Editor: Hoa Tuyết
Beta: Riêng
Không ngờ người đó lại là con trai của Hạ đại nhân, Khương Huệ rất kinh ngạc, thầm nghĩ thế sự thật kỳ diệu, một khi số mạng nàng đã được sửa lại thì cái gì cũng có biến hóa.
Hạ Trọng Thanh tài giỏi như vậy, bọn họ kết giao với Hạ gia, cũng là chuyện có lợi chứ không hại.
Không chỉ nàng, mà đến Hồ thị cũng nhìn Hạ Trọng Thanh mấy lần.
Vừa nghe giới thiệu hắn mười chín tuổi, lại còn chưa thành thân, nụ cười trên mặt bà càng ôn hòa hơn, kéo tay Hạ Ngọc Kiều khen ngợi không dứt, bảo là thấy nàng cũng giống như tỷ tỷ ruột của Khương Quỳnh vậy. Rồi lại dặn Khương Du phải chăm sóc Hạ Ngọc Kiều thật tốt, còn nhắc đến nữ phu tử mới mời đến, hỏi xem Hạ phu nhân có biết nữ phu tử không.
Cứ nói này nói nọ, nhưng kỳ thực đều nói về những chuyện có liên quan đến Khương Du.
Hạ phu nhân là người có đầu óc nhanh nhạy, Hạ đại nhân trời sinh tính tình khiêm tốn không thích xã giao, nhưng bà thì không như vậy, cho nên vừa nghe Khương gia đến kinh thành, liền gửi thiệp mời tới. Hôm nay thấy Hồ thị như vậy, đương nhiên bà cũng hiểu ý nên không khỏi nhìn Khương Du nhiều hơn.
Con trai nhà bà cũng đến tuổi lập gia đình chỉ là chưa gặp được người hợp ý,, Khương đại cô nương này lại có chút phong phạm tiểu thư thế gia, ăn nói cư xử khéo léo, dáng vẻ cũng khá thanh tú.
Có điều nền tảng của Khương gia có hơi mỏng, may là Khương nhị lão gia lập được đại công nên hôm nay đã làm đến quan tam phẩm, công tử của đại phòng cũng thi đỗ cử nhân, nghe nói lần trước còn được đi săn bắn cùng hoàng thượng, có thể thấy được họ khá có địa vị trong lòng hoàng thượng.
Vì vậy Hạ phu nhân lại càng ôn hòa hơn.
Mấy chuyện này chỉ cần trong lòng đối phương biết rõ là được, không cần nói ra cũng không phải cự tuyệt, chỉ cần chưa định ra, tự mình suy nghĩ một chút là ổn thỏa.
Sau đó mấy cô gái ra vườn đi dạo.
Hạ Ngọc Kiều thấy Bảo nhi khả ái, nên kéo nàng đi đánh đu, lại hỏi Bảo nhi: “Muội học viết chưa?”
“Học rồi ạ, nữ phu tử mới đến, muội đã bắt đầu theo học.” Bảo nhi chu mỏ nói, “Có điều mỏi tay quá đi, chỉ viết một trang mà đã mỏi nhừ.” Còn giơ tay lên cho Hạ Ngọc Kiều xem.
Hạ Ngọc Kiều cười rộ lên, xoa xoa cho nàng: “Bảo nhi thật ngoan.”
Khương Huệ thấy Bảo nhi lại làm nũng với cô gái mới quen, cũng buồn cười, nói với Hạ Ngọc Kiều: “Nó là một tiểu quỷ lười biếng, trước đây có chịu học đâu, về sau tổ mẫu nói với mẫu thân ta, nó lớn như vậy rồi phải học một chút mới được, lúc này nó mới chịu học đấy.”
“Có thể thấy được các người rất thương nàng.” Hạ Ngọc Kiều thở dài, “Ta năm tuổi đã phải đi học rồi, có điều đó là tại ca ca ta cả, tự nhiên thấy ta không có chuyện gì làm, lại đi bảo mẫu thân mời cho ta một nữ phu tử, các người nói xem, có ca ca nào như vậy không?”
Tất cả mọi người đều cười rộ lên.
Cách sống của hai nhà rất thoải mái, nên các tiểu thư, công tử trẻ tuổi cũng giống vậy.
Đọc truyện chính chủ & nghiêm cấm sao chép.
Mấy ngày sau, vì Hồ thị đã sắp đi thuê cửa hàng, nên Khương Huệ bắt đầu tính toán về hiệu thuốc của mình, nàng phái gã sai vặt mời Ninh Ôn đến nhà thương lượng.
