Bởi vì sau khi Mạc Như Nghiên tiếp nhận Cẩm Tú Phường mấy bận làm ra động tác lớn, hiện nay ở Thanh Sơn Huyện không có người nào không nghe nói qua tên tuổi Mạc Như Nghiên.
Dân chúng Thanh Sơn thế hệ trước, bởi vậy liên tưởng đến Vu Cẩm Tú, không khỏi đối với Mạc Như Nghiên nhiều thêm vài phần mong đợi. Nếu như Cẩm Tú Phường có thể khôi phục phồn vinh như ngày xưa, ngược lại cũng vẫn có thể xem là một chuyện tốt.
Mà dân chúng trẻ tuổi ở huyện Thanh Sơn, rất nhiều đều hiếu kỳ về Mạc Như Nghiên, lại mang theo một chút khịt mũi coi thường. Nói đến cùng chẳng qua cũng là lấy danh nghĩa của phủ nha tri huyện mà thôi. Coi như năm đó có người mẫu thân tài giỏi, cũng đã sớm qua đời, đâu ra ảnh hưởng và uy thế lớn như vậy?
Hiện giờ dân chúng huyện Thanh Sơn, chân chính nhận thức, vẫn là Tô Linh vị tri huyện phu nhân này. Hôm nay được mời đến, cũng đều là đứng ở bên phía Tô Linh.
Nói đến quan hệ của Mạc Như Nghiên và Tô Linh, mọi người có mặt vừa nghĩ một chút, là có thể hiểu ngầm. Sau chuyện ở Cẩm Tú Phường, mặc dù sau đó hai người này ngoài mặt thân thiết hòa thuận, sợ rằng cũng không có khả năng thật sự không hề khúc mắc. Càng miễn bàn, Mạc Như Nghiên căn bản đến công phu ngoài mặt cũng không có làm.
Không thể phủ nhận chính là, diễn xuất của Tô Linh càng đi sâu vào vào lòng người. Ít nhất Tô Linh nói, làm, đều đã hết bổn phận của một vị kế mẫu. Trái lại Mạc Như Nghiên thanh lãnh, cũng không ai hoài nghi hai người này vì sao không thân.
Mạc Như Nghiên kỳ thật cũng không phải rất để ý cái nhìn của đám người đang ngồi. Rốt cuộc có thể được mời đến nơi đây, hơn phân nửa đều là người của Tô Linh. Nhưng mà, nếu Tô Linh nhất định muốn làm ra vẻ, Mạc Như Nghiên cũng sẽ không để bà ta đắc ý quá lâu.
Gật đầu, Mạc Như Nghiên nhàn nhạt nhìn về phía Tô Linh: “Nhị nương xác thật một phen dụng tâm lương khổ. Nếu không có như thế, làm sao Cẩm Tú Phường mà nương ta lưu lại, làm sao suy tàn đến nông nỗi này.”
Mạc Như Nghiên đến hỏi vặn lại cũng bỏ qua, trực tiếp lấy giọng điệu khẳng định kết luận, Tô Linh nhất thời nghe được cả kinh.
“Này......” Sắc mặt Tô Linh chung quy vẫn thay đổi, lúng túng nói, “Đại tiểu thư nếu như nhất định lấy việc này trách cứ, ta cũng không có gì để nói. Chỉ coi như mấy năm nay ta uổng công giúp đại tiểu thư canh giữ một cái vỏ rỗng, chỉ đợi đại tiểu thư thành thân gả chồng, tiếp nhận là ổn.”
Nói đến gả chồng, Mạc Như Nghiên còn chưa mở miệng, ánh mắt mọi người nhịn không được đều chuyển về phía Hạ Trăn.
Không thể không thừa nhận, Mạc Như Nghiên gả cho Hạ Trăn, là bôi nhọ. Không nói Mạc Như Nghiên xuất thân đại tiểu thư tri huyện phủ nha, chỉ nhìn phần của hồi môn là Cẩm Tú Phường này, Hạ Trăn chính là cưới một cái chậu châu báu về nhà, chỉ ngồi chờ thu tiền bạc là có thể sống sung sướng vui vẻ, sao không may mắn chứ?
