Edit: Meomeo88
Nhạc gia tri phủ, nhà chồng kiếp trước của Mạc Như Nghiên, cũng là nhà bà con mà Tô Linh đã từng sống nhờ ba năm. So với Mạc gia, có thể nói là thế gia vọng tộc, vinh hoa phú quý.
Tô Linh nhất thời mắc nghẹn, trừng mắt nhìn Mạc Như Nghiên, ánh mắt chỉ hận không thể lập tức đuổi Mạc Như Nghiên ra khỏi phủ nha tri huyện. Hôn sự của Nhạc gia, làm sao Mạc Như Nghiên leo lên được? Đích tử (con vợ cả)Nhạc Hành Tri của Nhạc gia, đó là như ý phu quân bà ta nhìn trúng, cố ý dành cho nữ nhi Như Họa của mình.
Không đếm xỉa đến Tô Linh đang tức đến nội thương, Mạc Như Nghiên tự ý đi đến bên cạnh, dáng vẻ thong dong ngồi xuống.
Tô Linh càng thêm không dễ chịu, hơn nửa ngày hơi thở mới trở lại bình thường. Về tâm kế bà ta vốn cũng không giỏi, nhiều năm như vậy đối với Mạc Như Nghiên ngoài mặt cũng thể hiện rõ không thích, quan hệ của hai người tất nhiên chưa từng hòa hợp qua.
Hít sâu một hơi, Tô Linh miễn cưỡng treo lên nụ cười, giọng nói tận lực mềm nhẹ: “Đại tiểu thư và đại lang( con trai trưởng) Hạ gia được đính hôn từ trong bụng mẹ, hai năm trước nên thành hôn. Tiếc rằng đại tiểu thư tùy hứng kiêu căng, kéo dài tới hiện tại cũng không chịu thành hôn. Tin tức này một khi truyền ra, chẳng phải sẽ làm nhục thanh danh tri huyện phủ nha chúng ta?”
Đại lang Hạ gia, Hạ Trăn, thôn Liên Hoa là con trai lớn Hạ gia, không quan chức không gia thế, chỉ đơn giản là một hán tử ( người đàn ông) nhà nông tầm thường.
Kiếp trước Mạc Như Nghiên, từ đầu đến cuối đều khinh thường xuất thân của Hạ Trăn, cũng không muốn gả đến thôn Liên Hoa chịu khổ chịu tội. Nhưng mà kiếp này, nàng nhất định phải gả cho Hạ Trăn, cũng sẽ chỉ gả cho Hạ Trăn.
Nguyên nhân chính là chấp niệm ở trong lòng quá mãnh liệt, Mạc Như Nghiên mới không cho phép có chuyện ngoài ý muốn. Nàng muốn Tô Linh vui vui vẻ vẻ gả nàng cho Hạ Trăn, thậm chí là cầu nàng gả cho Hạ Trăn......
Trong lòng suy nghĩ quay cuồng, nhưng trên mặt Mạc Như Nghiên lại bất động thanh sắc ( sắc mặt không thay đổi), không để cho bất luận kẻ nào nhìn thấu tâm sự thật của nàng.
“ Nếu Nhị nương sốt ruột, không bằng gả muội muội đến Hạ gia?” Mạc Như Nghiên hừ lạnh một tiếng, không chịu xuống nước nhún nhường với vẻ mặt giả dối của Tô Linh, lời nói sắc bén châm chọc.
Dù là kiếp trước hay kiếp này, Mạc Như Nghiên đều gọi Tô Linh là “Nhị nương”, rơi vào trong tai bất luận kẻ nào trong lòng đều rõ ràng, Mạc Như Nghiên vẫn nhớ đến mẹ đẻ của nàng.
Hành vi này của Mạc Như Nghiên vốn không có gì đáng trách, nhưng từ đầu đến cuối Tô Linh lại kiên trì cho rằng, Mạc Như Nghiên đây là cố ý khiêu khích quyền uy tri huyện phu nhân của bà ta, là cố tình muốn gây khó dễ cho bà ta. Dù sao thời điểm Vu Cẩm Tú chết, Mạc Như Nghiên vừa mới tròn một tuổi, làm sao tồn tại hồi ức liên quan đến mẹ ruột?
