Lương thị, Khương Tú và Bảo nhi lần đầu tới Tống châu. Hồ thị xem như ân cần, chủ động muốn dẫn các nàng ra ngoài tham quan, cửa hàng nơi này nhiều hơn ở Hộ huyện, hàng hóa cũng rất nhiều.
Kết quả Lương thị không chịu đi, nói là sợ làm phiền bà, trái lại Khương Tú nôn nóng, vội vã muốn đi. Hồ thị cuối cùng đành phải dẫn Khương Tú đi.
Khương Tú mua sắm không suy nghĩ, tiêu của bà không ít tiền, mua vải vóc, mua đồ ăn, mua trang sức. Hồ thị đau lòng, hối hận muốn chết, quả nhiên em gái của chồng không hiểu chuyện! Còn tưởng là vài năm không gặp sẽ thay đổi, hóa ra một chút cũng không đổi.
Thảo nào ngoại trừ lão phu nhân, thì không ai thích nàng ta cả.
Hồ thị vội tìm cớ trở về, Khương Tú còn chưa tận hứng, tự mình đi dạo trên đường đến khuya mới về.
Khương Huệ nghe chuyện này, bèn nói với Lương thị: “Nương mang mũ che mặt đi là được mà, hay mai con đưa nương ra ngoài một chút nhé?”
Lương thị ở Hộ huyện mười mấy năm, hàng xóm đã nhìn quen, cho nên bà không để tâm vết sẹo trên mặt, nhưng Tống châu lại không như vậy, bà vẫn sợ ánh mắt của người khác.
Dù nữ nhi đề nghị như vậy, Lương thị vẫn không muốn, cười nói: “Nương từng này tuổi rồi, đối với việc dạo phố không hứng thú nữa, con dẫn Bảo nhi đi thì hơn. Nó là chúa tham ăn, Tống châu chắc hẳn rất nhiều đồ ăn hả?”
“Nhiều ạ.” Khương Huệ có chút thất vọng, nhưng vẫn tôn trọng Lương thị, lại cười nói, “Vậy con dẫn Bảo nhi đi, gọi cả đường tỷ đường muội nữa.”
Ngày hôm sau, bốn người ra ngoài dạo chơi.
Phố chợ ở Tống châu đã có từ lâu, đồ ăn rất nổi tiếng, hai bên đều là sạp nhỏ, mặt hàng gì cũng có, đu đủ khô, thịt viên, chân giò cay, củ cải cay, cơm nắm, đủ loại cả, chỉ cần nói tên ra, không có gì là không có.
Bảo nhi ngửi thấy mùi hương liền chảy nước miếng.
Tiểu cô nương mới sáu tuổi, đang tuổi ăn, nhìn các thứ, cái này muốn, cái kia cũng muốn, ba cô nương đều chiều nàng, mua nhiều một chút.
Thấy nàng ăn ăn đến ngon miệng, Khương Du trêu ghẹo: “Bảo nhi, muội ăn nữa sẽ thành mặt bánh bao đó.”
Bảo nhi nghiêng đầu nói: “Đường tỷ không thích Bảo nhi sao?”
“Thích, béo càng đáng yêu.” Khương Du cười nói, “Nhưng không thể ăn nhiều, sẽ sinh bệnh đó, biết không? Ăn ít đi một chút, chờ đói bụng lại ăn tiếp.”
“Được.” Bảo nhi liền nghe theo.
Mấy người lại đến Thập Hợp hương xem một chút, mua ít huân hương. Mấy cô nương đều thích những thứ này, lại lâu lâu mới đến đây một lần, nên mỗi người đều mua mấy thứ. Khương Huệ thấy Lương thị không chịu đi, liền chọn cho bà hai hộp huân hương thích hợp. Sau đó, lại đi xem vải vóc, trang sức, nhưng không mua thêm gì.
Bởi ở đây đều là đồ đắt tiền, các nàng chỉ là mấy tiểu cô nương, trong tay không có nhiều tiền, hơn nữa mỗi tháng trong phủ cũng có mua thêm.
Đến khi các nàng từ một cửa hàng ngọc trai đi ra, Khương Quỳnh lau mồ hôi trên trán, ngẩng đầu nhìn trời: “Thảo nào mà trời oi bức như vậy, hóa ra là sắp mưa.”
Mây đen che kín bầu trời, đen kịt, Khương Du hỏi bà tử thời gian, rồi hốt hoảng nói: “Chúng ta cần phải trở về.”
Bất tri bất giác, đã đến giờ Dậu.
Lúc đang nói chuyện, bỗng nhiên trời mưa to.
Khương Quỳnh ôi chao một tiếng: “Mưa lớn như vậy, biết thế sáng nay nên xem ngày, hôm nay thật không thích hợp xuất môn mà.”
“Lúc đi thì trời rất đẹp, Tống châu quả nhiên là trời tháng năm, khuôn mặt hài tử, thay đổi thất thường.” Khương Huệ nói: “Chúng ta còn không mang dù nữa.”
Khương Du kêu hai bà tử đi mua, nghĩ đến Khương Từ, Khương Chiếu đang học trong thư viện, lại nói thêm: “Không biết bọn họ có mang dù không, bà mua thêm hai cái đi.”
Bà tử đội mưa đi mua.
Khi trở về, cả người đều ướt đẫm.
