"Anh cả..."
Bình tĩnh.
Phải bình tĩnh.
Trong bầu không khí tĩnh lặng này, Cố Thiên Kỳ đang cố gắng khắc chế trái tim không ngừng nhảy lên với tần suất đáng sợ của mình.
Lo sợ Hạ Đồng phát hiện ra dị dạng, Cố Thiên Kỳ chỉ có thể hít sâu một hơi, vỗ nhẹ vào tay cô, an ủi:"Đồng Đồng đừng sợ, anh ở đây, em mau bỏ tay ra đi..."
"Anh cả..." Âm thanh mềm nhẹ như bông, gọi đến Cố Thiên Kỳ sống lưng tê dại, Hạ Đồng rốt cuộc mới chịu thả lỏng tay ra.
Mà cũng vào lúc này, tựa như diễn luyện đã lâu, Cố Thiên Kỳ liền đã cấp tốc tiến về trước vài bước, cũng không quay đầu lại, trực tiếp đi thẳng một mạch đến bên giường, cầm lấy chăn bông.
"Đồng Đồng, mau quấn cái này vào."
Không biết có phải bị hắn nhắc nhở mới nhớ đến việc bản thân mình đang không mặc quần áo hay không, người phía sau liền đã nhẹ a một tiếng tràn đầy kinh ngạc.
Sau đó, Cố Thiên Kỳ liền cảm nhận được chăn bông trong tay đã bị người vội vàng kéo đi.
Phải đợi một lúc, sau lưng rốt cuộc mới truyền tới âm thanh nhỏ vụn của người nào đó:"Anh cả..."
"Xong rồi sao?"
"Vâng."
Được Hạ Đồng xác nhận, Cố Thiên Kỳ lúc này mới dám xoay người.
Ánh đèn rất nhanh cũng chiếu vào trên người cô, khiến hắn không thể thở phào trong lòng.
Đã quấn chăn rồi.
Chỉ có điều, nhìn xem Hạ Đồng, rất nhanh, trong đầu Cố Thiên Kỳ liền đã xuất hiện một ý niệm kỳ quặc, khiến hắn không thể không hoài nghi, chính mình có phải là có bệnh hay không.
Bởi vì sao? Rõ ràng đã đem chăn phủ kín từ đầu tới chân, nhưng thời khắc này, Hạ Đồng vẫn giống như một món mỹ vị mê người, thời thời khắc khắc khiến người ta bụng đói cồn cào, muốn phạm tội.
Thân thể nhỏ nhắn bị bao trùm dưới một lớp chăn bông thật dày, chỉ lộ ra một đôi mắt to tròn, ướt sũng, cùng mái tóc vẫn còn vương hơi nước, vừa đáng thương lại vừa đáng yêu.
"Anh cả..."
Yết hầu lăn lộn, nhịn xuống xúc động xoa đầu Hạ Đồng, Cố Thiên Kỳ liền ho nhẹ một tiếng, ra vẻ nghiêm túc nói:"Đồng Đồng ngoan, nghe anh cả nói, đây là lần cuối cùng, về sau cho dù có hoảng sợ đến mức nào thì cũng tuyệt đối không được thỏa thân ở trước mặt người khác, có biết không?"
"Nhưng anh cả không phải là người khác..." Có chút không phục, Hạ Đồng liền ủy khuất thầm thì.
Mà những lời này, lại vừa vặn bị Cố Thiên Kỳ nghe thấy hết toàn bộ, không sót một chữ.
Đầu óc cũng vì thế mà bị cảm giác bất lực chiếm giữ.
Hắn thật sự rất muốn nói với cô, rằng hắn cũng là đàn ông, cũng sẽ có lúc mất khống chế, không chịu đựng được cám dỗ.
Nhưng bị đôi mắt uất ức đó nhìn chăm chú, hắn rốt cuộc vẫn là đem hết những gì muốn nói đều nuốt trở về.
Nếu trước kia chỉ là cảm thấy, thì hiện tại, Cố Thiên Kỳ đã có thể khẳng định, nếu cứ tiếp tục như vậy, hắn sớm muộn gì cũng sẽ đạt đến cảnh giới đắc đạo thành tiên, lục căn thanh tịnh.
Dù sao, Liễu Hạ Huệ cũng đều không khổ cực như hắn.
"Đồng Đồng, nếu đã không có chuyện gì thì