Edit: Hoa Tuyết
Khương Huệ vẫn không yên trong lòng, mãi đến khi Lương thị trở về.
Thấy ánh mắt bà hơi đỏ, trong lòng nàng liền hồi hộp, vội vã kéo Lương thị vào phòng, lại bảo người mang khăn đến, thấm nước lau mặt cho bà.
Lương thị thấy nàng vội vàng như vậy, liền nói: “A Huệ, mẹ không sao, con không cần lo lắng.”
“Mẹ, người…” Bà khóc, là vì nhìn thấy Hà Tự Dương nên động lòng?
Lương thị vỗ vỗ mu bàn tay nàng: “Vì chút chuyện xưa mà thôi.”
Khương Huệ nghĩ thầm cũng phải, Hà Tự Dương rất thích bà, hai người tất nhiên từng có rất nhiều hồi ức, làm sao có thể không khóc đây?
Nàng gật đầu: “Vậy mẹ nghỉ tạm một chút đi.” Nàng vốn còn muốn hỏi có nói tới Hà phu nhân hay không, nhưng cuối cùng vẫn không mở miệng. Mẹ nhất định rất mệt mỏi
Nàng xoay người đi ra ngoài. Trên đường gặp Khương Tế Đạt, nhìn thấy Khương Huệ thì hỏi: “Nghe nói hôm nay mẹ con ra ngoài? Trở lại rồi sao?”
Khương Huệ vội nói: “Trở về rồi ạ, nhưng đang ngủ, một chút nữa cha hãy vào vào.” Chắc là đột nhiên có hứng, đi ra ngoài dạo một chút thôi.” Khương Huệ bàn trước với Lương thị, nên cũng chỉ thuận miệng trả lời
Khương Tế Đạt dừng bước: “Ngủ sao? Vậy không nên quấy rầy nàng.” Ông hiếu kỳ hỏi Khương Huệ, “Mẹ con đến Tống Châu vẫn không ra khỏi cửa, sao hôm nay lại đi ra ngoài vậy? Con có biết không?”
“Chắc là đột nhiên có hứng, đi ra ngoài dạo một chút thôi.” Khương Huệ bàn trước với Lương thị, nên cũng chỉ thuận miệng trả lời
Khương Tế Đạt mừng rỡ: “Mẹ con đã chịu đi ra ngoài, sau này ta sẽ thường xuyên đưa mẹ con ra ngoài chơi một chút.”
Khương Huệ cười cười, gật đầu tán thành, nhưng trong lòng thầm thở dài. Tuy rằng phụ thân biết mẫu thân là trốn thiếp, nhưng chắc không biết là trốn thiếp của Hà gia, cũng chỉ có thể như vậy thôi, sau việc này chắc mẫu thân sẽ nói rõ hết, mà Hà Tự Dương cũng đã đạt thành ý nguyện, sau này Hà phu nhân có động thủ, ông ta tất nhiên sẽ chú ý
Khương Huệ cáo biệt phụ thân, đi ngang qua vườn thì thấy mấy cô nương vừa rồi cũng không còn ở đây, biết hai vị cô nương Hà gia đã đi về, nàng mới đi thẳng đến thượng phòng
Ngày thường, cứ hễ nàng rảnh rỗi sẽ đến trò chuyện với ông bà. Thứ nhất là phải nên có hiếu, thứ hai, có thể được tổ phụ tổ mẫu thích, chung quy chẳng phải chuyện xấu
Kết quả vừa mới đi vào, đã phát hiện Hồ thị đang ở đây, Hồ thị thấy nàng thì cười nói: “Ôi, A Huệ tới rồi, nghe nói mẹ cháu đi ra ngoài à?”
Mẫu thân nàng ra ngoài là một chuyện rất ngạc nhiên, vì vậy ai cũng hỏi thăm. Khương Huệ hàm hồ trả lời rồi vấn an lão phu nhân, vừa cười hỏi Hồ thị: “Cửa hàng của nhị thẩm bao giờ khai trương vậy?”
