Edit by Hạ Vi Lam
Hôm sau vừa lúc là ngày mười lăm, là ngày đến chỗ lão thái thái thỉnh an, lúc Thẩm Kiều tới chỗ lão thái thái thỉnh an, bị Trương ma ma báo tin, lão thái thái bệnh, còn đang nghỉ ngơi, hôm nay không thể gặp bọn hắn.
Thẩm Kiều cẩn thận hỏi thăm bệnh tình tổ mẫu một chút, trên mặt lộ ra vẻ lo lắng, thấy Thẩm Kiều một mặt tỉnh tỉnh mê mê, trong lòng Trương ma ma không khỏi thở dài, lão thái thái không phải bị cảm lạnh, rõ ràng là bị chọc tức.
Thẩm Kiều cũng không có dừng lại quá lâu, hỏi thăm một chút bệnh tình của lão thái thái, sau liền rời đi, lúc nàng đi ra khỏi Thanh Tâm Đường, vừa lúc gặp đại đường ca cùng nhị đường ca của nàng.
Dòng dõi phủ An quốc công có rất ít người, đích tôn chỉ có một người con trai, là do mẹ kế Vinh Thị của Thẩm Kiều sinh ra, năm nay mới mười một tuổi, đại đường huynh cùng nhị đường huynh đều là nhị phòng sinh ra, một người mười chín tuổi, một người mười bảy tuổi, bây giờ đều học ở Quốc Tử giám đọc.
Hai vị đường huynh này với Thẩm Họa quan hệ vô cùng tốt, với Thẩm Kiều lại không thân cận, lúc này nhìn thấy cũng vẻn vẹn gọi,
"Tam muội muội."
Thẩm Kiều cúi người hành lễ, nàng đang do dự có nên nói đại đường huynh, nhị đường huynh là tổ mẫu đang bệnh, sẽ không gặp được bọn họ hay không, thì hai người vượt qua nàng, trực tiếp rời đi.
Thần sắc Thẩm Kiều hơi ngừng lạ.
Đúng thế, nàng không rời khỏi Thanh Tâm Đường, ai lại dám cùng nàng thân cận.
Bán Hạ đứng sau lưng Thẩm Kiều, không khỏi vì chủ tử nhà mình mà lòng chua xót, chỉ cảm thấy cả đám thiếu gia tiểu thư trong phủ đều là kẻ nịnh hót, thấy lão thái thái không thích cô nương, bọn hắn liền ngay cả mấy câu hàn huyên cũng không dám cùng cô nương nhà mình nhiều lời.
Nhưng trong lòng Thẩm Kiều không có gợn sóng gì.
Nơi ở của Vinh Thị cách Thanh Tâm Đường của lão thái thái không xa, vòng qua hành lang cùng một ngọn núi giả, liền đến.
Thẩm Kiều tới không bao lâu, chỉ thấy đại tỷ tỷ Thẩm Tịnh cùng mẹ đẻ Liễu di nương đi tới.
Dung mạo Thẩm Tịnh tú lệ, ngũ quan không hề giống với Thẩm Kiều và Thẩm Họa, lại có một nét khí chất đặc biệt dịu dàng hiền thục, cùng với Liễu di nương cơ hồ là một cái khuôn đúc ra.
Liễu di nương xuất thân trong gia đình nhỏ, bởi vì lấy mẹ đẻ Triệu thị của Thẩm Kiều gả vào phủ Quốc công ba năm, vẫn không có mang thai, mới gả vào phủ.
Nàng ta tư sắc dù không xuất chúng, nhưng tính cách lại rất dịu dàng, Thẩm Sơ Hải đối với vợ cả Triệu thị không thể nghi ngờ là tình cảm sâu đậm, dù dưới gối không con, cũng không nguyện ý nạp thiếp thất là người không an phận, hắn chính là nhìn trúng Liễu di nương không tranh quyền thế, mới chọn nàng ta.
Thẩm Kiều dù không ghét mẹ con nàng, nhưng cũng không có giao tình gì, lúc này gặp cũng không có hàn huyên quá nhiều, Liễu di nương cũng kiệm lời, dựa vào Thẩm Tịnh để duy trì bầu không khí.
Ba người lại ở trong sảnh đợi trong chốc lát, Vinh Thị mới trở về.
Bà ta cũng đi nhìn qua lão thái thái, bởi vì trong phủ bà là chưởng quản việc bếp núc, liền thu xếp mời đại phu, lại sai người ta nấu cho lão thái thái một bát cháo ấm dạ dày, rồi mới trở về nên trễ một chút.