Chịu đựng đủ mọi người đánh giá, Mặt Hạ Trăn cũng không đổi sắc, biểu cảm thản nhiên. Không hề đắc ý như suy nghĩ trong lòng mọi người, cũng không thấy một chút mất tự nhiên cùng sợ hãi. Cứ giống như, hắn nên xuất hiện ở chỗ này, ngồi ở bên cạnh Mạc Như Nghiên.
Mạc Như Nghiên nhíu mày. Vốn không định quá mức so đo với Tô Linh, nhưng rất rõ ràng, Tô Linh đã chạm đến điểm mấu chốt của nàng.
Vì Hạ Trăn, ngay cả người Hạ gia, Mạc Như Nghiên cũng đều quan tâm chăm sóc, huống chi là bản thân Hạ Trăn?
Mắt lạnh đảo qua vẻ mặt sảng khoái không ít của Tô Linh, Mạc Như Nghiên đột nhiên lại hỏi: “Ngày ta lại mặt, Nhị nương chọc cha tức giận, hiện nay đã hòa hảo trở lại chưa?”
Chỉ trong thời gian chốc lát, ánh mắt toàn bộ mọi người quay lại trên người Tô Linh.
Hạ Trăn là ai, nhiều nhất cũng chỉ là một hán tử nông thôn tầm thường. Nếu không có Mạc Như Nghiên vị nương tử xinh đẹp này, sẽ không có người để ở trong lòng. Trái lại, Tô Linh lại không giống vậy.
Tô Linh chính là tri huyện phu nhân huyện Thanh Sơn tiếng tăm lừng lẫy. Nàng thế nhưng cùng tri huyện lão gia phát sinh hiềm khích, hơn nữa nghe lên rất là nghiêm trọng?
Đám thương nhân phú hộ tâm tư linh hoạt đã bắt đầu sờ cằm cẩn thận nhớ lại trong nhà có người thích hợp được chọn, chuẩn bị đưa tới tri huyện phủ nha.
Vừa nghe Mạc Như Nghiên mở miệng, trong lòng Tô Linh hô to không xong. Quả nhiên, Tô Linh vẫn động thủ với nàng.
“Đại tiểu thư sợ là hiểu lầm. Từ trước đến nay ta và cha ngươi tình cảm sâu đậm, làm sao lại chọc cha ngươi tức giận? Chẳng qua là hiểu lầm nho nhỏ, nói rõ ràng, thì cũng bình an không có việc gì.” Tô Linh nói lời này đồng thời liên tục ngầm trừng mắt nhìn Mạc Như Nghiên, cảnh cáo không được lại tùy tiện nói chuyện.
Nhưng mà thực đáng tiếc, một khắc trước Tô Linh là như thế nào tính kế Hạ Trăn, giờ phút này Mạc Như Nghiên sẽ dâng trả trở về gấp bội.
“Hả? Phải không?” giọng điệu không chút để liếc Tô Linh một cái, Mạc Như Nghiên nâng chén trà trên bàn, khoan thai nhấp một ngụm nhỏ, “Mấy ngày trước lúc cha tới Cẩm Tú Phường tìm ta, còn đề cập qua một chút. Thì ra, Nhị nương đã cùng cha tiêu tan hiềm khích lúc trước.”
Tô Linh nháy mắt cứng đờ, tròng mắt thiếu chút nữa trừng ra ngoài. Mạc Nho đi tìm Mạc Như Nghiên? Chuyện khi nào? Vì sao bà ta không có nhận được một chút mật báo nào?
Còn có, Mạc Nho lại có thể nhắc đến chuyện giữa bà ta với Mạc Như Nghiên ư? Vậy Mạc Như Nghiên chẳng phải sau lưng cười nhạo bà ta một phen?