“Qua Trung thu sẽ mở.” Hồ thị đang thương lượng với lão phu nhân, “Mẫu thân thấy đề nghị vừa rồi của con thế nào, người trong nhà luôn gắn bó hơn người ngoài mà? Người đệ đệ đó của con rất đáng thương, bây giờ chân bị thọt nên làm ruộng cũng rất khó, chỉ có thể sống tạm bợ, con bảo chi bằng đến cửa hàng của con làm việc, nó đã học tính toán, có thể quản lý sổ sách. Vừa vặn Như Hổ cũng có thể đến học tập, còn Như Lan nữa, cũng tầm tuổi A Huệ, mấy người cô nương ở cùng nhau, sẽ càng náo nhiệt hơn.” Ý chỉ hai huynh muội Hồ gia bọn họ
Hôm nay người tỷ tỷ là bà có thể gả cho Khương Tế Hiển, cuộc sống ngày càng tốt hơn, hiển nhiên phải giúp đỡ đệ đệ ruột
Lão phu nhân cũng hiểu rõ. Hơn nữa bà cũng rất thích người con dâu này, không chỉ có thể chiếu cố tốt việc nhà, mà ra ngoài cũng rất biết ăn nói, giao thiệp tốt, bây giờ muốn bà chấp thuận chuyện này, lão phu nhân suy nghĩ một chút, vẫn đồng ý: “Tương lai sự nghiệp nhà ta sẽ lớn hơn, người cũng sẽ càng ngày càng nhiều, đệ đệ con đến, sau này có quản lý cửa hàng, hay làm quản gia cũng được.”
Ở đây một gia đình lớn đều là như thế. Một ngày nào đó Khương gia bọn họ cũng sẽ thịnh vượng
Hồ thị vui mừng không kìm chế được, luôn miệng nói cảm ơn
Khương Huệ ở bên cạnh lắng nghe, cũng không nghĩ gì, đời trước khi Khương Du thành thân, đại phòng bọn họ đến Tống Châu chúc mừng, thì cả nhà đệ đệ Hồ thị cũng đã ở đây, kỳ thực khi ở huyện Hộ cũng đã có lui tới rồi
Lão phu nhân nói xong, lại đưa ra một yêu cầu với Hồ thị: “Con đừng chỉ mãi lo chuyện của A Du, chung thân đại sự của Tú Tú rốt cuộc thế nào rồi? Mấy người con nói hôm trước, nếu không phải tuổi tác đều đã quá lớn, đáng tuổi cha chú Tú Tú, thì cũng là người quá mức xấu xí, Tú Tú của chúng ta cũng không đến nỗi phải gả cho những người như vậy mà?”
Hồ thị thầm than trong lòng, nhắm mắt nói: “Là lỗi của con dâu, chắc chắn con sẽ tìm cho Tú Tú một người tướng công thật tốt, có điều nương cũng chớ gấp gáp, chẳng phải Tú Tú vẫn còn trẻ sao, hấp tấp quá trái lại sẽ tìm không tốt.”
Bà chỉ có thể kéo dài thời gian. Người em chồng này à, cho dù có một ca ca là tri phủ, cũng khó mà tìm được chồng tốt, ai bảo nàng ta là một quả phụ, dáng vẻ cũng chỉ bình thường, có thể chọn được người tốt bao nhiêu chứ?
Người tốt sao lại không đi cưới một tiểu cô nương? Hồ thị đau đầu
Lão phu nhân liếc mắt nhìn Hồ thị: “Con nắm chắc là được.” Lại nhìn sang Khương Huệ, nói, “A Huệ, cháu mở cửa hàng thì nên chuẩn bị vài món ăn nhẹ, như vậy khi khách đến có thể ăn lót dạ, ta thấy nhiều cửa hàng đều làm như vậy. Muốn mua pháo hay gì thêm thì cũng mua sớm đi, mua nhiều một chút cho náo nhiệt, ngày đó sẽ có nhiều gia đình lớn đến xem.”
Khương Huệ cười rộ lên: “Con còn không nghĩ tới đấy, vậy sẽ theo lời của tổ mẫu mà làm.”