Lần trước đến kinh thành, Ninh Ôn đi cùng họ, lão thái thái có ấn tượng khá tốt với hắn, nghe nói mời hắn đến để bàn chuyện mở cửa hàng, cũng chỉ dặn Khương Huệ chú ý đúng mực một chút.
Vì vậy hai người cứ thế nói chuyện ở trong vườn.
Vừa gặp mặt, Khương Huệ đã bắt đầu trêu ghẹo: “Chẳng biết ta có làm gì gây trở ngại chuyện làm tiểu nhị của Ninh đại phu không vậy?”
Ninh Ôn cười ha ha một tiếng: “Cũng đến lúc ta nên trở về kiếm tiền rồi.”
“Ninh đại phu ở Tế Thế đường đã nhiều ngày như vậy, chắc cũng biết được chỗ mua dược liệu rồi phải không?” Khương Huệ không hề khách khí với hắn, “Hôm nay ta mời huynh tới cũng là vì chuyện này, hy vọng Ninh đại phu giúp ta một tay, đi mua dược liệu cùng cha ta nhé.”
Ninh Ôn cười nói: “Chuyện này dễ thôi, ta đã từng làm tiểu nhị mà.”
Kỳ thực Khương Huệ vẫn rất tò mò, nên không kiềm lòng được dò hỏi: “Ninh đại phu, huynh thiếu tiền sao? Nếu vậy thì cứ nói với ta, một đại phu như huynh mà đi làm người giúp việc thì có phần ủy khuất quá rồi.”
Ninh Ôn tỏ ra cổ quái hỏi: “Hơi thiếu thật, cô có thể cho ta mượn bao nhiêu tiền được?”
“Cái này…” Khương Huệ nói, “Chỉ cần trong khả năng của ta là được.”
Ninh Ôn khẽ nheo mắt lại, đảo qua một vòng trên mặt nàng rồi nói: “Tốt, vậy cho ta mượn hai nghìn hai đi.”
Khương Huệ trợn to hai mắt.
Ninh Ôn thấy vậy phì cười: “Trêu cô chút thôi, ta không thiếu tiền, đến Tế Thế đường chỉ là vì…” Hắn tằng hắng một cái, “Là vì học nghệ.”
“Hả?” Khương Huệ kinh ngạc, cau mày, nhẹ giọng nói, “Lén học nghệ của người ta à?”
“Vì giải trừ nghi hoặc trong lòng cô ta mới nói ra thôi, chứ cũng không có gì to tát cả.” Ninh Ôn tự giễu, “Thứ nhất là phụ mẫu đều mất, trong tay lại không có tiền, thứ hai là những người có tuyệt kỹ đều không muốn truyền thụ cho người khác, nên ta cũng chỉ có thể học lén rồi tự mài dũa thôi.”
Khương Huệ không nghĩ đến hắn sẽ thẳng thắn như vậy, nhất thời cũng không biết nói gì, đến khi Ninh Ôn nhìn sang, nàng mới cười nói: “Ninh đại phu có thể tự học thành tài, chắc hẳn đã vất vả hơn người khác nhiều..”
Nàng chẳng những không tỏ ra coi thường, mà ngược lại còn khá thấu hiểu cho hắn.
Thấy ánh mắt nàng dịu dàng như nước, lúc này trong lòng Ninh Ôn vô cùng ấm áp.
Hắn đã quen cô độc một mình, phiêu bạt khắp nơi, nhưng chưa từng gặp được ai tín nhiệm và quan tâm đến hắn như vậy, ngay lúc này hắn thật sự rất muốn vươn tay ra ôm nàng vào lòng.
Nhưng hắn cố đè nén cảm xúc ấy xuống, khẽ cười nói: “Như thế cũng có chút ưu điểm, ta phiêu bạc khắp nơi, từ Vân Nam đến Lũng Tây, rồi từ Lũng Tây đến Tống Châu, hôm nay lại tới kinh thành, cũng xem như đã thấy hết cảnh đẹp của thế gian.”
Khương Huệ mê mẩn nói: “Tự do tự tại như vậy thật làm người ta hâm mộ, cũng chẳng biết đến bao giờ ta mới có thể được vậy nữa.”
Trong mắt nàng ngập tràn sự kỳ vọng.
Ninh Ôn nhìn nàng, mỉm cười: “Nếu Khương cô nương nguyện ý, tại hạ cũng nguyện cùng cô đi đến chân trời góc biển.”
