Edit: Meomeo88
Bên này Mạc Như Nghiên cùng Hạ Trăn đang nói chuyện, gian ngoài bỗng nhiên truyền đến tiếng chửi rủa trách cứ rất lớn. Cẩn thận nghe một chút, thế nhưng là Tề Phú Quý ở bên ngoài tác oai tác quái với tiểu nhị.
“Chu Trường Sinh, năm đó nếu không phải ta thương sót mẹ già trong nhà ngươi bệnh nặng, thu nhận ngươi ở Cẩm Tú Phường này làm việc, ngươi cùng nương ngươi có thể bình yên sống đến bây giờ? Hiện giờ cánh của ngươi cứng rồi, đến ngay cả ta chưởng quầy này nói cũng không chịu nghe nữa rồi? Ngươi......” Tề Phú Quý đang mắng hưng phấn, thì thấy phòng trong rèm cửa bị xốc lên, đi ra cũng chính là Mạc Như Nghiên mới vừa rồi đuổi ông ta đuổi ra khỏi Cẩm Tú Phường.
“Tề chưởng quầy làm sao còn chưa rời đi?” Mắt lạnh đảo qua nam tử mặc áo vải bị Tề Phú Quý nhục mạ, Mạc Như Nghiên nhíu mày.
Đây là tiểu nhị Tề Phú Quý tìm cho Cẩm Tú Phường? Diện mạo bình thường, thân hình cao lớn, toàn bộ không có một chút cơ trí linh hoạt.
Trách không được Cẩm Tú Phường làm ăn càng ngày càng đi xuống, chỉ nhìn khuôn mặt đơ như khúc gỗ của vị tiểu nhị này, sợ là việc làm ăn đưa tới cửa cũng rất khó giữ lại, càng miễn bàn chủ động mời chào khách nhân.
“ Bẩm đại tiểu thư, đang chuẩn bị đi đây!” Tề Phú Quý thật sự rất hận Mạc Như Nghiên, nói chuyện cũng trở nên âm dương quái khí, “Chẳng phải, đuổi tiểu tử ngu ngốc này đi xong, ta cũng có thể an tâm rời đi.”
“Hắn?” Mạc Như Nghiên vừa hay không vừa ý Chu Trường Sinh trước không nói, vẻ mặt tiểu nhân của Tề Phú Quý thật sự khó coi, đặc biệt khiến người ta chán ghét, “Nếu như ta không có nhớ lầm,bắt đầu từ vừa rồi, Tề chưởng quầy đã không phải là quản sự của Cẩm Tú Phường nữa. Nếu đã không phải là quản sự, thì dựa vào cái gì đuổi đi tiểu nhị của Cẩm Tú Phường?”
Trước mặt Chu Trường Sinh bị Mạc Như Nghiên lột mặt, Tề Phú Quý ngượng ngùng, trong lòng càng bực tức nói không nên lời.
Nhếch miệng, Tề Phú Quý ngay cả “Lão nô” cũng không tự xưng, dáng vẻ càng không còn chút hèn mọn như lúc trước: “Chu Trường Sinh này là ba năm trước ta nhất thời mềm lòng mới lưu lại Cẩm Tú Phường. Trên thực tế, bản thân hắn ăn nói cực kỳ vụng về, thường xuyên làm hỏng việc làm ăn của Cẩm Tú Phường, làm cho thu nhập mỗi tháng của Cẩm Tú Phường giảm rất nhiều, gần như thua lỗ. Ta đây là vì đại tiểu thư lo lắng, cũng là tận tâm với Cẩm Tú Phường, mới nghĩ ở trước khi đi, cũng đuổi hắn cùng ra khỏi Cẩm Tú Phường. Trách cho đại tiểu thư không rõ tình huống, coi hắn là người rất có khả năng, cứ thế gây ra tổn thất lớn hơn.”
Tề Phú Quý nói rất thành khẩn, lại phải bỏ qua đáy mắt mỉa mai của ông ta, cùng với ác ý trên mặt không coi là che dấu hoàn mỹ.