Khương Huệ thấy thế nói: “Mưa thế này không biết lúc nào mới tạnh, hơn nữa bung dù cũng không được, bị ướt lại sợ ốm, nhất là Bảo nhi, hay là ở đây chờ một chút đi.”
Khương Du bất đắc dĩ: “Cũng được, chỉ sợ nương ở nhà sốt ruột.”
“Sợ cái gì, cũng không phải đi xa.” Khương Quỳnh chớp mắt, “Đằng nào cũng muộn rồi, chúng ta đi một đoạn nữa, đợi đường ca, A Chiếu cùng về, dù sao chúng ta cũng đến đó đưa dù mà.”
“Như vậy sao được, trên đường nhiều học sinh.” Khương
Du rất thủ quy củ.
Khương Huệ cười nói: “A Quỳnh nói không sai, đường tỷ, con đường phía trước là thư viện, chúng ta không cần đi tới cửa, chỉ ở cửa hàng trước mặt chờ là được rồi, bọn họ trở về đều phải đi qua con đường này.”
Hai người đều đã nói thế, nên Khương Du nghe theo, dù sao hiện tại cũng nhàn rỗi.
Nơi này có một hàng dài các cửa hàng nối tiếp nhau, đi dưới mái hiên không hề bị dính mưa. Mấy người họ đi nhanh, trong chốc lát đã đến gần thư viện.
Khương Huệ nghĩ tới một chuyện, lấy đồ ăn từ trong tay bà tử: “Để lát nữa cho bọn họ ăn trên đường, đều đang tuổi lớn, ca ca nói, lúc nào chưa về đến nhà cũng đã đói bụng.”
“Đúng vậy, A Chiếu cũng nói như vậy!” Khương Quỳnh cười nói.
Lúc này mữa đã nhỏ dần, nàng ló đầu ra nhìn, bỗng chỉ về phía trước nói: “Tới rồi, ôi chao, gã sai vặt thật kỳ cục, cũng không biết đi mua dù, đường ca và A Chiếu phải chen nhau dưới một cái dù.”
Khương Huệ vội vàng bảo Kim Quế che dù đi qua, nói: “Ca ca, a Chiếu, bọn ta tới đón các ngươi.”
Khương Chiếu ha ha cười rộ lên: “Đến thật tốt, không ngờ đến giờ vẫn còn mưa.”
“Ai bảo ca ca ra ngoài không mang theo dù, cũng không biết gọi người đi mua.”
Khương Từ nói: “Mưa lớn như vậy, cũng không thể để bọn họ dầm mưa, vốn định ở lại chờ một lát, may là Mục công tử có dư dù nên cho chúng ta mượn một cái.”
Lúc này Khương Huệ mới phát hiện Mục Nhung đang ở phía sau.
Cây dù che đi ánh sáng, khiến vẻ mặt hắn hơi tối, cả người như ẩn trong màn mưa, hắn lại mặc một bộ áo bào tím đậm, càng thêm âm u.
Khương Huệ không muốn thấy mặt hắn, nói với Khương Từ: “Muội mang theo đồ ăn, ca ca và A Chiếu ăn một chút, hai người thường bị đói bụng vào lúc này mà.”
Ai ngờ Khương Từ nói: “A Huệ, Mục công tử cho chúng ta mượn dù, đồ ăn này coi như lời cảm tạ đi.”
Khương Huệ ngẩn ra, bàn tay nắm chặt hộp đựng thức ăn.
Mục Nhung nhướng mày.
Thật ra hắn không định cho mượn dù, đó vốn là dù của Hà Viễn, Khương Từ nhìn thấy, cho rằng hắn thừa một cái, lại hỏi mượn, hiển nhiên hắn không cự tuyệt.
Dù sao cũng chỉ là mượn, nhưng cô nương này dường như không nỡ đưa đồ ăn đưa cho hắn.
Nhưng chỉ chốc lát, Khương Huệ đã đưa hộp đựng thức ăn về phía trước: “Mục Công tử, cám ơn huynh.”
Hộp đựng thức ăn màu nâu đậm, đôi tay nàng lại trắng như tuyết, giống như mỹ ngọc đặt trên thư án.
Mục Nhung vốn không muốn cầm, nhưng không biết vì sao, có thể là do bàn tay nàng, bỗng nhiên hắn sinh ra một loại ảo giác, rằng thức ăn trong hộp nhất định là mỹ vị.
Hắn vươn tay cầm hộp đựng thức ăn: “Cảm ơn.”
Thanh âm nhẹ vô cùng, như giọt mưa rơi vào trong tuyết, nhưng lại rất rõ ràng, giống như trong quá khứ vậy.
Khương Huệ không kìm lòng được ngước mắt lên nhìn khuôn mặt tuấn tú của hắn. Khuôn mặt đó vẫn xuất sắc như trước kia, hoàn hảo đến không có chỗ soi mói, thậm chí bởi vì tuổi trẻ, thiếu vẻ từng trải, thêm chút nhiệt huyết, lại càng hấp dẫn người khác hơn.
Khương Huệ nghĩ thầm, vì bộ dạng này, nên năm đó khi hắn dẫn nàng đi từ chỗ Tào cô cô về, trong lòng nàng đã đặc biệt vui mừng. Ai ngờ, lại là mừng hụt.
Nàng nhìn vào đôi mắt trầm tĩnh của hắn, như thấy quá khứ đã qua.
Nàng nhanh chóng buông tay, lui về phía sau một bước.