"Anh cả...Đồng Đồng nhớ anh lắm...Thật sự rất muốn, rất muốn gặp anh." Hạ Đồng tròn xoe mắt nói, lời thổ lộ thẳng thừng, không chút che giấu này, không chỉ không khiến người ta cảm thấy giả tạo, phản cảm, trái lại, còn lộ ra đặc biệt đáng yêu, chân thành.
Quả nhiên, nghe xong lời nói của Hạ Đồng, Cố Thiên Kỳ liền đã có cảm giác như một dòng nước ấm chảy qua tim mà buộc miệng đáp lại:"Anh cả cũng rất nhớ Đồng Đồng..."1
Có trời mới biết, chỉ mới một ngày một đêm không nhìn thấy cô, hắn đã tưởng niệm cô đến mức nào.
Nhớ đến mức cả người đều giống như không còn sức sống, tâm tư hỗn loạn.
"Anh cả, đợi khi em quay phim xong rồi, trở về Ma Đô, anh có thể dẫn em ra ngoài chơi được không?" Ánh mắt lấp lóe, Hạ Đồng liền nở một nụ cười tinh nghịch, bắt đầu làm nũng với Cố Thiên Kỳ.
"Muốn anh đưa đi chơi sao? Không thể để Vương Chính thế chỗ được à?"
Không cho phép Cố Thiên Kỳ từ chối, Hạ Đồng ngay tức khắc liền bĩu môi, tựa như đứa trẻ không chịu nghe lời, khiến đối phương cũng không biết nên làm gì với cô bây giờ:"Không muốn, không muốn! Đồng Đồng chỉ muốn anh cả đưa đi chơi!"
"Nếu anh cả không đồng ý...em..."
"Em định sẽ thế nào?" Có chút hài hước hỏi lại, Cố Thiên Kỳ vẫn không thể không thừa nhận, lá gan của cô gái nhỏ này, quả thật đã càng ngày càng to ra, không chỉ không sợ, bây giờ đều học được cò kèo mặc cả với hắn.
Chỉ có điều, đối với việc này, đáy lòng hắn cũng không hề cảm thấy khó chịu, trái lại, chỉ có một loại cảm giác vô cùng sủng nịch.
Đồng Đồng có thể thân cận với hắn như vậy, thật tốt.
"Em...em sẽ không để ý đến anh cả nữa!" Phụng phịu nói, Hạ Đồng liền xụ mặt, đem mấy chữ bảo bảo đang không vui, bảo bảo rất bực tức đều dán lên mặt.
Không kiềm lòng được mà phì cười, cũng không trêu chọc con mèo nhỏ đang xù lông này nữa, Cố Thiên Kỳ liền mím môi, ưng thuận:"Được rồi, đưa em đi chơi là được chứ gì."
Không thể không nói, tốc độ giao hàng của công ty chuyển phát nhanh này thật sự vẫn rất nhanh.
Cả hai chỉ vừa mới nói được thêm vài câu, thì chuông cửa của phòng Hạ Đồng cũng liền đã vang lên.
Sau khi nói một câu chúc ngủ ngon với Cố Thiên Kỳ rồi cúp máy, Hạ Đồng lúc này mới đứng dậy đi nhận hàng.
Song, giây phút nhìn thấy một đống hộp giấy sắp chất kín cửa nhà mình, khóe miệng có chút co rút, dù bất đắc dĩ thế nào, Hạ Đồng cũng chỉ có thể ký nhận, sau đó dùng sức chín trâu mười hổ ôm hộp giấy đi vào dưới ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của người giao hàng.
Số đồ ăn này đừng nói là ăn khuya, cho dù để cô ăn thêm ba ngày đi nữa, thì đều vẫn còn tính là dư dả.
- ---------------------------
Cố Thiên Kỳ nằm trên giường, không biết vì sao lại cứ trằn trọc không ngủ được.
Mỗi khi nhắm mắt, trong đầu đều sẽ vô thức hiện ra khuôn mặt đáng thương cùng với lời khẩn cầu vừa rồi của Hạ Đồng.
Rốt cuộc, đưa tay cầm lấy điện thoại trên tủ đầu giường, hắn liền bấm máy, gọi cho Vương Chính.
Mặc dù trời đã tối, nhưng điện thoại còn chưa đổ được ba hồi chuông, Vương Chính cũng đã lập tức nghe máy, không hề chậm trễ chút nào:"Gia chủ..."
"Ngày mai có phải đối tác bên Mỹ sẽ đến Thượng Kinh hay không?" Không đợi Vương Chính nói dứt lời, Cố Thiên Kỳ liền đã chủ động truy hỏi.
"Đúng vậy, gia chủ, người của tổng bộ chúng ta cũng đã chuẩn bị xong, sáng sớm ngày mai, giám đốc tài chính liền sẽ ngồi máy bay tư nhân đi đến Thượng Kinh, bàn luận việc hợp tác với bọn họ..."
"Nói với ông ấy là không cần đi nữa." Trầm giọng nói, Cố Thiên Kỳ rất nhanh cũng đã bổ sung thêm:"Vương Chính, cậu nhanh chóng chuẩn bị