Càng nghĩ càng cảm thấy tức giận, tươi cười trên mặt Tô Linh có chút duy trì không nổi.
Chỉ nhìn phản ứng lúc này của Tô Linh, mọi người đã có thể kết luận, Mạc Như Nghiên nói đều là sự thật.
Thì ra tri huyện phu nhân thật sự cùng tri huyện lão gia cảm tình bất hòa nha...... Này thật đúng là tin tức làm người ta kinh ngạc, lại cũng tuyệt đối là thu hoạch ngoài ý muốn.
“Nương, Hành Tri ca ca tới rồi!” Mạc Như Họa đột nhiên xuất hiện, cắt đứt tình cảnh vừa sốt ruột vừa phẫn nộ của Tô Linh.
Tô Linh đột nhiên hoàn hồn, lập tức thu liễm lại cảm xúc luống cuống. Hướng về phía mọi người đang ngồi cười cười, lúc này mới không thiếu kiêu ngạo và tự hào nói: “Hôm nay Nhạc gia công tử trấn Hoài Thủy đặc biệt tới tri huyện phủ nha làm khách, ta tạm thời không phụng bồi (đi theo)được. Mọi người đợi một lát, ta lập tức trở lại.”
Chư vị khách khứa liên tục gật đầu, ý bảo Tô Linh cứ việc lên trước đón khách. Về phần bọn họ, cũng không chút khách khí đều đi theo đứng dậy, định tiến lên đi lân la làm quen.
Nhạc gia trấn Hoài Thủy Trấn nha! Đây chính là đại nhân vật ngày thường đều nhìn không thấy, nhất định phải nắm chặt cơ hội tranh thủ nhiều mới được.
Chỉ chốc lát sau, sảnh ngoài cũng chỉ còn lại hai người Mạc Như Nghiên và Hạ Trăn còn tiếp tục ngồi ở chỗ này.
“ Có muốn cùng ta đi xung quanh Mạc phủ một chút hay không?” Cũng không dự định ở chỗ này nghênh đón Nhạc Hành Tri, Mạc Như Nghiên quay đầu, nói đề nghị với Hạ Trăn.
“Được.” Hạ Trăn đứng lên, cầm tay Mạc Như Nghiên.
Ánh mắt Mạc Như Nghiên dừng ở trên tay Hạ Trăn chủ động cầm tay nàng, không có một chút bài xích và miễn cưỡng, cười với Hạ Trăn.
Mạc Như Nghiên cũng chưa dẫn Hạ Trăn đi dạo khắp nơi, mà là đi thẳng đến viện lúc trước nàng ở. So với địa phương khác ở Mạc phủ, nàng càng muốn Hạ Trăn nhìn thấy chỗ ở của nàng trước khi gả chồng.
“Đại tiểu thư đã trở lại rồi!” Tiếng nói tràn đầy ngạc nhiên mừng rỡ đột nhiên vang lên, Mạc Như Nghiên nhìn qua, đúng là Trương bà bà.
Nhìn thấy Trương bà bà còn ở sân làm việc này, Mạc Như
Nghiên không khỏi có chút kinh ngạc. Nàng còn tưởng rằng, Trương bà bà đã bị điều đến trong viện Tô Linh hoặc là Mạc Như Họa.
“Bà bà nghĩ đại tiểu thư sớm muộn gì cũng sẽ trở về. Viện này vốn không có hạ nhân khác, nếu bà bà cũng đi rồi, lúc đại tiểu thư trở về, đến người hầu hạ đều không có sao được? Còn có phòng ở của đại tiểu thư, cũng phải ngày ngày quét tước......” Không đợi Mạc Như Nghiên hỏi ra miệng, Trương bà bà đã tự mình nói ra nguyên nhân bà còn ở tại chỗ này.