“Chuyện này không cần làm phiền Tề chưởng quầy lo lắng. Theo lời Tề chưởng quầy, người này là ba năm trước mới đến Cẩm Tú Phường. Nói cách khác, hơn mười năm trước Cẩm Tú Phường không hề chuyển biến, không liên quan đến người này. Nếu như thế, Tề chưởng quầy đuổi hay không đuổi hắn, lại có liên quan gì?” Mạc Như Nghiên một tay để ở sau lưng, một tay kia gõ gõ mặt quầy, tầm mắt dừng ở trên bọc hành lý trong tay Tề Phú Quý, “ Tiền công tháng này Tề chưởng quầy lấy xong rồi? Lấy bao nhiêu vậy? Có từng nghĩ tới báo cái số cùng ta cái tân chủ nhân này?”
Sắc mặt Tề Phú Quý trong giây lát thay đổi. Trong mắt hiện lên mấy phần hoảng loạn, sắc mặt hơi hơi trở nên trắng: “Cái này, ta...... Lấy là cầm......”
Quả nhiên là cái dạng chủ tử gì, hạ nhân theo cái dạng ấy. Tô Linh không am hiểu giỏi về tâm kế, Tề Phú Quý cũng không tốt hơn chỗ nào. Chẳng qua là nói mấy câu, lão đã lộ ra bản tính nhát gan sợ phiền phức.
Trong mắt Mạc Như Nghiên thoáng qua lạnh lẽo, giọng nói đột nhiên trở nên lạnh, lớn giọng chất vấn: “Tề chưởng quầy là tham bạc của Cẩm Tú Phường sao?”
“Không...... Không có!” Tề Phú Quý lắp bắp lắc đầu, đôi tay lại vô ý thức ôm chặt lấy bao hành lý trong lòng.
Vốn hôm nay Mạc Như Nghiên không định cùng Tề Phú Quý truy cứu việc này. Tề Phú Quý nếu ở Cẩm Tú Phường ngây người mười mấy năm, tham ô bạc nhất định không phải số nhỏ. Chỉ cần nàng có tâm tra, xong việc tất nhiên sẽ làm Tề Phú Quý toàn bộ nhổ ra.
Nhưng mà, Tề Phú Quý quá ngu xuẩn. Nếu như lúc này còn buông tha Tề Phú Quý, Mạc Như Nghiên tự nhận, đó là nàng tân chủ nhân này không biết làm.
“Nếu không có, vậy Tề chưởng quầy khẳng định không ngại mở bao hành lý ra?” Tầm mắt dừng ở trên bọc đồ Tề Phú Quý dấu phía sau, Mạc Như Nghiên giọng điệu nhìn như dò hỏi, nhưng càng là không cho phép vi phạm mệnh lệnh.
Toàn thân Tề Phú Quý run rẩy, bất giác muốn nhấc chân chạy trốn.
Nhưng mà, chân Tề Phú Quý còn chưa tới gần ngưỡng cửa của Cẩm Tú Phường, đã bị Hạ Trăn một tay túm lại.
Tề Phú Quý gần bốn mươi tuổi, dựa vào tham ô nhiều năm ở Cẩm Tú Phường, đạt được một thân phúc hậu phì nhiêu. Xứng với dáng người không coi là cao này, vừa đúng kiểu người thô thiển béo phì. Bị Hạ Trăn một bàn tay xách sau cổ, thật là buồn cười.
Cảnh tượng quen thuộc, Mạc Như Nghiên nhịn không được nhìn thoáng qua Hạ Trăn. Nàng có phải nên may mắn hay không, lúc nàng quỳ lạy nhị lão Hạ gia, Hạ Trăn không đối với nàng như vậy?
Bị Mạc Như Nghiên nhìn như vậy, tay Hạ Trăn cứng đờ. Ở trước lúc Tề Phú Quý tránh thoát, lại xách người lên.
Bị Hạ Trăn một tay xách theo, sắc mặt Tề Phú Quý sưng đỏ bừng, nhịn không được mắng: “Ngươi mãng phu nông thôn này, buông ta ra!”
Hạ Trăn tất nhiên sẽ không bỏ qua Tề Phú Quý, mà lấy đi bao hành lý mà Tề Phú Quý coi như tính mạng trân quý.
Tề Phú Quý nháy mắt giống như bị người cầm dao cắt tay, liều mạng muốn cướp bọc đồ về. Hơn nữa, còn tay đấm chân đá muốn liều với Hạ Trăn.