Giọng điệu tựa như đang trêu đùa, nhưng ánh mắt của hắn lúc này lại không có ý cười, ngược lại còn rất nghiêm túc, khiến Khương Huệ bỗng thấy mặt mình hơi nóng.
Bởi vì câu nói này của hắn hơi đột nhiên.
Khương Huệ cúi đầu nói: “Ninh đại phu thật biết nói đùa.”
“Ta đùa thôi, Khương cô nương đừng để tâm.” Ninh Ôn thấy nàng lảng tránh, liền biết là Khương gia nay đã hơn xưa, hơn nữa dù là trước kia cũng không có khả năng, chứ đừng nói là hiện tại.
Chỉ là hắn vẫn có chút tiếc nuối.
Hắn nhìn ra được Khương Huệ không giống những cô gái khác, nàng lúc nào cũng
lo lắng cho người nhà, nên mới cam tâm tình nguyện làm một tiểu thư khuê các.
Khương Huệ mấp máy môi, đúng vậy, nàng luôn hướng về gia đình, nếu phải rời nhà thật, sao nàng có thể yên tâm?
Ninh Ôn…
Đúng rồi, hắn nói vậy, chắc có lẽ một ngày nào đó hắn sẽ lại rời đi, vào Nam ra Bắc, chỉ lưu lại những câu chuyện về một thần y, có lẽ kiếp trước hắn chỉ đúng lúc đi ngang qua kinh thành.
Khương Huệ suy nghĩ một chút, rồi ngẩng đầu lên lo lắng hỏi: “Ninh đại phu sẽ ở lại kinh thành trong bao lâu?”
Ninh Ôn cười rộ lên: “Ta sẽ ở lại đến khi hiệu thuốc của cô kiếm ra tiền, mặt khác, ta định nhận mấy đồ đệ, để truyền thụ y thuật lại cho bọn họ.”
Hắn sẽ không ích kỉ như những kẻ kia, hắn sẽ học hỏi những đại phu tốt bụng, truyền bá hết y thuật của mình, để những thanh niên có đam mê đều có cơ hội học tập.
Khương Huệ vô cùng vui vẻ: “Vậy thì thật tốt, Ninh đại phu, chờ sau khi ta chuẩn bị xong, sẽ bảo cha ta đến chỗ huynh, sau đó hai người bàn bạc với nhau, chọn một ngày tốt khai trương hiệu thuốc nhé.”
Ninh Ôn nói được.
Bỗng nhiên phía sau vang lên một giọng nói: “Nghe nói Ninh đại phu tới, quả nhiên là thật rồi!”
Là Khương Quỳnh.
Ninh Ôn cười nói: “Gặp qua tam cô nương.”
Hai người đã gặp mặt nhau từ trước, trong ấn tượng của hắn, Khương Quỳnh là một cô gái nhỏ cực kỳ hoạt bát, mỗi khi nàng có mặt, thì tiếng cười thanh thúy luôn vang lên không dứt.
Khương Quỳnh còn nhỏ tuổi, nên không quá chú trọng quy củ, trước tiên đi tới nói với Ninh Ôn: “Ninh đại phu là tốt nhất, A Huệ muốn mở hiệu thuốc, Ninh đại phu phải trợ giúp tỷ ấy đó, nhất định phải giúp A Huệ kiếm thật nhiều tiền nha!” Nàng cười hì hì, “Như vậy Ninh đại phu cũng sẽ kiếm được nhiều tiền, chẳng phải là vẹn cả đôi đường sao.”
Ninh Ôn bật cười: “Đúng vậy.”
Khương Quỳnh gật đầu, lại đột nhiên nghiêng mặt tới, nói: “Ninh đại phu, mặt ta bỗng nổi hai mục mụn, nặn cũng nặn không được, phải làm sao đây? Mẫu thân ta nói không sao, nhưng ta nhìn thấy rất khó chịu.”
Nàng đã muốn nặn mấy lần rồi, nhưng vừa đụng đến đã đau nhức, ngày xưa Hồ thị cũng bị vậy, nên bảo nàng ráng chịu mấy ngày nữa là hết thôi.
Ninh Ôn xem xét rồi nói: “Dùng dầu của hạt cây bạch quả thoa lên sẽ hết, một chút nữa ta sẽ đưa cho cô.”
Hắn nói xong thì cáo từ rời đi.
