Giản Trí Hâm và Trịnh Cảnh Dư cùng nhau rảo bước về nhà.
Lúc này, trời đã nhá nhem tối, cảnh sắc hoàng hôn cũng đã lụi tàn.
Cả hai đi cạnh nhau, không ai nói lời nào, không khí cũng vì vậy rơi vào nặng nề.
Giản Trí Hâm ngước mặt nhìn sườn mặt của Trịnh Cảnh Dư, thấy người nọ khoé môi cũng không biến sắc liền cụp mât xuống, chuyên tam đi tiếp.
- Sao thế?
Trịnh Cảnh Dư bỗng nhiên lên tiếng, âm thanh trầm trầm phát ra khiến Giản Trí Hâm có chút giật mình.
- Hả? Gì đâu?
- Mày cứ nhìn tao, tao nghĩ mày có chuyện muốn nói
Trịnh Cảnh Dư vừa nói, ánh mắt vừa dán vào khuôn mặt của Giản Trí Hâm.
Ánh mắt nóng bỏng như thiêu đốt tâm can Giản Trí Hâm, khiến cậu chột dạ ngoảnh mặt đi
- À...!không có gì đâu, tao...!tao chỉ nhìn chút thôi
- Thấy tao quá đẹp trai?
- Ừ, đẹp trai
Trịnh Cảnh Dư không ngờ Giản Trí Hâm sẽ tự nhiên thừa nhận như vậy, cả gương mặt truyền đến cảm giác nóng bừng.
Anh ngẩng mặt lên, bàn tay nắm lấy tay người nọ, tiếp tục đi.
Trịnh Cảnh Dư bày ra bộ dạng không có gì, nhưng vành tai đã lặng lẽ đỏ lên
Giản Trí Hâm cảm nhận được một bàn tay ấm áp bao lấy tay mình, cũng vui vẻ nắm lấy.
Hai người chậm rãi đi về nhà, ánh đèn đường hắt xuống khiến bóng hai người trải dài trên mặt đất, quyện vào nhau.
Chẳng mấy chốc cả hai đã về đến trường.
Khuôn viên trường lúc này đã vắng tanh, chỉ có vài người đang chuyên tâm chạy bộ, cũng không có ai để ý đến hai người họ.
Trịnh Cảnh Dư thả tay Giản Trí Hâm ra, nhẹ giọng
- Được rồi Trí Hâm, tao về phòng đây
- Mày về phòng hả?
- Tất nhiên là về phòng rồi, còn đi đâu được nữa sao?
- Ừ nhỉ, haha...!về phòng đi
- Ừm, nghỉ ngơi tốt
Trịnh Cảnh Dư xoay người lại, bóng lưng anh tuấn cứ thế bước đi, chẳng mấy chốc đã biến mất sau dãy nhà.
Giản Trí Hâm vẫn đứng đó, nhìn theo bóng lưng xa dần của Trịnh Cảnh Dư, trong lòng không khỏi cảm thấy mất mát.
Đây là...!Trịnh Cảnh Dư đang xa rời cậu?
Không hiểu sao, trong lòng Giản Trí Hâm có chút đau lòng, lại trống vắng.
Giản Trí Hâm đứng một lúc nữa rồi xoay người rời đi, tiến về phía kia túc xá của cậu.
Trịnh Cảnh Dư đứng khuất sau bức tường của toà nhà cao tầng.
Anh hạ mi, nhìn theo bóng người nọ rời đi, trong miệng còn ngậm điếu thuốc lá đang cháy đỏ.
Trịnh Cảnh Dư dùng ngón trỏ và ngón giữa kẹp lấy điếu thuốc, miệng thở ra một làn khói trắng mỏng
- Trí Hâm...tôi có thể không?
Giản Trí Hâm về phòng, cậu cũng không vội mở đèn, trực tiếp lao lên giường nằm úp mặt xuống.
- Ha...mệt chết, đen thật
Giản Trí Hâm cả người bất mãn, thêm thái độ nửa xa nửa gần của Trịnh Cảnh Dư, khiến trái tim cậu ngứa ngáy.
- Cái tên đó...sao vậy nhỉ?
Giản Trí Hâm nằm trên giường, càng nghĩ càng rối, cả ngừoi bật tanh tách như con tôm, hai tay hai chân đập loạn.
- Aishhh, rối quá đi
Nháo một trận, Giản Trí Hâm trực tiếp lăn ra ngủ.
Giản Trí Hâm đi vào giấc mộng, chỉ thấy xung quanh tối đen như mực.
Giản Trí Hâm hoang mang cố mở to mắt tìm kiếm ánh sáng, nhưng đáp lại cậu chỉ có bóng đêm vô vọng
Trái tim Giản Trí Hâm co rút, một trận lửa lớn bùng lên xung quanh.
Giản Trí Hâm hô hấp rối loạn ngồi sụp xuống, hai tay ôm bụng
- Đừng...đừng mà,