kéo Tống Ngạn Hiên đứng dậy ra về.
Giản Trí Hâm bị ôm cứng, chỉ đành bất lực đứng ở ban công tiễn khách.
- Cảnh Dư
Giản Trí Hâm nhẹ giọng, âm thanh nhu mềm như kẹo bông khiến Trịnh Cảnh Dư ấm áp trong lòng.
Anh vẫn duy trì trạng thái im lặng, cái đầu cúi xuống cọ đi cọ lại trên bả vai Giản Trí Hâm.
Giản Trí Hâm bắt đầu lo lắng, có phải cậu lại làm gì sai để anh phải suy nghĩ không?
- Cảnh..
Chữ chưa thoát ra khỏi đầu môi, cánh môi mềm đã bị chiếm lấy một cách bá đạo bởi người kia.
Trịnh Cảnh Dư yêu Giản Trí Hâm, yêu vô cùng.
Sau màn hôn hít thân mật, gương mặt Giản Trí