Lão phu nhân lại căn dặn Hồ thị: “A Du cũng nên lập gia đình rồi, ta thấy có nhiều công tử cũng không tệ lắm.”
Hồ thị nghĩ thầm, Khương Tú của mẫu thân còn phải tìm người tốt như vậy, con gái của con càng không cần phải nói. Nhưng bà lại chưa thấy ai đặc biệt hợp ý cả
Khương Huệ lắng nghe, thầm thấy buồn cười, hai người này đều thật tham lam, chỉ là Khương Du gả đi muộn một chút cũng tốt, một khi đã gả đi rồi sẽ rất ít được về nhà, nàng sẽ nhớ tỷ rất nhiều lắm
Rất nhanh thì đến ngày sáu tháng tám, Nhân Tâm Đường khai trương
Sáng sớm Khương Huệ đã ăn mặc thật rất xinh đẹp đi ra cửa, phía trên mặc một chiếc áo đỏ thêu hoa lê, phía dưới là một chiếc váy dài màu tím nhạt, đeo dây lụa xanh biếc bên hông, rũ xuống cạnh miếng ngọc bội trắng ngần, tóc vấn kiểu bình kế, cài một cây trâm vàng đính ngọc
Đến khi nàng đến phòng khách, thì tầm mắt của tất cả mọi người đều rơi vào trên người nàng
Tuy chỉ mười ba tuổi, nhưng lúc này lại tựa như một thiếu nữ, từ cử chỉ đến thần thái đều duyên dáng yêu kiều
Hồ thị cảm thấy hơi ganh tỵ. Bà có chút coi thường Lương thị, bà ấy không rõ lai lịch, không chừng là nữ tử phong trần cũng nên, nhưng nữ nhi bà ấy lại xinh đẹp như vậy, ai mà không ngưỡng mộ chứ?
Khương lão gia cười nói: “Cũng đến lúc nên tìm tướng công cho A Huệ rồi!”
Lão phu nhân liếc nhìn ông: “Chuyện này mà cũng lấy ra đùa được, A Huệ vẫn còn hơi nhỏ.”
Khương Tế Hiển nói: “A Huệ, hôm nay đúng là ngày tốt, mọi người đều rảnh rỗi, nhị thúc cũng sẽ đến xem cửa hàng cùng cháu.”
“Vậy thì thật là tốt quá!” Khương Huệ cười nói, “Nhị thúc mà đến, chắc chắn sẽ có nhiều người đến mua hơn, ai bảo nhị thúc là một vị quan tốt chứ, bách tính đều kính trọng người!”
Đây cũng không phải là lấy lòng, Khương Tế Hiển danh tiếng rất tốt, ông phá án công chính nghiêm minh, từ khi tới Tống Châu, đã bắt được rất nhiều đạo phỉ, lại còn giải oan mấy vụ án oan
cũ
Khương Tế Hiển được cháu gái khen ngợi mấy câu, liền nở nụ cười. Mọi người cùng nhau đi đến Nhân Tâm Đường
Mới vừa xuống xe, Khương Từ đã đội mũ che mặt lên cho nàng: “Ở đây nhiều người, đừng để bị nhìn thấy, một lúc nữa sẽ có nhiều công tử tới, muội xem đường tỷ đường muội đều đội mũ kìa.”
Khương Quỳnh bĩu môi nói: “Mẫu thân dặn đi dặn lại mãi, có thể không đội sao? Vẫn là Bảo Nhi sướng nhất!”
Khương Chiếu nói: “Bảo Nhi cũng sẽ lớn lên, tỷ đố kị cái gì? Khi tỷ còn bé tỷ đã chạy nhảy khắp núi đấy.”
