Vỗ vỗ vai Tô Sở Sở, cũng không nói gì thêm nữa, Cố Thiên Kỳ liền tắt đèn đi.
Dù sao, cả một ngày bận rộn như vậy, hắn cũng không phải máy móc, làm sao có thể không mệt mỏi được chứ?
Nhưng đứng ở phía sau, thời khắc này, nhìn xem bóng lưng của hắn, Tô Sở Sở chỉ có một loại cảm giác vô cùng khủng hoảng.
Lo lắng rằng nếu bản thân còn không làm gì, thì thật sự sẽ khiến trái tim đối phương triệt để nguội lạnh.
Mặc dù không yêu Cố Thiên Kỳ, nhưng Tô Sở Sở biết rõ, hiện tại còn chưa phải là lúc có thể cắt đứt quan hệ.
Bởi vì cả cô và Cố Thiên Thừa đều còn cần rất nhiều trợ giúp từ hắn.
Trong lòng nghĩ như vậy, Tô Sở Sở liền nở một nụ cười gượng gạo đi đến sau lưng Cố Thiên Kỳ, vòng tay qua, ôm chầm lấy hắn:"Thiên Kỳ, em thật sự biết sai rồi, anh đừng giận em nữa mà, có được hay không?"
"Đều là do em bình thường quá bận rộn, sau này, em nhất định sẽ cố gắng tranh thủ, dành thời gian cho anh nhiều hơn..."
Tựa đầu vào trên lưng đối phương, nói nói, bàn tay Tô Sở Sở cũng đã bắt đầu di chuyển, từ từ lần mò vào trong vạt áo ngủ, dù cách một lớp vải, cô vẫn có thể cảm thụ được từng khối cơ bắp săn chắc, khỏe mạnh kia.
Chỉ có điều, ngay khi Tô Sở Sở chuẩn bị tiến thêm một bước nữa, thì đúng vào lúc này, phía dưới lầu cũng đã đột ngột truyền tới âm thanh vật nặng rơi xuống, cùng tiếng kêu rên của người nào đó.
Trong nháy mắt động tĩnh vang lên, gần như là theo bản năng, Cố Thiên Kỳ liền đã lập tức gỡ tay Tô Sở Sở ra, sau khi nhắn nhủ một câu liền nhanh chóng mở cửa, xuống lầu:"Sở Sở, em ở đây đi, anh phải xuống lầu xem xem Đồng Đồng đã xảy ra chuyện gì."
"Đồng Đồng?" Nghe thấy cách xưng hô thân mật này của Cố Thiên Kỳ, vẻ mặt Tô Sở Sở liền không khỏi trở nên cổ quái.
Bọn họ thân thiết với nhau như vậy từ bao giờ?
Tô Sở Sở cảm thấy, chính mình tựa hồ đã vô tình bỏ sót chuyện gì đó rồi.
Mà trong lúc cô vẫn còn đang ngây người, thì Cố Thiên Kỳ cũng đã ở trên đường chạy xuống lầu.
Chỉ vừa đi tới đầu cầu thang, xuyên thấu qua bóng đêm, hắn cũng đã có thể nhìn thấy được thân ảnh đang ngã ngồi trên đất, cuộn người ôm chân khóc thút thít kia.
"Đồng Đồng, làm sao vậy? Em bị đau ở chỗ nào sao? Tại sao lại khóc rồi?" Nhìn thấy Hạ Đồng hai mắt đẫm lệ, Cố Thiên Kỳ chỉ có cảm giác tim co rút từng trận, tâm thần cũng hốt hoảng không yên.
Cố Thiên Kỳ vừa xuất hiện, Hạ Đồng liền đã giống như người sắp chết đuối, bắt được cây cỏ cứu mạng mà nhào vào trong lòng hắn, một bên khóc nỉ non, một bên lại dùng dư quang liếc nhìn Tô Sở Sở đang đứng trên lầu.
"Hức...anh cả...xin lỗi...thật sự xin lỗi..."
"Lại là xin lỗi, trong vòng chưa đầy một tuần, số câu xin lỗi anh nghe được từ chỗ em cũng đã sắp sánh bằng lời xin lỗi mà anh nghe được từ nhỏ đến lớn rồi đó.
Đồng Đồng xin lỗi anh mãi như vậy, chẳng lẽ không cảm thấy mệt sao?"
Có chút muốn cười, song, sợ sẽ làm người nào đó xù lông, Cố Thiên Kỳ cũng chỉ có thể cố nhịn xuống mà vỗ vỗ lưng cho cô.
"Ngoan, đừng khóc, nói anh nghe, vì sao Đồng Đồng lại phải xin lỗi?"
"Anh cả...vừa rồi, em vốn là muốn uống nước..." Khịt khịt mũi, chóp mũi bởi vì khóc mà trở nên ửng đỏ, có chút đáng yêu, Hạ Đồng cũng đã nghẹn ngào nói tiếp.
"Nhưng bởi vì bình nước trong phòng đã hết sạch, nên em cũng chỉ có thể đi xuống lầu lấy nước..."
"Hết nước uống tại sao lại không gọi anh?" Cố Thiên Kỳ thời khắc này cũng đã