Vinh Thị là người tâm tư thâm trầm, đối nhân xử thế đều không để người khác tìm ra sai lầm, thấy các nàng đều đứng lên, cười nói:
"Tất cả ngồi xuống đi, không phải làm lễ."
Dưới gối nàng chỉ có một trưởng tử, bây giờ Thẩm Tịnh cũng được nhận nuôi ở dưới gối nàng, bởi vì lấy duyên cớ này, nàng đối với Liễu di nương ngược lại cực kỳ hiền lành, đầu tiên cùng Liễu di nương khách sáo vài câu, mới đối với Thẩm Tịnh cùng Thẩm Kiều nói:
" Sắp tới là thọ yến của Bùi lão thái thái, nhị nha đầu sẽ chăm sóc lão thái thái, tam nha đầu cùng đại nha đầu theo ta cùng nhau đi đi."
Bà cười đối với Thẩm Kiều nói: "Vừa vặn đến mấy tháng nữa ngươi liền cập kê, cũng nên ra ngoài học thêm kiến thức."
Lúc Vinh Thị đi ra ngoài xã giao, đều là mang Thẩm Tịnh cùng với Thẩm Họa, Thẩm Tịnh là tuổi tác cao, cần vì việc hôn nhân mà chuẩn bị, Vinh Thị cũng vui vẻ dìu dắt nàng, Thẩm Họa thì bởi vì là đích trưởng nữ, nếu nàng chỉ quản mỗi Thẩm Tịnh, mặc kệ Thẩm Họa, Quốc công gia đối với nàng nhất định không có sắc mặt tốt, bây giờ Thẩm Họa không có cách nào đi theo, nàng mới nghĩ đến Thẩm Kiều.
Thẩm Kiều cung kính đồng ý.
Trên đường trở về, Bán Hạ vì cô nương nhà mình mà rất vui vẻ, mỗi lần Thẩm Kiều nhận đãi ngộ không công bằng, nàng ấy đề thương tâm hồi lâu, mỗi ngày đều ngóng trông cô nương nhà mình tranh thủ thời gian mà lớn lên, chỉ cảm thấy chờ cô nương thành thân rồi, thời gian khổ cực liền chấm dứt.
Bây giờ có cơ hội đi ra ngoài, nghĩa là người bên ngoài có thể nhìn thấy cô nương, đến lúc đó cầu hôn người, còn không phải sẽ không còn phải chịu những sự bất công này nữa?
Bán Hạ chỉ là suy nghĩ một chút thôi đã cảm thấy hưng phấn.
Edit by Hạ Vi Lam
*
Rất nhanh liền đến sinh nhật Bùi lão thái thái, Thẩm Kiều vừa mới ngủ dậy, chỉ thấy Bán Hạ ôm mấy bộ quần áo đi đến, thở dài nói:
" Mấy bộ quần áo này, nô tỳ khó mà lựa chọn xem bộ nào hợp nhất, màu tím này này, cô nương mặc vào đảm bảo sẽ giống như tiên tử hạ phàm, màu đỏ này lại cực tôn màu da, xanh lam này là may từ gấm hoa thượng đẳng, rất là hoa lệ, cô nương nghĩ mặc cái nào là đẹp nhất?"
Khó được thấy bộ dáng nàng ấy như thế, Thẩm Kiều không khỏi cong cong môi, nàng chỉ gõ cái đầu của nàng ấy một cái, cười nói:
"Cũng không phải tham gia bình chọn đệ nhất mỹ nhân, mặc cái gì chả được?"
Nàng không muốn làm náo động quá, tiện tay vớ lấy một bộ thanh lịch nhất, thân trên là màu xanh nhạt, thân dưới là váy dài màu trắng thêu cây trúc.
Da thịt nàng như ngọc, ngũ quan đẹp không tỳ vết chút nào, mỗi chỗ đều giống như được người tỉ mỉ điêu khắc ra, cặp mắt to xinh đẹp kia cũng tựa hồ như biết nói chuyện, dù là váy áo rất thanh lịch, cũng hoàn toàn không ảnh hưởng đến mỹ mạo của nàng, thậm chí bởi vì quần áo quá thanh lịch, ngược lại càng nổi bật lên vẻ băng thanh ngọc khiết của nàng.
Bán Hạ vốn đang lo cô nương sẽ không chọn quần áo phù hợp, thấy nàng mặc y phục này vào, y nguyên vẫn là rất xinh đẹp, lại ngoan ngoãn ngậm miệng, từ đuôi lông mày đến đáy mắt đều là ý cười, chỉ cảm thấy cô nương nhà mình dù là chỉ mặc váy áo