Khương Huệ ha ha cười rộ lên
Khương Quỳnh đưa tay ngắt Khương Chiếu một cái. Hai người là long phượng thai, Khương Quỳnh ra đời sớm hơn Khương Chiếu một chút, nên làm tỷ tỷ, nhưng Khương Chiếu không xem nàng là tỷ tỷ, vì thế hai người vẫn luôn bất phân lớn nhỏ
Bên ngoài tiếng pháo nổ rung trời. Là Khương Tế Đạt sai gã sai vặt đi đốt
Bởi vì đã sớm có tin tức, cháu gái tri phủ đại nhân mở hiệu thuốc, cho nên có rất nhiều người đến, có người tò mò, có người đến để lấy lòng, cũng có người thật sự đến mua thuốc, còn có thư sinh của thư viện Ứng Thiên, hết sức náo nhiệt
Khương Chiếu đi ra chào hỏi, mời mọi người đi vào, vừa vào đã thấy bên trong cửa hàng bày nhiều loại bánh ngọt. Hai tiểu nhị cũng sớm chuẩn bị tốt, đều là người có kinh nghiệm, có thể giới thiệu rành mạch các loại dược liệu cho khách hàng
Ninh Ôn khoan thai đi tới
Lúc này Khương Từ mới nhìn thấy đại phu ngồi tiếp khách, không khỏi lấy làm kinh hãi, liền nói với Khương Huệ: “Còn trẻ như vậy sao?” Sợ hắn người này không rõ lai lịch
Khương Huệ nói: “Cửa hàng mới mở thì đi đâu mời danh y chứ, trước tiên cứ như vậy đi, sau này sẽ tính tiếp.”
Khương Từ nghĩ cũng phải, hiện tại Hồi Xuân Đường bá chiếm một vùng, muội muội lại không am hiểu chuyện mở cửa hàng, còn có thể đòi hỏi già hay trẻ nữa sao? Hắn nhìn Khương Huệ thở dài một tiếng, sau này hắn phải để tâm nhiều hơn mới được, con gái vẫn luôn không được chu đáo lắm
Muội muội của hắn, vốn nên ở yên trong nhà chờ gả vào gia đình tốt mà! Đối với việc Khương Huệ mở hiệu thuốc, hiện tại hắn vẫn còn hơi bất mãn
Ngày nay, dược liệu bán ra không ít, chẳng biết có phải là nhờ mặt mũi của Khương Tế Hiển không, mà đã kiếm được đến hai mươi mấy lượng bạc. Nhưng vẫn khiến Khương Huệ rất cao hứng
Nếu như mỗi ngày đều kiếm được nhiều tiền như vậy, một tháng sẽ được vài trăm lượng đấy
Đương nhiên, đó chỉ là mơ mộng hão huyền. Qua mấy ngày sau, cả ngày hiệu thuốc chỉ thu được hai ba lượng bạc
Đang lúc nàng rầu rĩ, thì Hồi Xuân Đường đã xảy ra chuyện
Nghe thấy tin tốt này, Khương Huệ liền đi hỏi Khương Tế Hiển. Khương Tế Hiển cảm thấy kỳ lạ
Khương Huệ chớp chớp mắt: “Nhị thúc, Hồi Xuân Đường sụp đổ, thì Nhân Tâm Đường của cháu sẽ có hy vọng đó!”
Nha đầu tinh quái này. Khương Tế Hiển cười nói: “Có người tố cáo Hồi Xuân Đường bán thuốc giả, hiện tại còn đang điều tra, có điều Hồi Xuân Đường đã nổi tiếng nhiều năm, sẽ chẳng dễ sụp đổ như vậy đâu, cháu đừng có chỉ trông vào chuyện này, lo buôn bán cho tốt đi, đừng suy nghĩ bậy bạ nữa.”
Khương Huệ khiêm tốn tiếp thu, nhưng vẫn cung cấp một vài đầu mối cho Khương Tế Hiển: “Nghe nói chưởng quỹ ở đó mê cờ bạc, thua rất nhiều tiền, cho nên mới phải bán dược liệu giả đấy ạ.”
“Hả?” Khương Tế Hiển còn không biết chuyện này, nghe vậy gật đầu, “Tốt, ta sẽ cho người đi điều tra một chút.”