Khương Quỳnh cười nói: “Cuối cùng cũng có cách trị rồi.”
Khương Huệ nói: “Muội ăn ít mấy món có mỡ dính lại thì sẽ không nổi mụn nữa.”
“Ai nói, tỷ cũng ăn mà, sao không bị thế này?” Khương Quỳnh hừ một tiếng, liếc nhìn ngực nàng một cái, “Lại nói, ăn thịt mới mau lớn chứ, tỷ xem nó đã lớn vậy rồi, còn không cho ta lớn à.”
Khương Huệ cười rộ lên: “Muội mới bây lớn, đừng nói bậy.”
Ngay cả quý thủy còn chưa có đấy, cái gì mà ngực lớn chứ!
“Thịt có thể ăn, nhưng không nên đồ nướng, chiên, cũng không nên ăn cay.” Nàng căn dặn, “Còn chỗ này, đợi một hai năm nữa sẽ lớn ra thôi.”
Hai người nói chuyện một chút, sau đó Khương Huệ trở về phòng.
Lại nói, ngày hôm đó Mục Nhung đang đọc sách, thì Hà Viễn đột nhiên tiến vào, vẻ mặt cổ quái nói: “Điện hạ, Trương Đồng Sử tới, còn dẫn hai cung nữ theo nữa.”
Hà Viễn cau mày hỏi: “Chuyện gì?”
Hà Viễn ho nhẹ một tiếng: “Hồi bẩm điện hạ, ông ta nói là hoàng thượng phái tới để hậu hạ điện hạ.”
Bởi vì Mục Nhung vốn sắp thành thân, nhưng Thẩm cô nương lại gặp chuyện không may, hoàng đế thấy hắn đến tuổi này rồi mà còn phải đợi một thời gian nữa mới có thể thành thân nên thương lượng với hoàng hậu, tìm cách an ủi Mục Nhung.
Mặt khác, bất kể là thái tử hay hoàng tử sắp thành thân, đều phải hiểu biết về việc động phòng một chút, nhưng Mục Nhung lại chưa từng chạm vào phụ nữ, sớm muộn gì cũng phải học, nên giờ học sớm một chút cũng không sao.
Thế nên hoàng đế vì suy nghĩ cho con trai cưng, đã phái hai tiểu mỹ nhân đến đây, chuẩn bị giáo dục chuyện phòng the cho con trai.
Đến khi Mục Nhung hiểu ra, vẻ mặt liền có chút xấu hổ.
Hà Viễn lại nói: “Đây là tâm ý của hoàng thượng, thuộc hạ thấy, hay là trước tiên an trí họ ở Tây Khóa Viện đi?”
Mục Nhung ừ một tiếng.
Hà Viễn lập tức phân phó việc này.
Tới tối, hai cung nữ đó vì đã được chỉ thị, nên trang điểm chưng diện từ sớm, đợi Mục Nhung hạ lệnh, kết quả đợi đến khuya mà vẫn không có ai đến truyền lời, khiến cả hai đều không khỏi có chút thất vọng.
Trong phòng, Hà Viễn cũng thầm thấy kỳ quái, nên thỉnh thoảng liếc nhìn Mục Nhung một cái.
Mục Nhung dường như đã quên mất chuyện này, đang tự mình chơi cờ.
Thực tế, tuy ngoài mặt hắn tỏ ra bình tĩnh, nhưng trong lòng cũng không phải là không nghĩ tới.
Hắn quả thật có chút suy nghĩ lung tung, từ lúc nếm trải vị ngọt trên người Khương Huệ, hắn đã nhiều lần không khống chế được, ngay cả mộng xuân cũng gặp qua vài lần, hận không thể lập tức tìm một người để phát tiết một chút.
Nhưng mặc khác, hắn lại không muốn dùng tấm thân “xử nam” của mình chạm vào hai cung nữ xa lạ kia, thậm chí còn để các nàng chỉ dẫn mình.
Nếu là lúc trước có lẽ hắn sẽ đồng ý, nhưng bây giờ, hắn đã có người con gái hắn thích.
Có lẽ tới ngày động phòng sẽ có chút sơ suất, còn có phần luống cuống, nhưng hắn thà để Khương Huệ thấy mình như vậy, cũng không muốn bị hai cung nữ kia nhìn thấy.
Hắn chậm rãi thở ra một hơi, chắc khoảng mấy ngày nữa chuyện này sẽ được định xuống thôi.
Hắn đẩy con cờ trong tay về phía trước một bước.