"Gia chủ, chuyện ngài phân phó, chúng tôi đã làm xong cả rồi.
Giấy ly hôn đã được bàn giao cho luật sư, bên phía truyền thông cũng đã có đoàn đội đứng ra giải thích, đảm bảo sẽ không ảnh hưởng tới giá cổ phiếu của tập đoàn."
"Còn phu...không, là Tô Sở Sở, cô ta có tiếp tục giở trò gì nữa không?" Một bên giải quyết vấn đề mà những bộ phận khác trong tập đoàn gửi đến, một bên, Cố Thiên Kỳ vẫn phải phân tâm để nghe Vương Chính trần thuật lại mọi việc.
"Chuyện này thì...khi nhìn thấy căn hộ mà ngài đưa cho, chê bai nó quá nhỏ, cô ta đã đăng thông tin, đem nó chuyển nhượng lại cho người khác với giá 50 vạn rồi."
"Hiện tại cô Tô đã mang theo hành lý vào ở trong phòng tổng thống của khách sạn Royal..."
"Là khách sạn năm sao ở Đại Trung thị của tập đoàn chúng ta sao?" Nghi hoặc hỏi, Cố Thiên Kỳ rất nhanh cũng đã dặn dò:"Để người rút về hết đi, không cần theo dõi Tô Sở Sở nữa, chỉ cần đảm bảo cô ta không tiếp tục gây ra sóng gió gì là được rồi."
"Đúng, gia chủ, vừa rồi tôi đã gặp được nhị phu nhân..."
Từ đầu tới cuối đều không nâng mắt, nhưng chỉ vừa nghe thấy ba chữ nhị phu nhân, bàn tay của Cố Thiên Kỳ cũng liền đã khựng lại, không khống chế được mà truy hỏi:"Cô ấy đang ở đâu?"
"À, nhị phu nhân đang ở nhà chính, đạo diễn đã cho ngài ấy thời gian một tuần lễ để nghỉ phép, gia chủ có cần..."
"Không cần." Lắc đầu, nghĩ tới bóng lưng cô tịch của Hạ Đồng đêm đó, đáy lòng Cố Thiên Kỳ cũng đã lần nữa quặn đau:"Phái thêm vệ sĩ đến nhà chính, tuyệt đối không được để đám phóng viên đó quấy rầy đến nhị phu nhân."
"Vâng, thưa gia chủ." Cung kính đáp, lại vô tình thấy được sắc mặt có chút không tốt của người đang ngồi trên ghế kia, Vương Chính liền hơi hơi cau mày.
"Gia chủ, ngài có muốn nghỉ ngơi một chút hay không? Từ sáng đến giờ ngài vẫn chưa ăn gì cả..."
"Tôi không sao, cậu cứ lo làm việc của mình đi.
Ngoài ra, trấn an nhân viên trong công ty một chút, bảo bọn họ đừng mải mê hóng tin tức mà bỏ bê công việc, hôm nay sẽ được nghỉ sớm, không cần tăng ca."
Nói thật, nếu thời khắc này, Cố Thiên Kỳ tức giận gào khóc hay làm gì đó tương tự, Vương Chính cũng sẽ không cảm thấy có gì không ổn.
Nhưng hắn càng bình thản, càng tỏ ra ung dung, hờ hững, thì mới càng khiến người ta cảm thấy đau lòng.
Tựa như là đang cố làm ra vẻ kiên cường.
Hít sâu một hơi, biết rõ nếu bây giờ bản thân nhiều lời sẽ vô tình phá vỡ phòng tuyến bảo vệ của Cố Thiên Kỳ, khiến lòng tự tôn của hắn bị tổn thương, Vương Chính cũng chỉ có thể quay lưng rời đi.
Mà ở phía sau, cho đến khi cửa phòng đã lần nữa đóng lại, Cố Thiên Kỳ rốt cuộc mới có thể ngã lưng vào trên ghế dựa, tháo mắt kính xuống.
"Cha, mẹ, liệu hai người có nhìn thấy những gì con đang làm không?"
- -------------------------
"Anh biết rõ là hiện tại em đang bị rất nhiêu người theo dõi kia mà, tại sao lại bắt em đến đây mà không tự mình đến chỗ của em?" Dù đã hóa trang đến kín không kẽ hở, nhưng khi xuất hiện trong công viên, nhìn xem người qua kẻ lại, Tô Sở Sở vẫn có cảm giác thấp thỏm không yên.
Ngay cả nói chuyện đều không dám nói lớn tiếng, chỉ sợ bị người khác nhận ra.
So sánh với Tô Sở Sở, mặc dù không đến mức như vậy, nhưng Cố Thiên Thừa đồng dạng cũng đã đeo khẩu trang, mặc áo liền mũ, thần thái vô