Rất không may, Tề Phú Quý lựa chọn phương thức phản kháng sai lầm nhất.
Sau khi lấy đi bọc đồ của Tề Phú Quý, Hạ Trăn thuận tiện vung tay, Tề Phú Quý liền giống như con quay, bay ra ngoài cửa.
“Bịch” một tiếng, ưu thế thân thể nặng nề của Tề Phú Quý cả người nện ở trên mặt đất, phát ra tiếng vang chấn động.
Trong nháy mắt, người đi đường qua lại bên ngoài Cẩm Tú Phường tụ tập lại.
“Đây không phải là Tề chưởng quầy của Cẩm Tú Phường sao?” Tề Phú Quý quản lý công việc ở Cẩm Tú Phường nhiều năm, trong đám người cũng có người nhận ra ông ta. Nhưng hình ảnh Tề Phú Quý chật vật, mọi người vẫn là lần đầu nhìn thấy, không khỏi chậc chậc lấy làm kỳ lạ.
“Cẩm Tú
Phường đây là xảy ra chuyện gì? Bị người ta đập phá cửa tiệm?” Lòng hiếu kỳ nổi lên, không ít người qua đường đều tò mò ngó nhìn về phía Cẩm Tú Phường mà Tề Phú Quý bay ra.
Vừa lúc nhìn thấy Hạ Trăn đứng ở cửa, dáng người cao lớn, khí thế lãnh khốc, thật sự dọa sợ không ít người.
“Chẳng lẽ thật sự gặp biến cố gì rồi? Cần báo quan hay không?” Nhìn thấy tình cảnh hỗn loạn, có người nơm nớp lo sợ mở miệng hỏi.
Nhưng mà người nọ cũng chỉ là ngoài miệng hỏi, dưới chân lại không có một chút nhúc nhích. Xung quanh mọi người cũng là như thế, tuy rằng liên tục nhìn về phía Hạ Trăn, lại không có một người thật sự nhấc chân đi báo quan. Không phải không làm, thật sự là Hạ Trăn một thân chính khí, thấy thế nào cũng không giống như là tội phạm dã man.
“Không cần báo quan.” Tiếng nói của Mạc Như Nghiên thanh thúy vang lên từ trong Cẩm Tú Phường truyền ra, nhất thời dẫn tới mọi người nghe tiếng nhìn lại.
Đi chậm đến bên người Hạ Trăn đứng yên, Mạc Như Nghiên cố tình lớn tiếng, đối với người đi đường vây quanh ở cửa nói: “Ta là chủ nhân mới của Cẩm Tú Phường, Mạc Như Nghiên. Vị này chính là phu quân của ta, Hạ Trăn. Hôm nay hai vợ chồng ta, tới Cẩm Tú Phường để kiểm tra sổ sách. Còn về Tề chưởng quầy vì sao lại bị quẳng ra ngoài, chỉ xem cái này sẽ biết.”
Giọng Mạc Như Nghiên rơi xuống, thì dốc hết bọc đồ trong tay ra. Mấy chục tấm ngân phiếu cùng một đống bạc vụn từ bọc hành lý rơi xuống, tung tóe trên mặt đất.
Tràng diện lặng như tờ, tầm mắt mọi người đảo qua đảo lại giữa ngân phiếu, bạc vụn trên mặt đất, và Tề Phú Quý, trên mặt chứa đầy vẻ không dám tin.
Dần dần, vẻ mặt mọi người nghi hoặc và kinh ngạc chuyển thành khinh thường, đâm thẳng đến Tề Phú Quý sắc mặt xanh mét đang muốn bò dậy vì chính mình thanh minh vài câu, trong lòng phát ra hận ý khắc cốt ghi tâm.
“Mọi người đều biết, Tề chưởng quầy ở Cẩm Tú Phường quản lý công việc nhiều năm, sổ sách của Cẩm Tú Phường hiểu biết hơn hết. Trước hôm nay, ta được bẩm báo là, bởi vì Cẩm Tú Phường kinh doanh không tốt, hàng tháng lỗ vốn, sắp sửa phải đóng cửa.” Mạc Như Nghiên trên cao nhìn xuống sắc mặt đỏ bừng của Tề Phú Quý, lạnh nhạt nói, “Không biết có bao nhiêu dân chúng huyện Thanh Sơn nhớ rõ, chủ nhân ban đầu của Cẩm Tú Phường họ Vu tên Cẩm Tú, là nguyên phối phu nhân* của tri huyện đại nhân huyện Thanh Sơn chúng ta.”