Lúc này cũng như thế. Mạc Như Nghiên một tiếng “Nhị nương”, gọi lên làm cơn tức của Tô Linh càng tăng. Tô Linh dứt khoát cũng không lại duy trì mặt ngoài khách khí, mặt trầm xuống: “ Muội muội ngươi tuổi còn nhỏ, không cách nào gánh vác trọng trách này.”
Đã biết Tô Linh không có khả năng gả Mạc Như Họa đến thôn Liên Hoa, nhận được câu trả lời của Tô Linh như thế, Mạc Như Nghiên hoàn toàn không cảm thấy ngoài ý muốn.
“Phải không?” Thoáng liếc mắt nhìnTô Linh, Mạc Như Nghiên cầm chén trà ở bên cạnh lên, như có như không nhấp một ngụm, “Nếu như Nhạc gia tới cửa cầu thân, Nhị nương cũng sẽ không thay đổi câu trả lời?”
Tô Linh lại lần nữa mắc nghẹn, hung hăng lườm Mạc Như Nghiên một cái, thật là giận sôi máu, “ Việc hôn sự với Hạ gia, vốn là cha và nương ngươi định ra cho ngươi. Nay ngươi ngồi ở đây khó dễ ta là ý gì? Chẳng lẽ còn muốn chạy đến trước mộ nương ngươi tranh cãi một trận?”
“ Cũng không đến mức phải quấy nhiễu nương ta.” Cuối cùng Mạc Như Nghiên cũng để chén trà trong tay xuống, trả lời rõ ràng với Tô Linh, “Nếu Nhị nương chuẩn bị đồ cưới ( của hồi môn) có thể làm ta vừa lòng, để ta đáp ứng hôn sự với Hạ gia, không phải không thể.”
Mặc dù Tô Linh không am hiểu tùy cơ ứng biến, nhưng cũng là người hiểu được có qua có lại. Khó được chờ đến Mạc Như Nghiên mở miệng, trong lòng không khỏi đại hỉ, chỉ hận không thể lập tức đồng ý.
Nhưng mà ngoài mặt, Tô Linh vẫn ra vẻ làm bộ làm tịch: “ Hôn sự với Hạ gia vốn là của ngươi, sao lại phải đáp ứng? Nếu như ngươi......”
Tô Linh còn muốn cùng Mạc Như Nghiên cò kè mặc cả, lại thấy Mạc Như Nghiên đứng dậy ý muốn rời đi.
Mắt thấy phản ứng này của Mạc Như Nghiên đó là không thương lượng, Tô Linh e sợ vuột mất cơ hội này sẽ không còn
nữa, lập tức không nói nhiều lời vô nghĩa nữa, trực tiếp hứa hẹn với nàng: “Chỉ cần đại tiểu thư chịu gả, của hồi môn là việc nhỏ, đại tiểu thư cứ nói đừng ngại.”
“Một vạn lượng vàng thật bạc trắng.” Mạc Như Nghiên bước chân dừng lại, quay đầu, nhẹ giọng nói ra điều kiện thứ nhất của nàng.
Như nghe sét đánh ngang tai, Tô Linh sợ tới mức trực tiếp từ trên ghế đứng bật dậy: “Ngươi nói bao...... Bao nhiêu? Một vạn lượng? Ngươi tưởng phủ nha tri huyện chúng ta là sơn tặc à, chuyên môn vào nhà cướp của?”
“Vậy trả lại Cẩm Tú Phường mà nương ta để lại cho ta.” Nghe thấy Tô Linh nói lời như vậy, Mạc Như Nghiên đưa ra điều kiện thay đổi.
Mạc Như Nghiên không hề cố kỵ đưa ra điều kiện thay đổi, nghe ra dường như có ý thoái nhượng, nhưng sao Tô Linh lại không rõ ràng, Cẩm Tú Phường mới là mục đích chân chính của Mạc Như Nghiên?
Muốn bà ta trả lại Cẩm Tú Phường, còn trả cho Mạc Như Nghiên? Giống như cắt miếng thịt từ trên người bà ta, làm sao Tô Linh tình nguyện?
Tô Linh quả thực muốn điên rồi, vô ý thức cự tuyệt yêu cầu hoang đường của Mạc Như Nghiên: “Cẩm Tú Phường không thể cho ngươi, đây là sản nghiệp của nha môn tri huyện.”