Khương Huệ vui vẻ rời đi
Có điều ông chủ Hồi Xuân Đường giao thiệp rất rộng, vụ án này tra xét một trận, tiệm thuốc đó cũng không bị niêm phong, ngày hôm đó Khương Huệ ở Nhân Tâm Đường thương lượng cùng Ninh Ôn
Ninh Ôn đang viết phương thuốc, người này rất kỳ quái, khi không xem bệnh, hắn thường viết đơn thuốc trước đó ra, cũng không biết làm thế nào có thể nhớ được thứ tự nữa
Ninh Ôn ngước mắt nhìn nàng một cái
Nàng có chút lo lắng, đôi mi thanh tú hơi nhíu lại, đôi mắt long lanh như chứa sầu lo, cánh môi xinh xắn cũng không như ngày thường mà nhếch lên, khiến người ta nhìn thấy liền hận không thể lo nghĩ thay nàng
Ninh Ôn cười nói: “Ta đã nói rồi, Mã đại phu bảo sẽ suy nghĩ thêm, Chung đại phu muốn cáo lão hồi hương, ông ấy đã lớn tuổi. Về phần Lý đại phu, ông ta gió chiều nào theo chiều nấy, lại rất nhát gan, vừa nghe ta nhắc tới Tri phủ đại nhân, thì lập tức đồng ý, ngày mai sẽ đến đây.”
Khương Huệ thiếu chút nữa nhảy cẩn lên, vui vẻ nói: “Thật tốt quá, Lý đại phu mà đến, thì chắc chắn sẽ có thêm nhiều đến hiệu thuốc của chúng ta xem bệnh.”
Ninh Ôn ừ một tiếng: “Chỉ trách y thuật của ta không tinh.”
“Huynh rất lợi hại, chỉ tại những người đó không biết thôi.” Khương Huệ vội hỏi, “Mấy ngày trước chẳng phải huynh đã chữa bệnh cho một vị phụ nhân sao? Bà ấy bị ho lao, đó là một căn bệnh không dễ trị, hôm nay vị phụ nhân kia đã đỡ, ta kể lại, người nhà ta đều khen y thuật của huynh rất giỏi đấy. Đợi sau này có nhiều người đến trị bệnh hơn, huynh nhất định sẽ nổi danh.”
Giọng nói của nàng rất sinh động, lúc vui vẻ thì giọng điệu như mật ngọt, lúc ưu sầu thì lại rất nũng nịu, khi cổ vũ người khác, thì giọng nói rất dịu dàng, giống như gió xuân, giống như mặt trời rực sáng vậy
Đáy mắt Ninh Ôn ngập tràn ý cười, bỗng nhiên đưa tay điểm lên mũi nàng một cái: “Cô cũng đã như vậy lừa gạt ta, mới có thể khiến ta đến cửa hàng này của cô.”
Bằng phải, có lẽ hắn đã rời khỏi Tống Châu từ lâu rồi
Khương Huệ bị dọa cho giật mình, cái chạm này của Ninh Ôn tuy hơi đường đột, nhưng nàng lại không chán ghét.
Đó là người kiếp trước đã cứu nàng, cũng không hề đòi báo đáp điều gì, hắn cứu nàng rồi tiêu sái rời đi.
Trong lòng nàng biết, Ninh Ôn là người tốt.
Nàng đang định nói gì gì đó, thì Ninh Ôn lại ngẩng đầu lên nói: “Có khách tới.”
Khương Huệ nhìn qua, chỉ thấy có một người đang đứng trước cửa, miếng ngọc bội trên áo bào tím tỏa sáng, tựa như ánh sao trong đêm tối, nét mặt hắn anh tuấn hiếm thấy, khiến cho cửa hiệu cũng sáng lên, quả thực là minh chứng cho câu nói, khách quý đến nhà.
(*) Nguyên văn là Bồng tất sinh huy(蓬荜生辉): nhà tranh rực rỡ/phát sáng, thường dùng khi khách quý tới nhà hoặc được tặng một vật trang hoàng nhà cửa. Câu đồng nghĩa: Rồng đến nhà tôm.