• Nguyên phối phu nhân: vợ đầu
Khác với Tô Linh, lúc Vu Cẩm Tú mở tòa Cẩm Tú Phường này, cũng không tránh tai mắt của mọi người.
Thế nên cả huyện Thanh Sơn đều biết, Cẩm Tú Phường là tài sản riêng của phủ nha tri huyện. Lại bởi vì Cẩm Tú Phường hàng đẹp giá rẻ, đa dạng tinh xảo, rất được khách hàng coi trọng, một dạo đã từng có danh tiếng khắp nửa bầu trời Thanh Sơn Huyện.
Bản thân Vu Cẩm Tú lại không phải người tham tài. Chẳng những chưa bao giờ dựa vào kinh doanh Cẩm Tú Phường giành lợi nhuận kếch xù, lại còn sẽ thường xuyên tiếp tế dân chúng nghèo khổ huyện Thanh Sơn. Thích làm việc thiện, ở Thanh Sơn Huyện lưu lại không ít công lao làm người ta khen ngợi.
Nhưng mà Cẩm Tú Phường hiện giờ, đã sớm không còn huy hoàng năm đó nữa, làm không ít dân chúng thổn thức cảm thán ngày trước.
Không đơn giản là bởi vì Cẩm Tú Phường đột nhiên bán giá cao ngất ngưởng, càng bởi vì Cẩm Tú Phường chất liệu và hình thức lại không bằng trước kia, mấy chục năm cũng chưa lại xuất hiện làm người ta yêu thích không muốn buông tay.
Nghe Mạc Như Nghiên nhắc tới Vu Cẩm Tú, không ít dân chúng thế hệ trước ở huyện Thanh Sơn đều nhịn không được nhớ lại thời đã qua. Đồng thời, ánh mắt nhìn về phía Mạc Như Nghiên bất giác liền mang theo vài phần nhớ lại. Tuy rằng thời gian chỉ có gần một năm, nhưng Vu Cẩm Tú xác thật dựng nên truyền kỳ Thanh Sơn Huyện, một dạo đã được vô số dân chúng yêu quý kính trọng.
Cảm giác được ánh mắt từ bốn phương tám hướng nhìn vào, Mạc Như Nghiên không khỏi có chút quen mắt.
Kiếp trước nàng thật là bất hiếu, cũng không biết được thân nương nàng lại huệ chất lan tâm ( cao nhã, thanh khiết) như vậy, lại có trái tim lương thiện như vậy. Nếu không phải sau này trong lúc vô tình Nhạc lão phu nhân đề cập đến nguyên nhân chân chính đồng ý cho Nhạc Hành Tri cưới nàng qua cửa, nàng tất nhiên sẽ cho đến chết cũng chẳng hay biết gì.
Phủ nha tri huyện không ai nhắc qua với nàng thân nương nàng đã từng làm đủ loại việc thiện, bản thân nàng cũng chưa từng chủ động tìm hiểu...... Nàng, kiếp trước nàng quá mức ích kỉ, trong lòng hổ thẹn.
Đang lúc này, Hạ Trăn đột nhiên đến gần Mạc Như Nghiên hai bước.
Bởi vì hành động của Hạ Trăn, suy nghĩ của Mạc Như Nghiên bị cắt đứt, phục hồi tinh thần lại.
Đối diện với khuân mặt tuấn tú của Hạ Trăn, Mạc Như Nghiên lắc đầu, khóe miệng hơi hơi nhếch lên. Trước kia những sai lầm đó, nàng không có biện pháp xóa đi.
Nhưng hiện nay, nàng có cơ hội làm lại từ đầu, tất nhiên không được giẫm lên vết xe đổ. Đối với Hạ Trăn, là như thế. Đối với nương nàng, đối với Cẩm Tú Phường, cũng là như thế.
Cũng chính là trong chớp mắt quay đầu lại như vậy, khuôn mặt dữ tợn của Tề Phú Quý xông tới trước mặt Mạc Như Nghiên, trong tay vung lên lưỡi dao sắc bén nhằm vào Mạc Như Nghiên.