Nếu như là Mạc Như Nghiên của kiếp trước, cũng có lẽ đã bị những lời này của Tô Linh chặn trở về.
Mà nay Mạc Như Nghiên, lại là vẻ mặt vô tội chớp chớp mắt, nhất thời cười lên: “Nhị nương có dám chạy đến hỏi thẳng triều đình, Cẩm Tú Phường là sản nghiệp của nha môn tri huyện huyện Thanh Sơn?”
Tô Linh lần thứ ba mắc nghẹn, trợn tròn mắt trừng Mạc Như Nghiên. Bà ta xuất thân Nhạc gia, lại nhiều năm gả cho Mạc Nho, nên biết những chuyện triều đình kiêng kị,tự nhiên không thể ít hơn so với Mạc Như Nghiên. Nếu như để triều đình biết được nha môn tri huyện tàng dấu tư nghiệp, Mạc Nho sẽ bị hỏi tội.
“Nhị nương cũng không dám nói như vậy, đúng hay không? Nếu như thế, vì sao lại cứ một mực cùng ta tranh đoạt một tòa Cẩm Tú Phường nho nhỏ này?” So với Tô Linh không có phòng bị, Mạc Như Nghiên hiển nhiên có chuẩn bị mà đến. Không cho Tô Linh quá nhiều thời gian do dự, đột nhiên đề nghị nói, “Nếu không thì, Nhị nương là muốn đem Thủy Họa Trai và Hành Hương Lâu cho ta làm của hồi môn?”
Thủy Họa Trai, cửa hàng son phấn có tiếng tăm ở huyện Thanh Sơn. Hành Hương Lâu, tửu quán trà lâu thanh danh đã truyền ra khỏi huyện Thanh Sơn. Tùy tiện lấy ra một cái, danh tiếng đều lớn hơn so với Cẩm Tú Phường, vang hơn.
Tô Linh cả kinh nói không ra lời. Cẩm Tú Phường là của mẹ ruột Mạc Như Nghiên, là sản nghiệp Vu Cẩm Tú lưu lại không sai. Nhưng Thủy Họa Trai và Hành Hương Lâu, đều là sản nghiệp bà ta lén lút bí mật đặt mua. Chẳng những che dấu Mạc Như Nghiên, ngay cả phu quân Mạc Nho bà ta cũng dấu. Ai mà ngờ, thế nhưng bị Mạc Như Nghiên phát hiện?
Không có khả năng! Mạc Như Nghiên không có khả năng biết việc này. Rốt cuộc là ai phản bội nàng? Tiểu Đào? Không đúng, Tiểu Đào không hề biết việc này.
Chuyện Thủy Họa Trai và Hành Hương Lâu, bà ta chỉ nói với Như Họa. Chẳng lẽ, thật là Như Họa?
Bởi vì quá mức khiếp sợ, Tô Linh đầu óc rối loạn, việc liên quan đến Mạc Như Nghiên cũng không rảnh để ý tới.
“ Chuyện Cẩm Tú Phường, Nhị nương vẫn nên thương lượng trước cùng cha xong lại đến nói cho ta biết! Ta chờ câu trả lời của Nhị nương.” Biết Tô Linh đã hoảng sợ, Mạc Như Nghiên cũng không gấp gáp bức người, cho Tô Linh có thời gian nghỉ ngơi và suy xét.
“Ngươi......” Thần sắc phức tạp nhìn Mạc Như Nghiên, lời nói của Tô Linh tới bên miệng, lại nuốt trở vào.
Thôi được, Mạc Như Nghiên không có khả năng nói thật với bà ta. Bà ta ở chỗ này tiếp tục lãng phí thời gian đọ sức với Mạc Như Nghiên, còn không bằng trực tiếp đi hỏi Như Họa rốt cuộc là chuyện gì xảy ra.
Mạc Như Nghiên quy quy củ củ hành lễ với Tô Linh, rời khỏi phòng của bà ta.
Tiểu Đào lưỡng lự nhìn Tô Linh, lại nhìn bóng lưng Mạc Như Nghiên, một lát sau, cân nhắc trái phải xong, chạy chậm đuổi theo Mạc Như Nghiên ra ngoài.