“Bà bà, ta sẽ không trở về ở đây.” Bởi vì lời của Trương bà bà, Mạc Như Nghiên lắc đầu, “Nhưng mà nếu bà bà không ngại Cẩm Tú Phường không được tráng lệ bằng tri huyện phủ nha, không bằng chuyển tới Cẩm Tú Phường làm việc? Cẩm Tú Phường không lớn như tri huyện phủ nha, cũng không có nhiều quy củ như vậy. Bà bà nếu là đi, nghĩ rằng sẽ càng thêm tự tại.”
“Này......” Trương bà bà nhất thời liền đỏ vành mắt, nghẹn ngào thiếu chút nữa nói không ra lời. Bà đương nhiên không ghét bỏ Cẩm Tú Phường nhỏ bé, chỉ là không nghĩ tới nhìn Mạc Như Nghiên thanh lãnh, không ngờ có thể có phần tâm này đối với bà.
Ở tri huyện phủ nha làm việc nhiều năm, Trương bà bà là thật sự coi Mạc Như Nghiên thành hài tử nhà mình mà nhìn. Đương nhiên, cách nói như vậy, là không được. Bà chẳng qua là hạ nhân của Mạc phủ mà thôi, sao dám trèo lên quan hệ thân thiết với chủ tử?
Nhưng mà trên thực tế, Trương bà bà xác thật vẫn luôn rất tận tâm với Mạc Như Nghiên. Thế cho nên mặc dù Mạc Như Nghiên gả đi ra ngoài, bà vẫn không muốn nghe theo sai phái của Tô Linh cùng Mạc Như Họa.
Ở trong lòng Trương bà bà, bà chính là cảm thấy, Mạc Như Nghiên là bị Tô Linh người Nhị nương này bức gả đến Liên Hoa thôn. Ngẫm lại ngưỡng cửa tri phủ Nhạc gia, lại đối lập Hạ gia thôn Liên Hoa, Trương bà bà nghĩ như thế nào đều cảm thấy hụt hẫng.
Nếu Trương bà bà không có khó xử, Mạc Như Nghiên định xuống việc này: “Chút nữa nhìn thấy cha, ta sẽ tự mình nói với cha. Không có gì bất ngờ xảy ra, bắt đầu từ ngày mai bà bà chuyển qua đi Cẩm Tú Phường đi!”
“Được được. Một ngày bà bà không thấy đại tiểu thư, trong lòng này chính là không yên ổn. E sợ đại tiểu thư ở bên ngoài bị uất ức, ăn không ngon, ngủ không tốt. Hiện nay có thể tiếp tục hầu hạ đại tiểu thư, để bà bà đến chỗ nào đều được.” Trương bà bà xoa xoa nước mắt, liên tục gật đầu, trên mặt là tươi cười thật lòng hàng thật giá thật.
Thấy nhiều bộ mặt tươi cười giả dối kia của Tô Linh, lại nhìn thấy tươi cười của Trương bà bà, tâm trạng của Mạc Như Nghiên cũng đi theo trong sáng một chút.
“Đại tiểu thư đây là dẫn cô gia đến xem viện của chúng ta?” Tảng đá lớn ở trong lòng rơi xuống, ánh mắt Trương bà bà ngăn không được bay về phía Hạ Trăn.
Lần trước Mạc Như Nghiên lại mặt, Trương bà bà cũng nhìn từ xa qua vài lần. Nhưng bởi vì cách khá xa, cũng không có thấy rõ ràng. Giờ phút này đứng mặt đối mặt, Trương bà bà nhịn không được muốn quan sát đánh giá Hạ Trăn.
Ánh mắt khác biệt với mọi người phía sảnh trước, Trương bà bà đánh giá không mang theo trào phúng cùng ác ý, là chân chân thật thật đánh giá. Nhìn mặt mày Hạ Trăn, nhìn thần sắc Hạ Trăn, càng cân nhắc Hạ Trăn tính khí cùng bản tính......
Cuối cùng, Trương bà bà không phải không có vui mừng gật đầu với Mạc Như Nghiên. Tuy rằng không có nhiều lời, nhưng cũng là đối với Hạ Trăn tán thành lớn nhất.
