Khi Giản Trí Hâm mở mắt, ánh mặt trời ngoài cửa đã phủ lên giường một lớp ánh sáng mỏng nhẹ.
Cậu vớ lấy chiếc điện thoại ở được đặt ngay ngắn ở đầu giường, bàn tay ấn nút nguồn, màn hình điện thoại sáng lên hiển thị đã 8 giờ 37 phút sáng.
Giản Trí Hâm giật mình, toan ngồi dậy thì nhìn đến dòng bên dưới
Chủ nhật, ngày 7 tháng 5
Phù, may thật, hôm nay là chủ nhật
Giản Trí Hâm sảng khoái đặt điện thoại vào vị trí cũ, hai tay vươn qua đầu, cả người giãn dài thoải mái.
Giản Trí Hâm hài lòng mỉm cười một cái, lại không ngờ ở bên cạnh Trịnh Cảnh Dư đang im lặng nhìn cậu.
Như cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng dán bên sườn mặt, Giản Trí Hâm máy móc quay đầu sang.
Đập vào mắt là khuôn mặt phóng đại của Trịnh Cảnh Dư đang nghiêm túc nhìn cậu, là vẻ mặt hệt như khi đang làm chuyênn trọng đại, vô cùng nghiêm túc.
Giản Trí Hâm cứng đờ người, đôi mắt dời đi chỗ khác, bàn tay đưa lên má gãi gãi
- Ờm...Cảnh Dư? Mày tỉnh rồi à?
- Ừ
- À ờm....mày có gì muốn nói với tao à?
Giản Trí Hâm rất muốn nhìn Trịnh Cảnh Dư, nhưng ánh mắt nóng bỏng ấy cứ dán chặt lên người, lại còn dùng vẻ mặt nghiêm túc nhất nữa, quả thực khiến Giản Trí Hâm lúng túng
- Trí Hâm
Trịnh Cảnh Dư nhẹ nhàng gọi tên Giản Trí Hâm, lại khiến đáy lòng tên nào đó ngứa ngáy.
Âm thanh trầm trầm vang lên có chút khàn do mới ngủ dậy, mang theo vài tia nuông chiều, ôn nhu tựa như dòng nước ấm áp.
Cái tên Trí Hâm phát ra từ khoang miệng bỗng nhiên đặc biệt ma mị và quyến rũ, khiến Giản Trí Hâm vô thức chìm vào cảm giác đê mê
- Ơi?
- Mày không muốn nói gì với tao sao? Vì dụ như...sống lại?
Một câu này của Trịnh Cảnh Dư khiến Giản Trí Hâm bừng tỉnh, cả cơn buồn ngủ đã ập đến mí mắt cũng bay đi đâu mất.
Giản Trí Hâm mấp máy môi định nói gì đó rồi lại thôi, cậu cần chút thời gian để sắp xếp lại.
Trịnh Cảnh Dư đọc được tâm tư ấy của Giản Trí Hâm, anh nâng khoé môi vẽ lên một nụ cười mỉm ấm áp như những tia nắng ngoài cửa sổ, ý muốn nói không sao, cứ từ từ suy nghĩ.
Bàn tay Trịnh Cảnh Dư cũng không an phận, từ nãy đã luồn vào mái tóc đen nhánh của Giản Trí Hâm nghịch ngợm.
Nghịch chán, bàn tay lại vuốt xuống gò má trơn mịn hồng hào, lại vuốt ve hàng mi dài khiến Giản Trí Hâm cáu
- Cảnh Dư, mày có thôi đi không hả?
Giản Trí Hâm vung tay định cho tên nào đó một bài học, không ngờ lại bị tên đó bắt lại được.
Trịnh Cảnh Dư luồn năm ngón tay vào năm ngón của Giản Trí Hâm, đan lại giống như khoá chặt, khiến cậu không còn cơ hội nhúc nhích.
Giản Trí Hâm không làm gì được, đôi môi nhàn nhạt tựa cánh hoa đào hơi chu ra hờn dỗi, khiến Trịnh Cảnh Dư muốn cắn một miếng.
- Ngoan, nghĩ xong chưa?
Giản Trí Hâm gật gật đầu, thôi bỏ đi, không tính toán với Trịnh Cảnh Dư nữa.
Giản Trí Hâm ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt Trịnh Cảnh Dư.
Đôi mắt trong veo giống như mặt hồ phảng phất nét kiên định, hoàn toàn tĩnh lặng.
Giản Trí Hâm mở miệng
- Thật ra, tao đã sống qua một kiếp rồi.
Kiếp trước, tao và mày cũng là thanh mai trúc mã.
Chúng ta quen nhau từ hồi bé tí, đi đâu cũng có nhau, hệt như bây giờ vậy, rất vui.
Lên cấp 3, tức là năm ngoái, tao gặp Lục Kì Phong.
Tao yêu anh ta từ cái nhìn đầu tiên.
Sau đó, tao và anh ta có vài lần nói chuyện, nói chuyện rất hợp, cả hai người đều cười rất lâu, mỗi lần gặp nhau trái tim tao đều đập đến rộn ràng.
Sau đó, tao và anh ta yêu nhau.
Khi ấy, tao tưởng tao sẽ là người hạnh phúc nhất, vì người tao yêu cũng yêu tao sâu đậm.
Có lẽ khi ấy, Lục Kì Phong yêu tao là thật.
Mọi việc vẫn khá suôn sẻ cho đến khi gia đình của tao phản đối tao yêu Lục Kì Phong vì nhà họ Lục chỉ là một gia đình công chức bình thường.
Lúc đó, mày cũng khuyên tao nên chia tay Lục Kì Phong, tao cảm thấy cả thế giới đều đang chống lại tao.
Vậy nên tao đã lựa chọn bỏ lại tất cả để theo Lục Kì Phong, bởi khi ấy tao khờ dại tin rằng tình yêu sẽ nuôi sống tao.
Sau đó, tao và mày cùng thi vào đại học K, đại học có Lục Kì Phong theo học.
Nhưng vì tao đã cắt đứt với gia đình, nên năm hai đại học tao đã nghỉ học, tao ở nhà làm đủ thứ nghề, từ ghép mắt cho búp bê, đan vòng, nhân viên phục vụ, nói chung là nhiều lắm, làm tất cả để phục vụ cho Lục Kì Phong có tương lai tốt nhất, vì tao biết gia đình của anh ta không thể kham nổi mức học phí của đại học K, một đại học có tiếng ở Thượng Hải.
Sau đó vài năm, Lục Kì Phong ra trường, việc đầu tiên bọn tao làm là đăng kí kết hôn.
Khi tao cầm giấy chứng nhận kết hôn trên tay, lại nhận được tin mày ra nước ngoài làm nghiên cứu sinh.
Quả thực khi ấy tao rất vui, ít nhất người bạn mà tao tâm đắc nhất đã thành