Đều nói người già xem tướng mạo, luôn là càng thêm chuẩn. Mạc Như Nghiên vốn không thế nào để ý loại cách nói này, giờ phút này thấy Trương bà bà phản ứng lại không thể không thừa nhận, những tục ngôn tục ngữ đó cũng không phải không có đạo lý nhất định.
Chỗ ở của Mạc Như Nghiên ở Mạc phủ không được tính là lớn, thắng ở bài trí tinh xảo. Dù là đồ dùng cá nhân của Mạc Như Nghiên đều đã dọn đi, chỉ nhìn phòng ở bày biện cũng có thể nhìn ra dáng vẻ đã từng.
Hạ Trăn nhìn rất cẩn thận. Dường như muốn khắc vào trong đầu tất cả bài trí của cả phòng ở, hồi lâu mới thu hồi tầm mắt.
“Đại tiểu thư, sảnh ngoài bên kia phái người lại đây thúc giục.”
Trương bà bà vốn không muốn tiến vào quấy rầy Mạc Như Nghiên và Hạ Trăn đang ở cùng nhau, nhưng mà Tô Linh phái người tới thúc giục gấp gáp, lúc này bà mới vào.
Mạc Như Nghiên gật đầu, kéo tay áo Hạ Trăn: “Đi thôi.”
Hạ Trăn nhìn một lần cuối cùng cái viện không được tính là lớn này, cùng với Mạc Như Nghiên rời đi.
Cùng lúc đó, không khí ở sảnh ngoài đã rất là náo nhiệt, giữa những lời nói tràn đầy tiếng nói tiếng cười vui vẻ, cực kỳ ồn ào náo động.
Người nọ như hạc trong bầy gà được vây ở chính giữa, một thân hoa y, mày kiếm mắt phượng, phong thái hiên ngang, đó không phải chính là Nhạc Hành Tri làm Mạc Như Họa tâm tâm niệm niệm sao.
“Tỷ tỷ tới rồi.” Mạc Như Họa sớm đã bắt đầu tìm Mạc Như Nghiên.
Đợi lâu như vậy rốt cuộc chờ được người đến, lập tức kinh hô ra tiếng.
Nhạc Hành Tri đang đĩnh đạc thảo luận chuyện trong chốc lát dừng lại. Quay đầu, nhìn sang.
Cùng với hành động của Nhạc Hành Tri, những người khác cũng đều rất phối hợp nhìn về phía Mạc Như Nghiên.
Cứ như vậy, Mạc Như Nghiên và Hạ Trăn đã trở thành tiêu điểm trong tầm mắt của mọi người.
Lúc tầm mắt của Nhạc Hành Tri chạm đến Hạ Trăn, sắc mặt rõ ràng thay đổi. Sau đó, tự giễu cười cười, bước đến gần.
“Biểu muội, lâu rồi không gặp.” Đứng ở trước mặt Mạc Như Nghiên, ánh mắt Nhạc Hành Tri gắt gao khóa chặt vẻ mặt của Mạc Như Nghiên, mong đợi có thể tìm được dù là một chút ít xúc động.
Nhưng mà, Mạc Như Nghiên nhất định đã làm Nhạc Hành Tri thất vọng rồi.
Bình tĩnh đứng ở nơi đó, Mạc Như Nghiên hơi hơi gật đầu. Thậm chí, một tiếng “Biểu ca” cũng không muốn gọi.
Nhạc Hành Tri cuối cùng lộ ra thương cảm và buồn bực: “Biểu muội gả chồng, nhưng không báo tin cho một mình biểu ca. Đợi biểu ca biết được, sự tình đã thành kết cục đã định, lại không có đường thay đổi. Biểu muội, muội nên phái người truyền lời cho biểu ca.”
Hành động này của Nhạc Hành Tri, cũng có chút quá. Không chỉ là trước mặt người liên quan khác, càng là trước mặt Hạ Trăn, rõ ràng là khiêu khích, lại càng coi khinh không xem Hạ Trăn ở trong mắt.